Vừa thấy Hoàng Việt bước vào phòng, chỉ súng vào hai tên kia, hai tên đàn ông da trắng hoảng sợ giơ hai tay lên, đang định hô lớn thì thấy Hoàng Việt lấy ngón trỏ để lên miệng, ra hiệu im lặng, bọn họ liền không dám nói gì.
“Help us!” Kiều Linh và Hiểu My nói nhỏ, rất sợ người bên ngoài nghe được, Hoàng Việt vừa nhìn lên giường, thấy dấu vết mấy cái bao cao su đã sử dụng thì cực kỳ điên tiết, hắn bắn ngay vào chân hai tên du côn vang lên hai thanh âm “Pặc Pặc”.
“A!!!!!” còn chưa kịp chờ hai tên này hét to, Hoàng Việt đã ném ra hai nhúm đất chặn mồm bọn chúng lại, làm chúng nó ho sằng sặc, không ngừng nhổ ra.
“Oh my god!” Kiều Linh, Hiểu My và Thiên Di vô cùng hoảng hốt, tuy rằng bây giờ bọn họ đã xác định được là người này không phải cùng phe với hai tên kia, nhưng đây là súng thật a... Bắn vào chết người chứ chả chơi, bộ người này không sợ bị bắt giam sao.
“Keep silent!” Hoàng Việt không định bại lộ thân phận vào bây giờ, hắn ra hiệu cho ba người im lặng, sau đó bắn thêm hai phát, khiến cho hai đùi còn lại của hai tên này mỗi bên đùi dính một phát đạn, máu không ngừng chảy, Hoàng Việt lúc này mới bước lại gần, nói: “Ai là chủ mưu, mau gọi hắn vào đây cho tao!”
“Tôi... Tôi không thể!” Hai người cùng rên rỉ nói, rất sợ Hoàng Việt lại cho bọn hắn một phát ngay đầu.
Hoàng Việt không muốn nói nhiều, bắn thêm một phát vào tay phải của một tên, “Pặc” một tiếng vang lên, bịt mồm hắn lại, sau đó chỉ súng vào đầu hắn, nói: “Bây giờ mày có gọi không!”
“Không... Tôi không thể!”
“Mày ngon lắm!” Hoàng Việt lập tức từ hệ thống hối đoái ra một con dao, từ trong túi quần lấy ra, sau đó rạch từng đường, từng đường trên da thịt tên này, như muốn cắt gân róc xương hắn vậy, khuôn mặt hắn vặn vẹo, thống khổ đến không chịu được, tên còn lại ở bên cạnh thấy vậy thì đái cả ra quần.
Thấy tên này có vẻ gan lì, Hoàng Việt rút dao, dí vào tên kế bên, tên này thấy vậy thì hoảng hốt nói: “Tôi gọi... Tôi gọi!”
Mặc dù hắn biết hậu quả khi gọi người đại ca của mình đến đây nhưng thực sự hắn không chịu nổi cảnh cắt gân róc xương a, tên này là ma quỷ, đúng, là ma quỷ, không thể nào biết được hắn sẽ còn làm ra chuyện gì, hắn lúc này đã hoảng sợ đến cực độ.
“Đinh! Kí chủ nhận được 139151 tích phân!”
Hoàng Việt không chút nào để ý tới thông báo của hệ thống, hắn nói thêm: “Mày dụ nó làm sao tới đây là chuyện của mày, nhưng nếu dám vạch trần tao, tao bảo đảm mày sẽ chịu nỗi thống khổ lớn nhất đời mà mày có nghĩ đến cỡ nào cũng không nghĩ ra được! Lăng trì chỉ là thứ đơn giản nhất thôi!”
“Vâng... Vâng... Tôi không dám!” Tên này hoảng sợ muốn điên rồi, Kiều Linh, Hiểu My và Thiên Di bên kia cũng im thin thít, run lên cầm cập, người này quả là quá đáng sợ luôn a!
Hoàng Việt quả thật cũng không nghĩ tới trong tình cảnh như thế này mình có thể tàn nhẫn đến vậy, phải biết từ trước đến giờ hắn vốn là người hiền lành a, nhưng thấy ba người con gái của mình bị đối phương làm nhục, hắn đã mất hết lý trí.
Để tên còn lại không phá đám, Hoàng Việt đập vào sau gáy của hắn, cho hắn ngất đi, tên còn lại thấy vậy liền không dám làm ra cử chỉ xằng bậy gì, lập tức cầm lên điện thoại.
Trong lúc chờ đợi, Hoàng Việt chạy qua chỗ ba người Kiều Linh, Hiểu My, Thiên Di, lúc này nhìn kỹ lại, hắn thấy quần áo của các cô vẫn còn nghiêm chỉnh, khẽ thở phào, mới hỏi: “Bọn họ không làm gì các cô chứ!” Dĩ nhiên là hắn đã hoán đổi giọng nói.
“Không sao, cảm ơn chú, bọn họ không làm gì bọn cháu cả, mình rời khỏi đây được không, bọn cháu sợ quá!” Hiểu My dùng giọng điệu nức nở nói, lúc này Kiều Linh và Thiên Di cũng đang khóc thút thít.
“Đừng lo, chắc chắn chú sẽ dẫn bọn cháu ra khỏi đây, hôm nay không ai làm gì được bọn cháu cả, tin tưởng chú, được chứ?” Hoàng Việt cố gắng trấn an.
“Vâng, bọn cháu tin chú!” Kiều Linh và Hiểu My vội nói, Thiên Di thì chỉ gật gật đầu.
“Vâng, đại ca, mấy con em này nó nói là nó có thứ muốn giao dịch với đại ca, nói là muốn gặp thẳng mặt!” Tên da trắng kia cố giữ bình tĩnh nhất có thể, chầm chậm nói vào điện thoại.
“Mày hỏi bọn nó muốn nói gì cho tao?” Đầu dây bên kia vội hỏi.
Hoàng Việt thủ thỉ vào tai Kiều Linh và Hiểu My mấy câu, sau đó hai người nhận lấy điện thoại từ tên da trắng kia, nói vào: “Tôi có thứ mà ông sẽ có hứng thú, nếu ông không đến, chúng tôi nhất định sẽ tự sát!”
“Cụ thể là gì?” Đầu dây bên kia có vẻ lo lắng, đây là những món hàng quý a, nếu bán cho các Vương Tử ở Dubai thì thu về bộn tiền, toàn là mỹ nhân quốc sắc thiên hương cả, trông rất trong trắng, ông đã được xem hình từ mấy tên đàn em chụp lại rồi.
“Nếu ông chịu đáp ứng điều kiện này của tôi, bọn tôi đồng ý để ông sai xử, còn không thì, đừng hòng, muốn biết là gì thì tới đây đi!” Kiều Linh dùng giọng nói ngây thơ của mình dẫn dụ làm tên đàn ông ở bên kia cũng không mấy cảnh giác, chỉ nói một câu “Ok” sau đó cúp máy luôn.
Khoảng 30 phút sau, cửa mở ra, có một người đàn ông bước vào, nhưng còn chưa chờ ông ta kịp nhận ra vấn đề, đã bị Hoàng Việt tóm cổ lại, bịt mồm, sau đó dí súng vào đầu.
“Mày, là người chủ mưu đúng không? Đúng thì gật, không tao bắn!”
Người này sau đó liền lắc đầu chối, nhưng tên đàn em kia lại gật đầu.
“Mày đã không phải chủ mưu thì không có giá trị, muốn chết không?”
“Tên này vội lắc đầu lia lịa, sau đó gật gật!” Xác nhận được hắn là chủ mưu rồi, Hoàng Việt lập tức dùng thẻ trung thành mà mình vừa hối đoái từ hệ thống, hắn biết vụ này hẳn là có rất nhiều người tham dự, rất nhiều người nhúng chàm, nếu không để chủ sự giúp hắn giải quyết sợ rằng sẽ rất khó bình yên trở về Việt Nam, vả lại hắn cũng muốn diệt gọn tổ chức này.
Tên này ban đầu hơi đờ người ra, nhưng sau khi hệ thống thông báo thẻ trung thành đã sử dụng thành công, Hoàng Việt liền buông tên này ra, đưa súng cho hắn, sau đó nói “Giết hai thằng này!”
Còn chưa chờ tên đàn em kia sợ hãi, tên này đã không chút do dự, lập tức bóp cò, bắn vào đầu hai tên này, sau khi ba người Kiều Linh hét lên, ở bên ngoài có vài tên chạy vào, nhưng khi thấy người bắn là tên đại ca, liền lui ra, mặc dù bọn họ có chút thắc mắc không biết người thấp lùn ở trong phòng này là người nào.
Hoàng Việt khẽ nói nhỏ cho tên đàn ông này một ít vấn đề, sau đó hắn liền nói: “Xin lỗi ba vị tiểu thư, chuyện hôm nay là chúng tôi sai, để đền bù, tôi xin gửi cho ba vị tiểu thư 10 triệu bảng coi như phí bồi thường!”
“Không... Không... Chúng tôi không cần, ông chỉ cần thả chúng tôi là được!” Kiều Linh vội từ chối.
“Không sao đâu... Các cô cứ nhận đi, yên tâm là không có chuyện gì!” Hoàng Việt nói vào.
“Vâng... Thưa Chú!” Kiều Linh đành phải chấp nhận.
“Được rồi, tiền tôi sẽ gửi cho các cô sau, bây giờ mời các cô đi theo tôi ra ngoài!” Người đàn ông này nói xong, dẫn bốn người Hoàng Việt đi ra, mấy tên đàn em ở ngoài cũng không nói gì nhiều, chỉ đi vào trong thu dọn hai xác chết.
Hoàng Việt trước khi bước ra, hắn còn nán lại một chút xem bọn này thu dọn xác chết kiểu gì, thì thấy bọn hắn không biết bằng cách nào phun ra một luồng nước từ trong tay, rửa sạch thi thể, lúc này thì Hoàng Việt đã biết rồi, thì ra bọn hắn là dị năng giả, cũng may là mình phản ứng kịp, nếu không thì... Nguy rồi.
“Hệ thống, thẻ trung thành có hiệu lực với dị năng giả và võ giả sao?” Hoàng Việt cũng khá bất ngờ về uy lực của thẻ trung thành.
“Chỉ ở phía dưới cảnh giới Minh Kính hậu kỳ thôi thưa kí chủ, và dị năng giả phía dưới cấp C.”
“Cấp C là Minh Kính hậu kỳ sao?” Hoàng Việt nghi hoặc.
“Cấp C là Ám Kình thưa kí chủ, do sức đề kháng của dị năng giả yếu hơn võ giả khá nhiều!”
“Ồ... Ra vậy!” Hoàng Việt lúc này đã hiểu.
Sau đó, người đàn ông kia bắt taxi cho ba người Kiều Linh đi về khách sạn Prince Regent, ba người Kiều Linh còn xin Hoàng Việt cùng đi nhưng hắn chỉ nói rằng mọi người cứ yên tâm, sau đó hắn lại gần tên đàn ông này, khẽ nói vào tai hắn: “Xóa sạch mọi dấu vết của vụ này, hai tháng sau, tự nổ súng tự sát đi!”
“Vâng, thưa chủ nhân!” Người đàn ông này lập tức gật đầu lộ rõ đã hiểu.