Quá trình thẩm vấn diễn ra trong vòng ba ngày liền, sau ba ngày bên phía Vương gia đã có kết quả.
Nha hoàn kia tên là A Linh, ả là một trong bốn cung nữ có võ công được Đồng thái úy bố trí để bảo vệ Đồng Ninh.
Vì tư thù cá nhân, nha hoàn A Linh mượn sự cố bị bỏng của Cố Tử Yên làm bình phong để thực hiện mưu hại Đồng Ninh, A Linh cấu kết cùng với Đại Liên dùng lá cây cẩm tú cầu pha lẫn với xác trà trong chén của Đồng tiểu thư hòng hạ độc.
Sau đó giá họa cho Cố Tử Yên.
Đại Liên trở mặt với A Linh vì thế A Linh nổi sát ý ra tay giết chết Đại Liên và bị Vương gia phát hiện.
Những góc khuất như chuyện Đồng Ninh cố tình ngã hay mua chuộc sai khiến Đại Liên thêm tôm vào cháo không được đề cập đến.
Hoàng thượng cũng đã ân chuẩn kết quả này.
Tuy nhiên, trong cung lại truyền tai nhau tin đồn Đồng Ninh sai người bỏ tôm vào cháo hãm hại Cố Tử Yên, mọi người truyền tai nhau tin đồn này trở thành những tin nóng hổi nhất trong ngày.
Cổng chính Hoa Hiên Điện cũng đã được mở.
Cố Tử Yên hiên ngang bước ra ngẩng cao đầu nhìn trời, ra dáng người không hổ thẹn với lương tâm.
Châu Ân Hoan đứng ngoài cửa chờ đón Cố Tử Yên từ sớm.
Trong lòng nàng dạt dào cảm xúc, chín ngày trước hai người bọn nàng cách xa nhau bởi một cánh cổng không biết sống chết thế nào.
Nào ngờ giờ đây lại có thể hiên ngang gặp nhau lần nữa.
Châu Ân Hoan chuẩn bị tư thế định bổ nhào vào người Cố Tử Yên.
Nhưng nàng phải khựng lại khi nhìn thấy bóng người từ xa tiến đến.
"Được thả rồi sao?"
Giọng nói từ xa truyền đến, Đồng Ninh vịn tay nha hoàn bên cạnh nhanh chóng bước đến.
Ả ta đã khỏe trở lại sau lần trúng độc đó, độc tố không nặng nàng ta chỉ cần điều dưỡng vài ba ngày là ổn.
Tuy nhiên hôm nay gặp lại, giọng điệu đã trở nên đối địch hoàn toàn.
"Ta không có tội đương nhiên được thả." Cố Tử Yên lên tiếng.
Đồng Ninh bật cười nhưng đáy mắt lạnh băng, ả ta nhếch miệng nhìn Cố Tử Yên khinh bỉ: "Ồ! Ngươi không có tội? Vậy kẻ nào ở trong tối tung tin đồn ta hại vết thương của ngươi trở nên ngứa ngáy?"
"Đó là sự thật sao có thể gọi là tin đồn?" Châu Ân Hoan tiến đến bên cạnh Cố Tử Yên, nàng nhìn thẳng vào mắt Đồng Ninh mà đáp.
Đồng Ninh cười càng ngọt ngào hơn, ả ta lấy khăn tay che miệng cười một trận mỉa mai.
Rất nhanh sau đó lại trừng mắt nhìn hai người bọn nàng.
"Hay cho cái ngữ vừa ăn cướp vừa la làng các ngươi.
Trước mắt hô hoán bản thân mình vô tội sau lưng hãm hại ta, các ngươi lúc nào cũng tỏ ra bất hòa lúc không có ai thì cấu kết hại người."
"Bọn ta không có hại cô, là do chính cô tự làm tự chịu.
Những chuyện cô làm tự cô biết." Cố Tử Yên không chút nhường nhịn, thẳng thừng trả lời.
Đồng Ninh vứt khăn tay xuống đất, giơ chân giẫm đạp lên, ả chỉ tay vào mặt Cố Tử Yên mà lớn tiếng quát ầm lên: "Tiện nhân nhà ngươi, ta sai người bỏ tôm vào thức ăn lúc nào? Sao ta không biết? Hay là ngươi tự biên tự diễn, dùng khổ nhục kế hủy hoại thanh danh ta?"
Châu Ân Hoan không nghe nổi những lời chửi mắng kia nữa, nàng quắt mắt nhìn Đồng Ninh: "Cô ăn nói cho cẩn thận, đừng để người khác nói Đồng lão gia không biết dạy cô."
"Ngươi!"
Đồng Ninh như mất kiểm soát, ả vung tay lên toan giáng lên má nàng một bạt tai.
Bàn tay kia chưa đáp lên mặt nàng đã bị Cố Tử Yên giữ lại.
"Muốn tát Châu Ân Hoan? Ai cho cô lá gan như thế?"
Đồng Ninh thô bạo hất tay Cố Tử Yên ra, ả ta rút tay về nhìn hai người bọn nàng với ánh mắt căm hận.
"Hai người các ngươi chờ đó, động chạm đến ta đừng trách ta tàn nhẫn."
Nói xong không đợi bọn nàng đáp lời, Đồng Ninh quay ngoắt bước đi.
Nàng ta lần này tức đến phát khóc.
Châu Ân Hoan và Cố Tử Yên cấu kết chống lại nàng ta, ỷ thế hai người hiếp đáp một người.
Đồng Ninh trước giờ không để bản thân thua thiệt bất cứ ai.
Chuyện hôm nay còn chưa kết thúc đâu.
Sáng sớm đã đôi co ầm ĩ trước cổng điện, Cố Tử Yên không vui vẻ gì, nhỏ mới vừa được thả ra toan định đốt vía xả xui ai ngờ gặp phải một cục xúi quẩy hết chỗ nói, phải tránh càng xa càng tốt cái thứ xui xẻo kia, nhỏ kéo nàng vào trong nội điện.
"Ngươi gọi A Tố lên đây đi." Cố Tử Yên hậm hực nâng tách trà gạt lớp bã trà nổi lên trên sang một bên.
Châu Ân Hoan biết nhỏ không được vui, nàng cũng không nói gì thêm gọi một tiếng A Tố.
A Tố từ ngoài cửa nội điện bước vào trong hầu hạ.
"Ngươi bảo những tùy tùng từng được Châu phủ chiếu cố, chia ra thành nhiều nhóm nhỏ.
Bảo họ truyền tai nhau tin đồn này." Cố Tử Yên nói xong thì hớp một ngụm trà cho nhuần giọng.
"A Linh đêm hôm nằm mộng, mơ thấy nữ quỷ ở hồ Hương Liên sai khiến cô ta hạ độc Đồng Ninh." Nhỏ tiếp tục nói.
Châu Ân Hoan lúc này mới thêm lời: "Bảo họ biến tấu câu chuyện thêm nhiều hướng khác nhau, càng ghê rợn càng tốt truyền tin này ra khắp hành cung."
Xem ra đã đến lúc dạy cho Đồng Ninh kia một bài học rồi.
A Tố nhận nhiệm vụ lập tức chạy đi làm.
Cố Tử Yên vẫn còn buồn bực trong lòng ngay cả điểm tâm tinh xảo cũng không thèm ăn.
Châu Ân Hoan biết ý thế nên mở lời: "Cũng sắp tới đợt tranh tài lần hai rồi, ngươi có muốn đi luyện cưỡi ngựa thử không?"
Cố Tử Yên dường như chẳng cần suy nghĩ, nhỏ trả lời ngay: "Đi chứ!"
Cả hai thay y phục chuyên dùng cưỡi ngựa bắn cung rồi di chuyển đến nơi luyện tập trong hành cung.
Hành cung rộng lớn bọn nàng phải mất hẳn hai khắc đi bộ mới có thể tới được chuồng ngựa.
Cố Tử Yên gập người chống hai gối hổn hển nói: "Bà nó! Rộng dữ vậy, đứt cả hơi!"
Châu Ân Hoan lấy chiếc quạt gấp treo ở thắt lưng, nàng xòe quạt phe phẩy mấy cái cho nàng rồi quạt cho nhỏ cứ thế luân phiên: "Ta thiết nghĩ chúng ta lết đến đây chỉ để cho con ngựa cưỡi chúng ta, chứ đứt hơi rồi cưỡi ngựa không nổi nữa."
Nói đi nói lại, đều do thân thể này yếu đuối quá.
Đi bộ mới có hai khắc đã thở không ra hơi, người cổ đại thật yếu ớt mà.
Nô tài trông ngựa thấy hai nàng đến, họ nhanh chóng đến trước mặt hai nàng hành lễ.
"Đưa cho bọn ta hai thớt ngựa luyện cưỡi." Cố Tử Yên nói.
Châu Ân Hoan vẫn đứng một bên ra sức quạt mát.
Nô tài trông ngựa bước đi nhanh nhẹn dẫn hai con ngựa đến trước mặt bọn nàng.
Con ngựa có màu lông nâu sẫm, ngựa hơi gầy, chúng vẫn còn lắc lư nhai cỏ.
Châu Ân Hoan thấy con ngựa gần như vậy nên nàng hơi sợ lùi về sau mấy bước.
Cố Tử Yên thấy thế nhỏ quay đầu hỏi nàng: "Ngươi sợ hử?"
"Ừm." Châu Ân Hoan gật đầu, nàng từng nghe nói ngựa tung chân đá trúng sẽ rất đau.
Nhỡ bị nó đá văng đi chầu Diêm Vương thì khổ.
"Không sao, ta biết cưỡi, ta lo được." Cổ Tử Yên vỗ ngực đầy tự tin, chủ thể cũ của thân thể nhỏ từng học cưỡi ngựa.
Nhỏ được thừa hưởng hết mấy cái ngón nghề này.
Cưỡi ngựa trong máu Cố Tử Yên lúc này cũng giống như một loại bản năng vậy.
Châu Ân Hoan nhìn Cố Tử Yên nghi hoặc, nàng không biết có nên tin lời nhỏ không nữa.
Nhìn Cố Tử Yên không uy tín chút nào cả.
"Với cái tay què kia sao?" Nàng trỏ vào bàn tay phải của Cố Tử Yên.
Vết thương trên tay phải của nhỏ đang trong quá trình kéo da non hồi phục, vết thương để lại một mảng đỏ trên tay vẫn còn đau.
Tuy nhiên Cố Tử Yên lại không mấy để tâm vết thương trên tay, nhỏ xùy một tiếng rồi nói: "Không thành vấn đề."
Châu Ân Hoan nheo mắt nhìn nhỏ, cuối cùng không an tâm mà nói: "Ta cưỡi chung một con ngựa với ngươi."
"Được."
Phần thi cưỡi ngựa bao gồm cả bắn cung vì thế trong khu vực bố trí chuồng ngựa.
Còn bố trí thêm cung và tên để có thể dễ dàng luyện tập cả hai cùng lúc.
Châu Ân Hoan vốn tò mò cây cung thật sẽ trong như thế nào, nàng chạy đến bàn bày cung vơ đại một cây vắt lên vai.
Vì cuộc tranh tài tuần sau đều là tú nữ tham gia vì thế cung tên để luyện tập lúc này là những loại cung nhẹ dành cho nữ tử.
Mang tiếng là danh cho nữ tử, nhưng Châu Ân Hoan vắt cây cung kia lên vai nặng trịch.
Cố Tử Yên lúc này đã leo lên lưng ngựa thành công.
"Nghệ dữ!" Châu Ân Hoan cảm thán, nàng vỗ tay mấy cái.
"Sao hả? Đỉnh quá chứ gì? Ngươi cũng leo lên đây đi." Cố Tử Yên dương dương tự đắc nói.
Châu Ân Hoan được nô tì đỡ tới đỡ lui mới có thể yên vị trên lưng ngựa.
Con ngựa này có thể chở nổi hai người không nhỉ?
Nàng thầm nghĩ.
Con ngựa kia như hiểu được tiếng lòng nàng, nó ngoảnh đầu phì phì mũi nhìn nàng, dáng vẻ như đáng oán hận.
Đúng là số khổ, đầu thai làm ngựa cũng không thoát được kiếp nạn mang tên Châu Ân Hoan và Cố Tử Yên.
Nhìn xem ngựa nâu ta đây chỉ là một con ngựa bệnh tật, yếu ớt thôi.
Cả hai người các ngươi cùng nhảy lên lưng ta, muốn ta kiệt sức đến chết.
Nếu vậy thì gọi hết người trong tổ tông nhà các ngươi leo lên lưng ta một lần luôn đi.
Đúng là loài người ác độc.
Ta nói cho các ngươi hay, con ngựa cũng là con người đó.
Ngựa nâu hừ mũi ai oán trong lòng.
Trừng trừng mắt nhìn hai kẻ trên lưng, ngựa nâu ngoe ngoảy cái đầu như đang ngao ngán mắng nhiếc loài người.
Cố Tử Yên và Châu Ân Hoan làm sao hiểu được con ngựa nâu kia nghĩ cái quái gì.
Chỉ biết rằng thớt ngựa này không có thái độ muốn hợp tác hòa bình.
"Hoan Hoan, ngươi xem ta thể hiện tài năng cưỡi ngựa một tay này."
"Người đâu mau cho ta xuống!" Châu Ân Hoan nghe mà sợ chết khiếp, nàng la toáng lên.
"Châu Ân Hoan! Ngươi không được xuống! Ngươi quên quy tắc xa lộ của chúng ta rồi à?" Cố Tử Yên kiên quyết không cho nàng xuống.
Quy tắc xa lộ...
Là cái quy tắc cả hai đặt ra ở thế giới hiện đại, bao gồm các điều lệ như không được nhắc tới bằng lái xe vì Châu Ân Hoan không có, không được nghi ngờ khả năng nhớ đường của Cố Tử Yên, nếu đi đường có báo đời gạ đua thì phải đua tới chết.
Còn nữa nếu đi đường gặp chó thì phải chọc bọn chúng sợ chạy ngược vào nhà không la cà ngoài đường nguy hiểm.
Ngoài ra còn nhiều quy tắc khác nữa.
Xời, thánh thiện quá!
Nghĩ tới chuyện xe cộ thời hiện đại, Châu Ân Hoan đã được trải nghiệm kỹ năng chạy xe buông thõng hai tay để gãi ngứa của Cố Tử Yên.
Thời điểm đó nàng vẫn sống sót không bị Diêm Vương đòi mạng.
Thế nên uy tín về kỹ năng lái xe của nhỏ trong mắt nàng tăng vọt.
Cưỡi ngựa cũng như lái xe thôi nhỉ?
Không biết niềm tin lấy từ đầu ra, Châu Ân Hoan lúc này tin tưởng Cố Tử Yên tuyệt đối.
"Ngươi cứ thể hiện kỹ năng cưỡi ngựa đi, ta ngồi phía sau thể hiện tài năng thiện xạ." Nàng hào hứng nói.
Cố Tử Yên ngạc nhiên hỏi nàng: "Ngươi biết bắn cung từ lúc nào?"
Châu Ân Hoan vui vẻ quệt ngang mũi một cái, dõng dạc nói: "Ta cầm Yorn bắn nát team địch trong Liên Quân đấy, danh hiệu bá đạo cung thủ của ta không đùa được đâu."
Yorn là cái gì ấy hả?
Là con tướng màu vàng cầm cung bắn một phát sát thương vạn lần.
Thuở còn sống ở thế giới hiện đại, nàng là cao thủ chơi xạ thủ đấy.
Cố Tử Yên không chơi Liên Quân như nàng, nhỏ chỉ đơn giản nghĩ là Châu Ân Hoan biết bắn cung thật nên yên tâm không thêm ý kiến gì.
Con ngựa nâu kia thở phì một hơi tỏ vẻ chán ghét hai kẻ trên lưng mình đến cùng cực.
Nó chưa từng nghĩ những giây phút cuối đời của nó không được chủ tử cao quý cưỡi ra trận mà phải còng lưng ra chở hai tên hề từ gánh xiếc nào đó..