Tà Vương Mị Hậu: Triệu Hồi Sư Xinh Đẹp

Chương 162

"Thế nào đến nơi này cũng có thể thấy ngươi, ngươi thế nào nhận ra ta." Vào ghế lô Tuyết Ẩn lại hỏi, nàng nhìn bản thân ngụy trang thành như vậy , hắn thế nhưng có thể nhận ra nàng.

Nhưng đồng dạng, nàng cũng tự trách mình, vì sao Ly Thiên Dạ đội mặt nạ, làm đen tóc bạc, nàng cũng như trước nhận ra hắn?

"Tâm linh tương thông." Ly Thiên Dạ cười nói, nhưng thanh âm cũng không giống thanh âm của hắn.

Tuyết Ẩn trừng mắt, người này da mặt thực dày, ai thèm cùng hắn tâm linh tương thông.

"Ngươi sẽ không là vì người bán thú kia đấy chứ?" Tuyết Ẩn ngẩng đầu cảnh giác nhìn Ly Thiên Dạ, biết rõ nhìn không thấy vẻ mặt của hắn, nàng chính là biết người này đang cười.

"Ái phi nếu thích, bổn vương tự nhiên hai tay dâng lên." Ly Thiên Dạ trêu tức nói, đương nhiên,điều này đối với hắn mà nói, không phải là trêu tức, mà là thật sự.

Chỉ cần nàng thích, hắn đều nguyện ý làm, hai tay dâng lên cho nàng, chỉ cần có thể thấy nụ cười của nàng.

"Ngươi cũng không sợ chú nha." Luôn nói lời ngọt ngấy ngấy, cũng không sợ hắn răng nanh chú nha.

"Có ý tứ gì?" Ly Thiên Dạ mê mang, cái gì là ‘chú nha’? Vì sao hắn nghe không hiểu.

"Không nói cho ngươi." Tuyết Ẩn phù một tiếng bật cười, nguyên lai Ly Thiên Dạ hắn cùng có lúc không hiểu , đương nhiên nàng sẽ không nói cho Ly Thiên Dạ là có ý tứ gì .

Ly Thiên Dạ sủng nịch nhìn Tuyết Ẩn cười vui vẻ, tựa hồ mỗi khi nhìn nàng cười, cảm giác giống như chiếm được toàn bộ thế giới , làm cho tâm hắn trống trải nhiều năm, nháy mắt tràn đầy .

Những vật phẩm kia bán đấu giá đến kết thúc , kế tiếp đó là bán đấu giá người bán thú kia .

Mọi người nguyên bản đang còn ầm ĩ bàn luận, giờ phút này đều yên tĩnh, chờ vật phẩm quan trọng nhất của ngày hôm nay xuất trướng, chính là người bán thú kia.

Nghe nói lần này bán thú bán đấu giá là tứ đại gia tộc - đệ nhất gia tộc trà gia tiểu công tử đứng ra chủ trì. Nghe nói trà gia tiểu công tử là người so với nhị hoàng tử còn mỹ hơn, khiến không ít nữ nhân muốn gả, dù chỉ làm thiếp cũng đủ hạnh phúc.

"Có người so với ta còn tuấn mỹ hơn, ngươi có phải hay không không cần ta?"

Tuyết Ẩn đột nhiên hoảng sợ nhìn Ly Thiên Dạ, tuy rằng nhìn thấy là mặt nạ màu bạc của hắn, nhưng nàng lại cảm thấy Ly Thiên Dạ không đùa cợt chút nào mà cực kỳ nghiêm túc.

"Ta vốn không muốn ngươi được không?" Bọn họ cho tới bây giờ sẽ không phải là cái loại quan hệ đó, hơn nữa nếu là quan hệ tình lữ, càng không cần hỏi loại vấn đề ngây thơ như thế.

Ly Thiên Dạ nháy mắt lạnh xuống, hắn nghiêm cẩn hỏi nàng như vậy, nàng cư nhiên lại cấp cho hắn đáp án như thế, đều đã tiếp nhận nạp giới liên hoa độc nhất thế gian của hắn rồi, nàng thế nhưng là...

Quên đi, dù sao cô gái này chỉ có thể là của mình, hắn không cho phép người khác cướp nàng đi.

Hai thiếu nữ xinh đẹp đi phía trước, ở giữa là một thiếu niên, theo sau là hai thiếu nữ khác.

Hai thiếu nữ đứng tránh sang hai bên, thiếu niên ở giữa bước ra đi ra, toàn hội trường đều hít một hơi. Đó là một nam nhân thế nào, ngay cả nam nhân cũng có chút mê ly.

Tuyết Ẩn có chút kinh ngạc nhìn thiếu niên kia, không hổ họ Trà, màu tóc cùng con ngươi đều màu trà , trông rất đẹp mắt, hình dáng nhu hòa, được khảm vừa đúng ngũ quan, hắn làm cho người ta có một loại cảm giác xuân phong nhu hòa.

Không giống với Ly Thiên Dạ hay Âu Nhan Mộ, rõ ràng đều rất tuấn mỹ, nhưng lại đem người khác cách xa ngàn dặm. Mà Trà công tử này, hơi thở nhu hòa, làm cho người ta không khỏi muốn tới gần, muốn thân cận, hơn nữa có một loại cảm giác, làm cho người ta muốn sủng ái hắn. Khó trách có một truyền thuyết như vậy.
Bình Luận (0)
Comment