Tác giả: Vân Phi Mặc
Quốc gia của nàng gọi là Ninh Quốc, trên mảnh đại lục này có bảy quốc gia, trong đó cường đại nhất chính là Ninh Quốc, có thể cùng Ninh Quốc chống chọi chỉ có Cao Lệ quốc, xung quanh là bốn năm tiểu quốc khác.
Qua 100 chương mới biết mình đang sống ở nước nào -.-
Cao Lệ quốc cùng Ninh Quốc tranh bá, trăm năm qua vẫn luôn chinh chiến không ngừng, nhưng đến cùng vẫn không quốc gia nào có được lợi thế. Mấy năm trước, Ninh Quốc xuất hiện một nhân vật kiêu hùng, hắn dụng binh như thần, võ nghệ cao cường, hắn dẫn dắt đội quân có thể nói là bách chiến bách thắng.
Người Ninh Quốc gọi hắn là chiến thần, người Cao Lệ lại nói hắn như ma quỷ. Đáng tiếc, vị nhân vật lợi hại này, 6 năm trước bị người giết hại. Bá tánh Ninh Quốc, đều suy đoán là người Cao Lệ phái sát thủ tới.
Nếu vị chiến thần này còn ở đây, Cao Lệ quốc sớm đã bị Ninh Quốc bọn họ nắm trong tay.
Ninh Quốc không có Tiêu tướng quân, Cao Lệ quốc lại xuất hiện một nhân vật vô cùng khó lường, mấy năm gần đây, Ninh Quốc chiến bại ký lục càng ngày càng nhiều, làm cho Ninh Quốc biên cảnh bá tánh bắt đầu sợ hãi, sợ một ngày nào đó Cao Lệ quốc đánh tiến Ninh Quốc.
Dọc theo đường đi mọi người nói nói cười cười, ngày trôi qua cũng xem như không quá khó khăn. Hai ngày hai đêm đi liên tục, đoàn người an an ổn ổn tiến vào phủ Vân Châu.
Càng tới gần, người đi lại càng ngày càng đông, đến cửa thành, người muốn vào thành đã xếp thành một hàng dài trước cổng thành.
"Như thế nào lại có nhiều người như vậy?" Một người áp tải trẻ tuổi nghi hoặc lẩm bẩm một câu.
"Nếu tính ngày, sau hai ngày nữa chính là phiên chợ lớn mỗi tháng của Vân Châu phủ." Một lão tiêu sư thường xuyên lui tới Vân Châu phủ nói.
Lâm Diệp Nhi trong lòng cũng động tâm, vận khí của nàng cũng tốt thật, nếu có phiên chợ này, mấy món hàng của nàng sẽ rất nhanh được bán hết.
Vị tiêu sư tuổi trẻ kia hưng phấn nói: "Lần này vận khí không tồi, đuổi kịp phiên chợ này."
Một bên lão tiêu sư phụt một tiếng cười nói: "Chờ vào thành, ngươi hãy cảm thán sau."
Tuổi trẻ tiêu sư tựa hồ không có nghe được ẩn ý trong lời nói của lão tiêu sư , "Ta thật đúng là gấp không chờ nổi muốn vào thành nhìn xem, ai, đội ngũ này cũng thật dài."
Trong khi mọi người đang nói chuyện phiếm, rốt cuộc cũng đến đoàn người bọn họ, binh lính thủ vệ hình như cũng khá mệt nhọc, cũng không có cẩn thận kiểm tra, đơn giản hỏi tiêu đầu vài câu, liền cho đi.
Vừa tiến vào bên trong thành, trên đường phố người đi lại rất náo nhiệt, thanh âm rao hàng, tiếng xe ngựa, thanh âm đàm tiếu, đan xen vào nhau, tràn ngập toàn bộ Thành Vân Châu, tạo thành một cảnh tượng thịnh thế phồn hoa trong thành.
Độ phồn hoa của Thành Vân Châu thật sự là hơn nhiều so với huyện Đan Dương, trên đường phố người đến người đi, tuy nói bởi vì phiên chợ lớn, nhưng nhìn những cửa hàng trên đường cũng đã thấy rất rõ rằng ngày thường Thành Vân Châu này cũng là phồn hoa tựa gấm.
Lâm Diệp Nhi cùng tiêu đầu sư phó ước định thời gian trở về, liền tự mình rời đi. Sau hai ngày đường dài, dù cho thân thể được linh tuyền cải tạo, nhưng cũng cảm thấy mỏi mệt.
Lâm Diệp Nhi liên tiếp hỏi năm khách điếm, được đến đáp lại đều là không có phòng trống.
Lâm Diệp Nhi ngẩng đầu nhìn thấy một khách điếm ở góc đường, không đợi nàng mở miệng dò hỏi, chưởng quầy đứng trước quầy đã nói thẳng: "Ngượng ngùng, bổn tiệm đã hết phòng trống."
Vãi chưởng thật, Lâm Diệp Nhi rốt cuộc hiểu được ẩn ý trong lời nói của lão tiêu sư ở cửa thành là gì rồi.
Trùng hợp gặp gỡ phiên chợ là chuyện tốt, nhưng cũng sẽ gặp cảnh bi ai là không có chỗ để nghỉ tạm.
"Chưởng quầy, ngươi biết nơi nào có thể tìm được khách điếm có phòng trống hay ko?" Lâm Diệp Nhi từ trong túi lấy ra nửa lượng bạc đến trước mặt chưởng quầy.
Thay vì dùng căng hải đi hỏi khách điếm, còn không bằng tốn chút tiền, làm ít công to. Đi hai ngày đường, Lâm Diệp Nhi hiện tại chỉ nghĩ tìm một phòng trống, tắm một cái, rồi nằm xuống giường ngủ một giấc.