Tà Vương Mị Hậu: Triệu Hồi Sư Xinh Đẹp

Chương 202

Edit: Mavis Clay

"Nhìn cho kỹ nha, Tiểu Đoàn Tử sẽ biến ra cho ngài một thứ tốt."

Tuyết Ẩn im lặng, ngươi làm thì làm nhanh lên, chủ nhân ta đang vội, nếu không thì khi trời sáng, Trà Bá Trọng sẽ chạy vào đây.

Lần này Tiểu Đoàn Tử không nói gì nữa, vươn móng vuốt nhỏ xíu trắng xinh bới móc tìm kiếm thứ gì đó ở góc tường.

Ở nơi mà Tiểu Đoàn Tử đang tìm, đột nhiên có thứ gì đó lóe sáng lên màu vàng kim.

"Chủ nhân, Tiểu Đoàn Tử..." Hai chữ lợi hại còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, Tiểu Đoàn Tử đã bị Tuyết Ẩn chộp lấy nhảy đi.

Tuyết Ẩn ôm lấy Tiểu Đoàn Tử bay tới chỗ xà ngang, ở nơi nàng vừa rời chân, một cái đầu rắn vĩ đại từ dưới chui lên, bay thẳng tới chỗ xà ngang mà Tuyết Ẩn đang đứng.

"Ầm - - "

Xà ngang gãy.

Tuyết Ẩn đã sớm đoán ra được, nàng khẽ nhún người xuống, mũi chân điểm nhẹ, lướt đi như một chú chim nhạn, nhẹ nhàng gập người trong không trung, đáp xuống một xà ngang khác.

Đầu rắn vĩ đại vừa phá hủy chỗ xà ngang Tuyết Ẩn vừa đứng, đôi mắt màu đỏ tràn đầy khát máu bén nhọn nhìn Tuyết Ẩn chằm chằm.

"Tiểu Đoàn Tử, chuyện tốt mà ngươi làm đấy." Tuyết Ẩn la lên, cái con kia lại tiếp tục đánh tới với một khí thế như rồng như hổ.

"Người ta đâu biết sẽ như vậy đâu." Edit by Mavis Clay of diendanlequydon Nó chỉ muốn giúp chủ nhân tìm bảo bối thôi mà, vừa nãy ở chỗ kia có bảo bối, sao nó biết được là sẽ rước lấy phiền toái lớn như vậy.

"Rầm - - "

Tuyết Ẩn nhíu mày, thân thể quấn quanh cột đá vĩ đại lượn vòng, giống như muốn nhổ cả Nam tháp lên khỏi mặt đất.

Đầu rắn kia mở cái miệng rộng lớn, phun khí độc, lại bay với một tốc độ lớn về phía Tuyết Ẩn.

Nàng lui về phía sau, một quả cầu lửa trong tay bay ra, đập thẳng vào cái miệng to như cái động kia.

Xem ra chỗ mà Tiểu Đoàn Tử vừa chạm vào chính là một điểm phong ấn, còn thứ này nói không chừng không phải là bị phong ấn, mà là để canh giữ.

"Grao- - "

Nuốt phải quả cầu lửa, nó nổi giận gầm lên một tiếng, sát khí trong mắt càng thêm nồng đậm, lại bay về phía Tuyết Ẩn, muốn một ngụm nuốt nàng vào bụng.

Tầng lầu trên đỉnh nho nhỏ làm sao có thể chịu được trận đánh giữa Tuyết Ẩn và con thú khổng lồ.

Thân thể vĩ đại kia xoay tròn, cột đá liền vang lên tiếng rầm rầm nứt gãy.

Tuyết Ẩn nhướng mày, nhìn cái điểm vẫn đang phát sáng kia, nắm lấy Tiểu Đoàn Tử bay qua, không thèm xem tình hình bên trong như thế nào, bàn tay vươn tới nắm lấy, là một quyển sách.

Bộ sách gì thế này, vậy mà lại giấu bí mật đến như vậy, còn được quái vật này trông coi.

"Tuyệt thuật triệu hoán!"

"Chủ nhân, nó lại tới nữa kìa."

Tuyết Ẩn vừa đọc tựa sách, Tiểu Đoàn Tử đột nhiên thét lên, con quái vật này thật là khủng khiếp, nó muốn ăn Tiểu Đoàn Tử kìa.

Tuyết Ẩn cảm nhận được sự dao động của không khí, mũi chân điểm nhẹ, vội vàng bay lên.

Truyện cập nhật sớm nhất tại diendanlequydon

Nhưng khi lấy bộ sách này ra, con quái vật vừa giống rồng vừa giống rắn kia như thoát khỏi được phong ấn, tiến công ngày càng lợi hại hơn.

"Ầm - - "

Liên tục vận người tránh thoát đi, ba tiếng va chạm liên tục vang lên.

Tháp vỡ ra, nàng ném bản tuyệt thuật triệu hồi vào trong nạp giới*, "Tiểu Đoàn Tử, ngươi làm tốt lắm."

*Vật dùng để chứa đồ

Tuyết Ẩn vung tay lên, quăng Tiểu Đoàn Tử đi.

"A a a!" Tiểu Đoàn Tử thét chói tai, vội vàng phóng tứ chi mình lên, bay đến chỗ Tuyết Ẩn lên án, "Chủ nhân ngài thật tàn nhẫn."

Tuyết Ẩn liếc nhìn, quái vật vừa xà vừa rắn được giải phong ấn, cả người nó đã rời khỏi cột đá, mảnh vỡ rơi xuống ầm ầm.

Đầu rắn lại bay về phía Tuyết Ẩn...

Lại trở lại nữa, lần này tháp đã không còn, nàng đã đã hết chỗ để đứng, nàng cho dù có lợi hại đến đâu cũng không thể bay nhảy được nữa

Thân rồng cuộn lên từ mặt đất, cột đá vang lên một tiếng to rồi đổ sụp.

Tiếng va chạm lại vang lên, lần này là tiếng quái vật đâm bể vách tường bên kia.
Bình Luận (0)
Comment