Edit: Mavis Clay
"Chính nó đi làm chuyện rỗi hơi, ai chẳng biết người kia mang danh phế vật, vậy mà Cầm nhi lại mang tới hai mươi người đi tỷ thí với nàng ta."
Viện trưởng nói đến đây lại bốc hỏa, hắn không phải không đau lòng, nhưng mà Cầm nhi mang theo hai mươi người đánh nhau với một kẻ bỏ đi, thật đúng là rỗi hơi, muốn phân phải trái thì để hoàng thượng làm đi, bọn họ quan tâm thì được gì chứ.
Còn nữa, hoàng thượng còn phải kiêng kỵ nàng vài phần, hắn tuy là viện trưởng học viện nhưng cũng phải nhượng bộ đến ba phần.
"Nàng đâu phải là phế vật, chỉ trong chớp mắt mà đã có thể đánh bại nhiều người đến vậy." Tôn Cầm nghe vậy khóc nấc lên.
Tiện nhân kia nào phải phế vật, trong nháy mắt có thể đánh bại nhiều người đến vậy, nhất là lúc nàng cắt rách y phục của mình, bọn họ thật không ngờ tới, nàng cắt rách lại vô cùng gọn gàng như vậy.
"Nếu như nàng thật sự là phế vật, thì hôm nay không chết cũng tàn phế rồi." Viện trưởng lạnh giọng quát, may mà cô nương kia không phải là phế vật, nếu như thực là phế vật, kết cục của nàng sẽ chỉ giống như Cầm nhi, chỉ bị xé rách y phục bôi nhọ thôi sao?
Khả năng đó chắc chắn là không, nếu là đám người của Cầm nhi, thực sẽ đánh nàng đến gần chết hoặc tàn phế.
"Phụ thân, sao người có thể nghĩ nữ nhi như vậy chứ!" Tôn Cầm cảm thấy mình thật vô cùng uy khuất, nước mắt lại lộp độp rơi xuống.
Sao phụ thân lại nghĩ nàng là một đứa trẻ hư hỏng đến vậy chứ, nàng chỉ là muốn giáo huấn tiện nhân kia thôi mà, ai bảo hôm qua nàng ấy đánh nàng chứ.
"Sao con còn không nhận ra thế, là một tiểu thư mang danh phế vật, còn bị hoàng thượng từ hôn, vì cái gì hoàng thượng vẫn còn để nàng tới Học Viện Hoàng Gia?" Ánh sáng chiếu xuống, hiện lên vẻ mặt tiếc chỉ rèn sắt không thành của viện trưởng.
Nữ nhi của hắn như vậy, hắn có thể không yêu thương sao? Có thể không sủng sao? Đầu óc của nó đúng là vô cùng ngốc ngếch, nếu là đệ tử khác, hắn đã sớm đào tới cửa nhà rồi.
Đúng là một nha đầu không biết tốt xấu gì cả, hắn có thể ra bằng cách nào chứ, chỉ cần vừa ra tay, không chừng sẽ tạo ra tai ương cho học viện, đến lúc đó không biết nhà ba người của hắn sẽ gặp phải chuyện gì.
"Do Hoàng thượng nhân từ mà thôi." Tôn Cầm rụt cổ, khẩu khí nhỏ nhẹ, đương nhiên nàng ta cũng không tin được lý do này.
Viện trưởng phu nhân đau lòng nhìn nữ nhi của mình, tiếp tục nói chuyện hồi nãy, nàng thở dài, "Mặc kệ thế nào, chẳng lẽ cứ để Cầm nhi như vậy chịu ủy khuất sao?"
Đúng là nàng đau lòng nữ nhi bị ủy khuất, đặc biệt chính là loại sỉ nhục kia.
"Nàng và Cầm nhi nói chuyện với nhau đi, còn về Tuyết Ẩn, ta sẽ nghĩ cách, tạm thời Cầm nhi đừng động đến nàng, muốn động tới người khác, thì cũng đừng làm công khai, mà phải làm trong bóng tối." Viện trưởng nhức đầu phất tay cho bọn họ lui xuống.
Viện trưởng phu nhân thấy vẻ mặt mệt mỏi của trượng phu, sau đó nhìn nữ nhi của mình, "Đi thôi, đừng làm phiền cha con nữa."
Tôn Cầm có chút không cam lòng nhìn viện trưởng, cuối cùng đành phải rời đi, may mà phụ thân vẫn còn đứng nói chuyện với mình, chứ không như hôm qua.
Ánh sáng chiếu lên một bên mặt của viện trưởng, ánh mắt sâu xa, tựa hồ nghĩ đến cái gì...
*
"Chuyện mẫu thân ngươi có chút manh mối rồi, chuyện năm đó quá bí ẩn, làm Nhị Sư Huynh khó khăn lắm mới bắt đầu tìm hiểu ra được."
Manh Tử Hề trở về báo cáo với Tuyết Ẩn, bởi vì nàng rất quan tâm đến việc này.
"Ừ, điều tra ra được chút gì không?" Tuyết Ẩn ngước mắt hỏi.
"Mẫu thân ngươi không phải tự sát, nhưng truyền ra bên ngoài là nàng đã tử sát." Manh Tử Hề trả lời, sau đó kể lại manh mối đã điều tra được cho Tuyết Ẩn nghe.
"Ừ, biết rồi, tiếp tục điều tra đi, còn nữa, chú ý hành động của bọn họ." Tuyết Ẩn nghe xong thản nhiên nói.