Thời điểm đi qua lê viện, bên trong truyền đến thanh âm tiếng đàn, chắc là Xà Ngọc Kỷ đánh đàn, hảo cầm a, nhưng đáng tiếc chính là quá mức mạnh mẽ, hoa lệ cùng kiêu ngạo.
Xà Ngọc Kỷ không hổ là kiêu ngạo của Xà gia, năm ấy mười lăm tuổi đã là trung cấp ma pháp sư, lại là thất tinh trung cấp ma pháp, võ đạo đã tiến vào sơ cấp kim giáp chiến sĩ , có phòng thân một bộ hộ giáp.
Bên trong lại truyền ra tiếng tiêu của Bắc Huyền Thanh, hiển nhiên hai người là đang khảy đàn tán gẫu.
Bắc Huyền Thanh, so Xà Ngọc Kỷ còn thiên tài hơn, đồng dạng là ma pháp cùng võ đạo song tu, ba sao cao cấp ma pháp, sơ cấp thánh chiến sĩ, thu phục mười tinh trân linh thú ảnh đêm.
"Chủ nhân thật ồn ào." Trên vai trái Tiểu Đoàn Tử thì thào, vươn phấn nộn móng vuốt, đem hai lỗ tai trên đầu cụp xuống, nhấc cái thân, thế nhưng đều không có nhấc được xuống.
Tuyết Ẩn nhấc chân rời đi, Xà Ngọc Kỷ, ngươi từng khi dễ ta, ngày khác ta sẽ trả gấp trăm gấp ngàn lần, tuyệt không chùn tay.
"Chủ tử, chúng ta cần phải trở về." Mộ Dã ở một bên nhắc nhở.
Bầu trời đêm phía trên, đứng thẳng hai cái bóng dáng, một người mang mặt nạ màu vàng, nam tử đầu đầy tóc bạc, con ngươi thâm thúy lộ ra nhàn nhạt ưu thương.
"Mộ Dã, vì cái gì thời gian luôn ngắn ngủi như vậy?" Vì sao mỗi khi thấy nàng thời gian luôn ngắn ngủi như vậy , vì sao hắn chỉ có thể ở một bên lặng lẽ nhìn.
Hắn luyến tiếc, nàng nhất định không nhớ rõ mình. Ngày ấy ánh mắt nàng đầy xa lạ, vẫn còn như in ở trong óc, làm cho hắn lần nữa đau lòng.
"Chủ tử, một khi ngài tái nhậm chức, đoạt được giang sơn, vương hậu sẽ gặp trở về, đến lúc đó có rất nhiều thời gian." Mộ Dã không biết nên nói cái gì, nhưng là hắn chỉ có thể nói như vậy.
Một ngàn năm, một trăm vòng tuổi, vương hậu đã luân hồi mười lần, nàng còn có thể nhớ được ngàn năm trước ước định cùng vương ? Chỉ hy vọng có thể đi , bằng không vương sẽ điên mất .
"Tái nhậm chức, còn muốn bao lâu?" Đợi hắn tái nhậm chức, kia là muốn bao lâu, gần một nghìn năm nay, hắn đều ở hồ vong xuyên vượt qua . Vì sao hiện tại lại cảm thấy như vậy dài lâu, là vì nàng ngay tại trước mắt sao?
"Vương." Mộ Dã không biết nên nói cái gì, chính là nhìn chủ tử như vậy, bản thân cũng đau lòng, hắn cũng tùy tùng vương một ngàn năm nay .
"Đi thôi." Cuối cùng không tiếng động thở dài, hắn luôn nhịn không được muốn đến xem nàng, mỗi lần xem xong lại là như vậy luyến tiếc.
Thiên Dạ cùng Mộ Dã biến mất ở giữa không trung, đêm lại trở nên yên tĩnh, tựa hồ bọn họ chưa bao giờ xuất hiện qua.
Tuyết Ẩn mạnh mẽ ngẩng đầu, nhìn bầu trời đêm, có loại cảm giác đau lòng lặng lẽ xẹt qua.
"Chủ tử, vừa rồi giữa không trung có người nga." Tiểu Đoàn Tử ngồi dậy, thân mình tròn vo.
"Là ai?" Tuyết Ẩn hỏi, nàng thế nhưng không có phát giác có người đứng ở giữa không trung.
"Không biết, bất quá hẳn là sẽ không đói bụng nha ." Tiểu Đoàn Tử nói xong ủy khuất ôm cái bụng tròn vo vủa mình, ngô, giống như đói bụng nha, muốn ăn cái gì đó nha.
Tuyết Ẩn tâm tình nặng nề, bày tay điểm điểm vào cái bụng tròn tròn của Tiểu Đoàn Tử "Lại đói bụng đi."
Xem ra ý tứ của Tiểu Đoàn Tử là, vừa rồi người đứng giữa không trung kia sẽ không hại nàng
Tiểu Đoàn Tử vội vàng gật đầu, đáng thương hề hề nhìn Tuyết Ẩn "Đói, Tiểu Đoàn Tử muốn ăn thịt thịt, thật nhiều thịt thịt, ngô, còn muốn uống rượu, phụ thân không cho Tiểu Đoàn Tử uống bao giờ ."
Càng nói, thanh âm của Tiểu Đoàn Tử càng ngày càng nhỏ, tựa hồ là đang rất ngượng ngùng.
"Tiểu gia hỏa, trở về để Băng Ngưng chuẩn bị cho ngươi ăn , bất quá ngươi nên lấy lại vóc dáng nha."