Huỳnh Liên nhẹ nhõm nhảy lên lôi đài, thân pháp thanh thoát, phiêu dật, làm đám võ giả đứng xem phải hít vào mấy ngụm khí lạnh, cô nàng này thật là kinh diễm a, cho dù các môn phái cấp trung ở vòng trong cũng khó mà tìm được ai tài sắc vẹn toàn như cô ta cả, trừ khi gặp phải Vũ Nam ở vòng tranh Tứ Cường, nếu không không ai có thể cản cô ta gia nhập môn phái cấp trung a...
“Con bé này, ta nhìn thật vừa mắt!” Trên bục cao, Hạo Nhiên Đại Tông Sư nghiền ngẫm nói, chưa nói đến thực lực, chỉ ngoại hình của Huỳnh Liên đã đủ khiến ông ta hài lòng, mà Huỳnh Liên cũng có cảnh giới Hóa Kính, hoàn toàn đủ điều kiện để gia nhập môn phái của ông.
“Hạo Nhiên huynh, đừng tranh với ta, huynh cũng biết, công pháp của Phượng Việt phái chúng ta cũng rất thích hợp phái nữ tu luyện!” Phượng Uy Đại Tông Sư có vẻ không vừa lòng.
“Ha ha, xem quyết định của cô bé này đi!” Hạo Nhiên Đại Tông Sư cười hắc hắc, môn phái của hắn là môn phái mạnh nhất chỉ sau phái Quy Việt, ai dám nói chắc Huỳnh Liên không lựa chọn phái của hắn đây...
Huỳnh Minh lúc này rất xoắn xuýt, hắn biết mình hoàn toàn không có phần thắng, nhưng nếu không chiến mà hàng, sẽ làm mất hứng của mấy vị Đại Tông Sư, hơn nữa kể từ đó hắn cũng khó mà tránh khỏi việc mang danh kẻ hèn, khi mà gặp một vị nữ nhi phải co đầu rụt cổ chạy, nhưng nếu đấu với Huỳnh Liên, chắc chắn hắn sẽ bị ngược đi, haiz, thật đúng là quá xui mà, Huỳnh Minh nhìn sang Hoàng Việt, càng ghét hắn hơn, nếu không phải tại Hoàng Việt, có khi lần này hắn đã có thể vào Bát Cường.
“Trận thứ hai, phái Minh Việt đấu với phái Hồng Liên!” Lúc này, người chủ trì hô lớn, làm Huỳnh Minh đành phải nhảy lên lôi đài, nhưng tư thế của hắn không có chút nào hiên ngang như vòng loại khi trước, một bộ dáng rụt rè, sợ sệt...
“Ha ha, trận này Huỳnh Minh tiêu rồi!”
“Để xem hắn chịu nổi mấy giây!”
“Liên Hoa Công của phái Hồng Liên không đơn giản đâu à!”
“Liên tỷ cố lên!”
Mọi người cùng hò reo, nhất là phái nữ, trong đám võ giả cũng không thiếu nữ nhân, tất cả mọi người dĩ nhiên là ủng hộ Huỳnh Liên chiến thắng, tuy rằng bọn họ cũng có chút ghen tị với nhan sắc của Huỳnh Liên nhưng người đẹp thì ai mà chả thích chứ, người đấu với Huỳnh Liên cũng đâu phải là bọn họ.
“Xin chỉ giáo!” Huỳnh Liên nhìn về Huỳnh Minh, chắp tay, người sau cũng chắp tay chào lại, lại còn bồi thêm một câu: “Hạ thủ lưu tình!” Làm đám võ giả ngồi xem ở dưới càng cười lớn.
“Ha ha ha ha!” Ngay cả Hoàng Việt cũng phải bật cười, cái tên Huỳnh Minh này, trước đây vốn rất mạnh miệng, còn uy hiếp cả Hồng Huy phái Hồng Việt, nhưng sao khi đến phiên mình lại sợ sệt như thế rồi, chẳng lẽ hắn chỉ biết bắt nạt kẻ yếu sao?
Vừa nói xong, cả hai bắt đầu ra chiêu, Huỳnh Liên khẽ lướt tới, tung ra một chưởng bằng bàn tay trắng nõn như ngọc, Liên Hoa Công của phái Hồng Liên Hoàng Việt đã biết rồi, đó là một bộ tâm pháp đi kèm với chưởng pháp, luyện môn công pháp này, cơ thể sẽ giống như Hoa Sen, thanh lọc những gì tinh túy nhất của linh khí, từ đó đề thăng tu vi, có thể nói, người luyện môn tâm pháp này, kình lực sẽ tinh thuần hơn người cùng cảnh giới rất rất nhiều.
Không ngoài dự đoán của Hoàng Việt, Huỳnh Minh vừa lĩnh một chưởng của Huỳnh Liên, lập tức bay ra rìa võ đài, kêu “A” Một tiếng, bàn tay của hắn giờ đây xụi lơ, lĩnh một chưởng đi kèm kình lực mạnh mẽ, xương cốt, máu thịt không bị phá hoại mới là lạ.
Cảm thấy đến đây là có thể đầu hàng được rồi, Huỳnh Minh liền hô: “Ta thua, ta thua!”
Đám đông khán giả nghe vậy thì có vẻ mất hứng, bọn họ vẫn muốn Huỳnh Minh ăn một trận đòn như hôm hắn tẩn tên Hồng Huy đây.
Huỳnh Liên nghe xong, cũng không nói gì nhiều, nhảy xuống lôi đài, đi về phía môn phái của mình, khuôn mặt không chút nào đắc ý.
“Trận thứ ba, phái Hồng Liên thắng!” Người chủ trì hô, sau đó tiếp tục cho các trận tiếp theo bắt đầu thi đấu.
Những trận sau, lần lượt là phái Lạc Việt đối đấu phái Nam Việt, phái Tinh Việt đối đầu phái Bắc Việt, vân vân, nhưng Hoàng Việt đặc biệt chú ý đến trận thứ 8, cũng là trận tranh Bát Cường cuối cùng, diễn ra giữa phái Hoàng Việt và phái Huy Việt.
Trận cuối cùng này, được đánh giá là cả hai đều có cơ hội, tuy vậy phái Huy Việt nhỉnh hơn một chút, phái Hoàng Việt thì được cái là biết ném ám khí, vết thương ở chân Đỗ Trung hôm nọ cũng đã khỏi rồi, Hoàng Việt không biết môn phái mang tên mình lần này có thắng được không đây!
“Đỗ Trung, dẹp trò mèo của ngươi đi, có ngon thì đường hoàng đấu với ta!” Đức Huy, đại diện phái Huy Việt khiêu khích nói.
“Hừ, ám khí vốn là công pháp chủ tu của ta, ngươi tưởng ta ngu sao?” Đỗ Trung không giận dữ chút nào, khuôn mặt đầy vô sỉ.
“Ngươi cũng biết ta cũng luyện chùy pháp, nhưng đại hội lần này cũng không được đấu đấy thôi!” Đức Huy nói thêm.
“Đó là luật, ngươi không đồng ý thì tìm các đại nhân mà ý kiến ý cò!”
“Hừ, ngươi có tin sau này ra giang hồ, ta gặp ngươi một lần đánh một lần?”
“Ngươi tưởng ta sợ chắc!” Đỗ Trung nói xong, không nói gì nhiều, ném ám khí ra, là hai chiếc phi đao.
Đức Huy cực kỳ căm tức, tên Đỗ Trung này hắn cũng không xa lạ gì, đều là người quen, nếu như hắn dùng chùy, có thể dễ dàng cản lại phi đao của đối phương, nhưng lại không thể, mà hắn luyện thể cũng chưa đến đâu, đó cũng là nhược điểm của hắn.
“Đừng để ta tiến lại gần ngươi!” Thầm nhủ trong lòng, Đức Huy lao lên, hắn đành phải chấp nhận chịu vết thương da thịt, miễn là có thể lại gần Đỗ Trung, đến khi đó tên này đùng hòng ném ám khí.
Ám khí rất nhanh thì bay với tốc độ xảo quyệt ghim vào người Đức Huy, do hắn đã biết mình không thể tránh nên cũng không cố gắng tránh.
“Má đau vãi!” Đức Huy bực tức hét, hai đầu gối hắn rướm máu, cước bộ lảo đảo, nhưng lúc này hắn đã sắp tiến lại gần Đỗ Trung.
“Nữa nè con!” Đỗ Trung lập tức ném ra thêm hai cái phi đao vào đầu gối đối phương, vừa chạm vào, Đức Huy lập tức gần như ngã gục.
“Vãi thật!”
“Tổ sư phái Hoàng Việt!”
“Chơi quá đểu!”
Đám khán giả ở dưới liên tục mắng chửi, chỉ có 3 vị Đại Tông Sư vẫn bình thản như thường, họ lăn lộn giang hồ đã lâu, đã quen với việc có người ném ám khí, nên cho phép các thí sinh dùng ám khí cũng là để cho bọn họ có phòng bị trước khi tiến vào giang hồ thật sự đi...
Mà thật sự, do thi đấu phải không được đả thương chỗ yếu hại, nếu không Đỗ Trung dùng phi đao ném vào mắt hay yết hầu đối thủ thì Đức Huy nguy hiểm rồi, nhưng dĩ nhiên, nếu đấu thật, ai mà chả có binh khí chứ.
Nói cách khác, những võ giả như Đỗ Trung thích hợp làm người đứng sau hỗ trợ, thử nghĩ xem, khi hai cao thủ giao đấu với nhau mà bị một người ném ám khí chuyên nghiệp làm cho phân tâm thì làm sao mà còn tập trung tỷ đấu được đây...
Đức Huy lúc này đau lắm, nhưng nén đau, cố gắng gượng gạo đứng dậy, Đỗ Trung cũng không mang theo được ám khí quá nhiều, chỉ mang được bốn cái, nên lúc này mới là màn trả thù của Đức Huy, nhưng chợt, Đỗ Trung hô to:
“Ta chịu thua, hắc hắc!” Sau đó nhảy xuống lôi đài.