Tác giả: Vân Phi Mặc
"Hai mươi văn tiền một viên. Một viên có thể làm được hai đến ba món." Lâm Diệp Nhi báo xong giá cả, nhân tiện một câu, chính là vì nhắc nhở Uông chưởng quầy, giá này thực hợp lý, các ngươi khẳng định lời không ít.
Lâm Diệp Nhi sở dĩ lấy giá hai mươi văn mà không phải là mười một văn như ở huyện Đan Dương. Một là suy xét đến mức sống ở Vân Thành cao hơn so với huyện Đan Dương, thứ hai là phí vận chuyển, và thứ ba, người Vân Thành giàu có, không thiếu tiền.
Quan trọng nhất chính là, nàng hiện tại đang bị viêm màng túi nghiêm trọng.
Uông chưởng quầy gật gật đầu, "Có thể."
Giá này so với những món ăn thôn quê tiện nghi hơn nhiều, giá cả còn tính công đạo.
"Ngươi bên kia có bao nhiêu hàng?" Uông chưởng quầy quan tâm nhất vẫn là cái này.
Từ lúc biết ở trong không gian, chỉ cần chính mình tâm niệm vừa động, là có thể hoàn thành mọi việc, Lâm Diệp Nhi đều nghiêm túc làm mỗi ngày.
Trong khoảng thời gian này tích lũy được số lượng không nhỏ.
"Bốn mươi lu, mỗi lu có một ngàn viên."
Này cũng tương đương mỗi lu một trăm lượng bạc, bốn mươi lu cũng chính là bốn ngàn lượng. Nếu không phải khi ướp thì cải trắng sẽ co lại, bằng không số lượng lớn như thế, không gian của nàng không thể chứa hết được.
"Được, vậy trước tiên đưa cho ta năm lu." Uông chưởng quầy nói.
Lâm Diệp Nhi mặt lộ vẻ khó xử, "Cái này chỉ sợ không được. Ta chỉ tạm thời dừng lại ở Vân Châu Thành, mấy ngày nữa sẽ trở về huyện Đan Dương. Lần này tới đây, đã dự định là sẽ bán toàn bộ số đồ chua này."
Ý chính là nói, nếu là nếu tửu lầu của các người không lấy hết, nàng chỉ có thể đi tìm người khác bán bằng hết mà thôi.
Uông chưởng quầy tự nhiên minh bạch ý tứ của nàng, bốn mươi lu chính là bốn ngàn lượng, kia cũng không phải là số lượng nhỏ. Nếu là bán tốt, tự nhiên là không có vấn đề. Nếu là hiệu quả không tốt, thì hắn đúng là mất trắng rồi.
Dù hương vị của những món này không tồi, nhưng hắn không dám mạo hiểm.
Uông chưởng quầy lui một bước nói, "Như vậy đi. Cô nương, cứ đưa trước năm lu lại đây. Còn thừa đồ chua, ngươi cũng đừng vội bán. Ba ngày sau, nếu là chúng ta không cần, ta sẽ thông báo cho ngươi."
Lâm Diệp Nhi gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu, "Được, vậy ba ngày sau. Nếu ba ngày sau Túy Tiêu Lâu không cần, ta chỉ có thể tìm người khác mua."
Uông chưởng quầy vừa lòng gật đầu, sau khi đã bàn bạc ổn thỏa nơi mua hàng cùng số lượng, ký xuống hiệp nghị.
Bước ra khỏi Túy Tiêu Lâu, Lâm Diệp Nhi trong không gian nhiều ra một ngàn hai trăm lượng bạc, một ngàn lượng là từ tiền bán công thức, một trăm lượng còn lại (?) là tiền đặt cọc đồ chua.
Ngày hôm sau, trước khi bọn tiểu nhị của Túy Tiêu Lâu tới, Lâm Diệp Nhi lấy năm lu đồ chua từ trong không gian ra. Sqau Lâm Diệp Nhi ăn xong bữa sáng, từ ngõ nhỏ truyền đến thanh âm của xe ngựa.
Không bao lâu, cửa viện bị người gõ vang.
Lâm Diệp Nhi mở cửa, thấy hai vị tiểu ca, sau khi nhìn thấy Lâm Diệp Nhi, trong lòng nói thầm.
Ngươi nói, một nữ tử cũng dám ở ngôi nhà ma nổi danh này.
Thật không biết nàng là chí lớn hay gan lớn nữa.
"Năm lu ở đây."
Hai vị tiểu ca nhìn tiểu viện ma quỷ này, cũng không có gì đặc biệt, đặc biệt nhất chính là trong viện đặt năm cái lu siêu bự mà thôi.
Hai người cũng không hàm hồ, mấy thứ này chính là thứ cần thiết cho buổi trưa.
Hai người vừa nhấc, cái lu thế nhưng không chút nhúc nhích.
Hai vị tiểu ca tức khắc khổ bức.
Bọn họ không đem nó đi được rồi.
"Ta giúp các ngươi đi." Lâm Diệp Nhi xung phong nhận việc.
"Quá nặng, ngươi khẳng định nâng không......" Tiểu ca kia còn chưa nói xong, liền thấy Lâm Diệp Nhi vươn cánh tay nhỏ nhẹ nhàng nâng lên, cái lu siêu cay khổng lồ thể mà lại bị nhấc lên dễ dàng như vậy.