Tác giả: Vân Phi Mặc
Ai da, phiền toái lớn rồi -.- quả nhiên nhà lão tam âm hiểm không sai
Nàng không tính toán buông tha Vương thẩm dễ dàng như vậy, ả này nhắm vào thế diện của nàng, tính toán chà đạp mặt mũi của nàng, so với giết nàng còn khó chịu hơn.
Hồ quả phụ cười nói: "Nhị Oa nương, đây là chuẩn bị ăn như thế nào đây."
Vương thẩm bị các nàng chèn ép, gương mặt kia đỏ lên giống như gan heo.
Tam thẩm lúc này từ đám người phía sau đi tới, "Diệp Nhi nha đầu, Vương thẩm là nói chơi, ngươi cũng đừng cho là sự thật. Ai phàm cũng nên thối lui một bước, miễn làm tổn thương hòa khí."
Tam thẩm nói chuyện, xem như cho hai bên một cái bậc thang. Vương thẩm tự nhiên còn cầu không được, thấy tình thế không ổn liền thuận theo rút lui. Đối với Lâm Diệp Nhi tính toán không dễ dàng buông tha Vương thẩm lại là thực không vui.
Nhưng cũng nể mặt hôm nay Phùng chưởng quầy tới đây, hiển nhiên là có việc cùng nàng thương lượng, cũng không có thời gian cùng những người không liên quan lãng phí thời gian, cũng lười so đo.
Lâm Diệp Nhi hướng về phía bóng dáng Vương thẩm hô: "Vương thẩm, đừng quên Nhị Oa Tử nhà thẩm đoạt hương quả của Đoàn Đoàn nhà ta, đó chính là một xâu tiền, nhớ đừng quên trả lại xâu tiền cho ta đó nhaaaaaaa."
Vai chính đi rồi, người chung quanh xem náo nhiệt vẫn không đi, ánh mắt tò mò nhìn đám người Phùng chưởng quầy. Lâm Diệp Nhi lại không thể mời người vào nhà, đóng cửa lại, nếu không sẽ không biết sẽ bị nói bóng nói gió ra chuyện gì nữa
Hồ quả phụ nhìn ra Diệp Nhi nha đầu khó xử, đối với những người đang còn ào ào xem náo nhiệt, "Đi rồi, đi rồi, không có gì để mà xem. Nha đầu, ta có một số việc cùng ngươi nói một chút."
Lâm Diệp Nhi cảm kích nhìn Hồ quả phụ, nàng mời hai người tiến sân, Tam thẩm lại không mờ tự đến. Nàng thân làm chất nữ, lại không thể đuổi nàng đi.
Lâm Diệp Nhi đem ba người mời vào nhà chính, pha trà cho bọn họ. Phùng chưởng quầy cũng nhìn ra được, hôm nay không phải lúc nói sinh ý được rồi.
Hai người nói không hề có gì phức tạp, Hồ quả phụ cũng thường thường nói thêm vài câu. Tam thẩm vài lần muốn nói chen vào, muốn cùng Phùng chưởng quầy lôi kéo quan hệ, toàn bộ bị Lâm Diệp Nhi đánh gãy. Tam thẩm tự nhiên cảm giác được, bọn họ cố ý xa lánh mình, nàng cũng coi như thức thời, nói một câu trong nhà còn có việc, liền rời đi.
Chỉ là đi ra ngoài sân viện, nhìn lu nước ngâm cải trắng, trong lòng cảm thấy kỳ quái. Nhìn đến cùng tiểu nhị cùng đi với Phùng chưởng quầy, cười lên trước chào hỏi.
Tiểu nhị kia vừa thấy người tới, nhận ra được đây là Tam thẩm của Diệp Nhi cô nương.
"Chưởng quầy nhà các ngươi chính là người bận rộn, còn ngàn dặm xa xôi tới nơi nông thôn hẻo lánh này, có việc nói, lần sau thông báo một tiếng, để Diệp Nhi đến tửu lầu là được." Tam thẩm một bộ dáng chủ nhân nói.
Kia tiểu nhị vừa nghe, liên tục xua tay, "Làm sao dám làm phiền Diệp Nhi cô nương, Diệp Nhi cô nương chính là đại Thần Tài của tửu lầu chúng ta."
Tam thẩm trong lòng khẽ nói thầm, nha đầu kia khi nào thành Thần Tài của một đại tửu lâu cơ chứ.
"Không có việc gì, nói cho ta một tiếng, ta để nha đầu kia đi qua là được, nó rất nghe lời ta." Tam thẩm làm như bâng quơ hỏi, "Các ngươi sao lại kêu Diệp Nhi là Thần Tài?"
Kia tiểu nhị không nghĩ nhiều, cười nói: "Từ Diệp Nhi cô nương làm đồ chua bán ở tửu lầu chúng ta, thật đúng là mỗi ngày hốt bạc. Nếu là không có đồ chua của nàng, sinh ý tửu lầu chúng ta cũng không có khả năng lớn mạnh như thế."
Đồ chua?!!
Tam thẩm trong lòng nhấc lên sóng to gió lớn.
Thứ này nàng biết, trong khoảng thời gian này huyện Đan Dương rầm rộ tìm kiếm, nghe nói là rất quý giá. Nghe nói, mỗi ngày muốn ăn đều xếp hàng dài, chỉ sợ muộn một chút, là không có cái mà ăn.
Bọn họ vẫn luôn tò mò, đó là thứ gì, đáng tiếc bọn họ đều là bá tánh nghèo khổ, nhưng không có cửa vào Túy Tiêu Lâu, chỉ có thể nghe một chút.
Hiện tại biết Túy Tiêu Lâu bán đồ chua rất thịnh, thế nhưng là xuất từ tay Lâm Diệp Nhi, tin tức này làm nàng chấn động thật lâu vẫn chưa tìm được thanh âm của mình.