Tà Vương Phù Thượng Tháp: Nông Nữ Hữu Điểm Điền

Chương 28

Tác giả: Vân Phi Mặc
Truyện được đăng chính thức trên wattpad của ooOLloydOoo ^^ Mong mọi người ủng hộ
"Cái này gọi là cây mía, ăn rất ngon." Lâm Diệp Nhi đem cây mía rửa sạch sẽ, sau đó chiết thành ba đoạn, một người một cái, làm mẫu trước cách ăn như thế nào.
Tiểu Đoàn Đoàn thấy nàng ăn, nóng lòng muốn thử, liền cắn một cái, tức khắc vị ngọt ngọt thanh thanh tràn ngập trong miệng.
"Ăn ngon, ăn ngon, vừa thơm lại vừa ngọt."
Lâm Võ cũng thích cái loại hương vị ngọt thanh này, "Tỷ, tỷ thật lợi hại, cái gì cũng biết."
Về vấn đề này, Lâm Diệp Nhi đã đã sớm nghĩ tới, về sau phát hiện những thứ khác, cũng không thể lại nghĩ ra thêm một cách nói dối, tốn thời gian lại đau não, lỡ bị vạch trần thì chết, còn không bằng nghĩ ra một lí do một lần xài hoài.
"Ta cũng là trong lúc vô ý nhìn thấy một quyển sách, bên trong có vẽ thứ này, mới biết được có thể ăn."
"Sách? Trong nhà không có sách a."
"Nga, chính là lần trước ta gặp được một đám người đến từ nơi khác, từ trên người bọn họ rơi xuống, ta nhặt được, lúc đưa cho bọn họ, bọn họ cho ta xem, còn đem nội dung trong sách nói cho ta biết. Chính thứ nấm hương ấy cũng là bọn họ nói cho ta. Chuyện này các ngươi cũng không nên nói cho người khác, đỡ phải gặp những người như nhị thẩm......"
Tuy không nói hết câu nhưng Lâm Võ huynh muội hai người đều minh bạch ý tứ của nàng, ba người đều chung ý kiến rằng, việc này tuyệt đối sẽ không nói cho bất luận kẻ nào, miễn cho gặp phải người đố kị lại rước họa vào thân.
"Cái này ăn ngon thật, nếu là đưa lên trấn bán, khẳng định lại có thể kiếm được không ít tiền."
Haizz, lần này khiến bọn họ thất vọng rồi. Bây giờ nàng đã thu toàn bộ những cây mía vào không gian, không gian sinh trưởng tốc độ rất nhanh, chờ đến mùa đông, tất nhiên có thể gieo trồng ra rất nhiều cây mía như thế.
Cứ như vậy có thể kiếm được nhiều tiền hơn việc đưa lên trấn lúc này. Nhưng rốt cuộc, lấy ra nhiều như vậy, tổng không có khả năng vô duyên vô cớ có được . Cho dù hai huynh muội Lâm Võ còn nhỏ, cũng sẽ cảm thấy không bình thường.
Tắm rửa xong, huynh muội ba người cũng đều trở về phòng nghỉ ngơi.
Khi Tiểu Đoàn Đoàn ngủ say, Lâm Diệp Nhi lặng yên tiến vào không gian, nhìn không gian chất đầy cây mía, khóe miệng cong lên tràn đầy tươi cười.
Lâm Diệp Nhi cầm xẻng lên đảo, một nhát xuống đất, tức khắc trợn tròn mắt.
Lâm Diệp Nhi nhìn cái xẻng cong quèo, trong lòng cạn cmn lời.
Đất này chẳng lẽ lại làm bằng sắt.
Xẻng sắt không được, đôi tay này của nàng thì càng không cần phải nói.
Lâm Diệp Nhi hết chỗ nói rồi, yên lặng mà đưa mắt về phía cây hạt dẻ chọc trời kia.
Thật không biết mấy cây này mọc lên như thế nào.
Ặc, hình như là nó tự bén rễ cắm vào trong đất.
Chẳng lẽ cũng phải để những cây mia này tự động chôn vào trong đất?
Lâm Diệp Nhi vừa mới có suy nghĩ trong đầu, cây mía trên mặt đất đột nhiên chuyển động, ngay cả đất cũng tự động mở ra, sau đó liền nhìn thấy mấy cây mía cứ như vậy bị mặt đất nuốt chửng.
Mắt thấy bảo bối sắp xuống mồ hết, Lâm Diệp Nhi trong lòng cả kinh.
Đừng a, tốt xấu cũng lưu lại cho bổn cô nương mấy cây a.
Giây tiếp theo, Lâm Diệp Nhi liền thấy đột nhiên rơi xuống ba bốn cây mía, an tĩnh nằm trên mặt đất. Mà trước đó, toàn bộ đã bị chôn vùi hết một chiếc lá cũng không còn.
Một màn này triệt để mở rộng tầm mắt của Lâm Diệp Nhi.
Lâm Diệp Nhi cũng chậm rãi ngẫm ra sự ảo diệu trong đó, xem ra hết thảy trong không gian này, chỉ cần nàng có ý niệm, nó sẽ tự động thực hiện, căn bản không cần nàng hao phí một chút ít sức lực nào cả.
Lâm Diệp Nhi càng ngày càng cảm thấy cái không gian này phi thường thần bí, hiện tại với sự việc vừa này, không gian này có lẽ được xem như là chín trâu chỉ mất sợi lông, hẳn là còn có rất nhiều điều thần kì chờ nàng khai quật.
Sau khi chuẩn bị xong cho mấy cây mía, Lâm Diệp Nhi ngẩng đầu nhìn những cây dẻ đã kết trái, nhìn dáng vẻ cũng có thể hái được, tâm niệm vừa động, trái trên cây tự giác bay xuống, cũng tự động tách gờ lộ ra hạt dẻ bên trong.
Nhìn một đống hạt dẻ đang tỏa sáng trước mặt kia, trong lòng Lâm Diệp Nhi chỉ có thể nói là vui mừng không kể xiết.

Bình Luận (0)
Comment