“Tốt rồi, đã đến lúc gọi hai người bọn họ tới!” Hoàng Việt lấy ra điện thoại, dĩ nhiên thẻ sim đã đổi, là một số hoàn toàn lạ, số này Hoàng Việt cũng chỉ dùng để đưa cho Thùy Lan và Khánh Vân, vẫn chưa dùng để gọi cho bất kỳ ai ở Sài Gòn.
Khoảng 20 phút sau, trước cổng kho hàng, đã có thân ảnh hai cô gái trẻ trung bước lại, dường như cả hai cùng đi chung tới nơi này, mặc dù trời vẫn còn rất sáng.
“Sếp ạ!” Khánh Vân hồ hởi chào.
“Chào anh!”
Hoàng Việt cũng không để ý đến thái độ của Thùy Lan là mấy, dẫn hai người vào trong, sau khi trải qua lớp xác nhận khuôn mặt và vân tay, cửa mới bắt đầu mở, làm cho Thùy Lan và Khánh Vân vô cùng khiếp sợ, rốt cuộc là bán thuốc cấm hay gì mà làm hệ thống bảo mật cầu kỳ dữ vậy, hai người vô cùng tò mò không biết sản phẩm Hoàng Việt muốn bán quả thật có hiệu quả ra sao.
Thấy vẻ mặt của hai người, Hoàng Việt cười hì hì, sau đó chậm rãi bước vào trong, vừa bước vào vài bước, đập vào mắt hai người Khánh Vân và Thùy Lan là một căn phòng vô cùng sạch sẽ, sáng sủa, hơn nữa các hộp đựng sản phẩm cũng đóng gói rất đẹp, rất ngăn nắp, tuy rằng ở bên ngoài không in bất kỳ chữ gì nhưng bọn họ rõ ràng cảm thấy người vận chuyển những thùng sản phẩm này đến đây hẳn là người rất cẩn thận đi, khi mà không thấy dấu hiệu của móp méo hay gì cả.
“Sếp... Đây là những sản phẩm của công ty chúng ta sao?” Khánh Vân vô cùng mừng rỡ, cô dĩ nhiên là muốn làm những gì tốt đẹp nhất cho công ty của mình, dù sao mức lương 30 triệu 1 tháng cũng đủ để cho cô toàn tâm toàn lực cống hiến.
“Tất nhiên!” Hoàng Việt cười hắc hắc, còn Thùy Lan, lúc này khuôn mặt có chút khiếp sợ, trong lòng không ngừng xoay vần, thầm nghĩ: “Lẽ nào hắn ta thật sự muốn kinh doanh?”
Nhưng cũng không muốn để cho Hoàng Việt thấy sắc mặt lúc này của mình, Thùy Lan nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, sau đó chạy tới, muốn mở ra một thùng sản phẩm xem rốt cuộc bên trong chứa mặt hàng như thế nào.
Vừa lấy dao rạch ra một thùng sản phẩm, nhìn vào bên trong, Thùy Lan có vẻ bĩu môi cười, quả như phán đoán của cô, Hoàng Việt chỉ được cái nói thì giỏi chứ sự thật thì sản phẩm chắc hẳn không ra gì, Thùy Lan chưa từng thấy sản phẩm giảm cân nào có bao bì sơ sài đến vậy, đúng là như cô nghĩ, tên Việt Hoàng này chỉ mượn danh buôn bán sản phẩm để tán gái, chứ bằng bao bì như thế này, thường thì mẫu mã bao bì sẽ đi đôi với chất lượng sản phẩm, dù sao thì Thùy Lan cũng không tin sản phẩm có bao bì như thế này sẽ bắt mắt khách hàng đấy.
“Đây thật sự là sản phẩm của anh sao?” Cầm lên một bịch sản phẩm giảm cân mang thương hiệu Việt Hoàng, Thùy Lan cười lạnh nhìn về Hoàng Việt, hỏi.
“Đúng!”
Trái với suy nghĩ của Thùy Lan rằng Hoàng Việt sẽ giống như bị nắm thóp, ngược lại Hoàng Việt còn tỏ ra vô cùng tự tin, ngay cả Khánh Vân vừa nhìn thấy bao bì của sản phẩm mà Thùy Lan vừa cầm lên, cũng phải đổ mồ hôi hột, không hiểu tại sao Hoàng Việt có thể sơ sài trong thiết kế mẫu mã như vậy, chẳng phải người sếp này rất có tiền sao, sao không thuê một chuyên viên thiết kế ra một bao bì thật bắt mắt chứ?
“Sản phẩm này thật sự có chất lượng như anh nói sao?” Không thèm để ý đến sự tự tin của Hoàng Việt, Thùy Lan vẫn là muốn chất vấn, nếu như Hoàng Việt nói “Có”, cô mới cảm thấy tức cười đấy, dù sao thì cô nghi ngờ cũng lâu rồi, chất lượng của sản phẩm, công dụng của nó theo như Hoàng Việt đưa cho cô và Khánh Vân thật đúng là khó tin quá đi.
“Không sai!” Hoàng Việt vẫn là bình thản, không xem lời của Thùy Lan và ánh mắt lo lắng của Khánh Vân ra gì, chỉ nói nhỏ: “Hai cô cứ phân phối sản phẩm ra thị trường, như tôi đã chỉ định, giá bán mỗi bịch sản phẩm là 50 ngàn đồng, được rồi, cứ thế mà làm!”
“”Vâng, thưa sếp!”
“Hừ!”
Hai người con gái, hai thái độ khác nhau, làm Hoàng Việt thầm cười, hẳn là khi công dụng của sản phẩm được chứng minh ở ngoài thị trường, hai người này sẽ biết mẫu mã bên ngoài thật sự không quan trọng, có khi nó còn là lợi thế của những sản phẩm mà hắn hối đoái ra.
Hoàng Việt cũng không nán lại cùng hai người bao lâu, sau khi dặn dò cùng giúp hai người làm quen với hệ thống bảo mật của kho hàng, hắn cũng quay về biệt thự nhà mình tu luyện, hắn còn định chút nữa lại đi xem Kiều Linh và Hiểu My đây, dù sao nhìn hai người ở ngoài đời bằng xương bằng thịt luôn mang đến cho hắn cảm giác khác biệt.
...
Tòa nhà Landmark, tầng thứ 83, phòng 115.
“Thưa chủ tịch, đã điều tra xong, cô gái Thùy Lan đó, hiện đang đảm nhiệm thư ký cho một công ty nhỏ, gọi là Công ty Dược Phẩm Việt Hoàng!”
Trên bàn chủ tịch của một văn phòng công ty, một trung niên bụng phệ rít cho mình một ngụm xì gà, sau đó cười lạnh nói: “Con nhỏ đó, công nhận là rất đẹp, nếu không có cậu giới thiệu, tôi cũng không biết trong thành phố này lại có một nữ nhân thu hút đến vậy!”
Người nhân viên nghe thế, cười dâm, nói nhỏ: “Nhưng thưa sếp, chúng ta còn chưa kịp ra tay, đã có một công ty ẵm tay trên, nên xử lý như thế nào ạ?”
Trung niên bụng phệ cười ha ha, đặt điếu xì gà xuống, siết chặt nắm tay: “Đã vào mắt chúng ta, dĩ nhiên không thể dễ dàng bỏ qua, tạm thời cậu cứ cho người theo dõi công ty đó, một tuần sau báo cáo lại cho tôi, đến khi đó, tôi sẽ có phương án xử lý!”
“Vâng, thưa sếp!” Người nhân viên nghe vậy, lập tức cười hề hề, lui ra khỏi văn phòng, một mặt mừng rơn.
Sở dĩ, hắn ta mừng như vậy, cũng vì hắn biết, vị sếp này có sở thích chuyên gạ gẫm những cô gái trẻ đẹp, nhưng dĩ nhiên, là phải có tri thức, có như vậy mới có sức hút, thường thường ông ta hay tuyển nhân viên làm thư ký cho mình, sau đó dần dần tấn công đến khi chiếm được cái ngàn vàng rồi bỏ, không biết bao nhiêu cô gái là chiến lợi phẩm của người đàn ông bụng phệ kia rồi, mỗi lần phi vụ thành công, những người giới thiệu đều được tưởng thượng một khoản hậu hĩnh, có khi lên đến cả tỷ, bởi vì người trung niên bụng phệ này là chủ tịch của một tập đoàn kinh doanh đa ngành nghề có tiếng trong thành phố, tập đoàn Singroup.
...
Việc công ty Việt Hoàng của Hoàng Việt vào tầm ngắm của kẻ khác, hay việc Thùy Lan bị theo dõi, người trong cuộc cũng không biết, mà Hoàng Việt cho dù có biết cũng chả thèm để ý, với hắn, cho dù là tập đoàn lớn nhất thế giới, hắn cũng không xem vào đâu, đơn giản với hắn, chỉ có võ lực mới là tất cả, tiền bạc chỉ là vật ngoài thân, dĩ nhiên, không phải nói tiền bạc không quan trọng, mà là xét về tiền bạc thì với người sở hữu hệ thống như hắn thì tương đương với người sở hữu tài sản quý báu nhất Địa Cầu rồi.