Tác giả: Vân Phi Mặc
"Ngươi......"
Lâm Diệp Nhi mới vừa định mở miệng, điếm tiểu nhị trực tiếp đánh gãy, "Ngươi đừng đứng ở cửa, chặn đường quý nhân của chúng ta, bán ngươi cũng bồi không nổi."
Lâm Diệp Nhi bị vị điếm tiểu nhị này làm cho tức cười, gặp qua mắt chó xem người thấp, nhưng chưa thấy người nào kiêu ngạo như thế.
Nếu người ta không hiếm lạ, Lâm Diệp Nhi cũng không nghĩ mặt nóng dán mông lạnh nữa.
Này tửu lầu Hồng Phúc không hiếm lạ, nàng cũng không tin, cả hai tửu lầu còn lại cũng như vậy.
Lâm Diệp Nhi cúi đầu nhìn bộ quần áo tầm thường của mình, xem ra là vẫn phải thay đổi.
Hôm sau, Lâm Diệp Nhi lại kéo xe đẩy của mình đến vị trí cũ, lúc này đây Lâm Diệp Nhi lại lấy thêm một thùng hạt dẻ, nghĩ cũng đủ bán.
Giống như hôm qua, hạt dẻ mới bắt đầu được bán, người mua ngày một nhiều. Trong không gian xuất phẩm đồ vật hương vị thượng giai, thêm nữ là hạt dẻ, người ta trước đây chưa từng gặp, rất nhiều nhà có tiền mua một hơi mười mấy hai mươi mấy cân.
Sau khi bán được thùng hạt dẻ thứ hai, người mua mía rốt cuộc tới cửa.
"Tiểu cô nương, cho ta một bó cây mía. Cây mía của ngươi cũng thật thần kỳ, mẫu thân của ta hàng năm ho khan, sau khi ăn cây mía của ngươi, hiện tại bệnh trạng đã khá hơn nhiều, thứ này của ngươi so với dược ở Hồi Xuân Đường còn tốt hớn." Tên hán tử kia vẻ mặt vui mừng nói.
Người vây quanh mua hạt dẻ, không ít người có chút động tâm, nhưng sau khi nghe giá cả lại do dự. Lúc này, lại có một phụ nhân chen vào trong đám người, "Tiểu cô nương, cho ta một bó cây mía."
Có người lôi kéo phụ nhân kia hỏi: "Cây mía này có thật sự thần kỳ như vậy sao?"
Phụ nhân kia cười nói: "Có hiệu quả khác không thì ta không biết, nhưng sau khi ta ăn thứ này, eo đau tật xấu đỡ không ít."
Có người bắt đầu mua, sau đó có người hỏi lại, người mua lại đem chuyện nghe được kể lại một lần, dần dần người tới mua càng nhiều. Trong khoảng thời gian ngắn đã vây quầy hàng Lâm Diệp Nhi chật như nêm cối.
Cây mía doanh thu trở nên thực hảo, bị người đoạt mua không còn, mà hiệu quả thần kỳ của nó cũng dần dần ở truyền trong phạm vi nhỏ ở Vân Châu Thành.
Hôm nay có người tuyên truyền, Lâm Diệp Nhi bày hàng rất nhanh đã bị bán hết. Nhìn thời gian còn sớm, Lâm Diệp Nhi về đến nhà thay đổi một thân trang phục, đi đến cửa lớn Túy Tiêu Lâu.
Lúc này đã qua bữa trưa, ở trong Túy Tiêu Lâu vẫn có tiếng người ồn ào như cũ. Điếm tiểu nhị nhìn đến người tới, nhưng thật ra không giống lúc trước vừa đến đã bị người ta đuổi ra ngoài.
"Cô nương, ăn cơm hay là ở trọ? Nếu là ở trọ thì rất xin lỗi, tửu lầu đã hết phòng." Điếm tiểu nhị khách khí có lễ hỏi.
"Ăn cơm."
"Không biết cô nương có bao nhiêu người?"
"Một người."
Điếm tiểu nhị dẫn người vào tửu lầu, Lâm Diệp Nhi đối với điếm tiểu nhị nói: "Cho ta món ăn sở trường của tửu lầu các người, mỗi món một phần."
Điếm tiểu nhị đáy mắt có ý cười, ý cười kia không phải trào phúng, mà là cảm thấy cô nương ngu ngốc một cách đáng yêu, "Cô nương, món ăn sở trường của tửu lầu chúng ta có đến hơn mười loại, ý cô nương như thế nào?"
"Cứ mỗi món một phần đi." Lâm Diệp Nhi nghĩ nghĩ nói.
Trước tìm hiểu một chút, xem thức ăn tửu lầu Vân Châu Thành như thế nào, lúc sau mới có thể bán tốt sinh ý. Sau khi bị người tửu lầu Hồng Phúc bán ra ngoài, Lâm Diệp Nhi tổng kết một chút kinh nghiệm.
Thứ nhất là nàng nghĩ quá mức đơn giản. Vân Thành rốt cuộc cũng không phải loại tiểu địa phương như huyện Đan Dương, chưởng quầy không phải người ngươi muốn là có thể thấy.
Thứ hai, vừa vặn gặp phải tiểu nhị mắt chó xem người thấp.
Tổng hợp một chút, đã rút ra bài học từ cục diện xấu hổ hôm qua.
Hàng của nàng tốt, nếu là không thể làm cho người ta biết đến, hết thảy đều là uổng công. Cho nên, lúc này đây Lâm Diệp Nhi học ngoan, biết đi từng bước một. Nàng không chủ động, thì phải làm cho bọn họ chủ động.