Tác giả: Vân Phi Mặc
Truyện được đăng chính thức trên wattpad của ooOLloydOoo ^^ Mong mọi người ủng hộ
Lâm Diệp Nhi chỉ có thể giả bộ hồ đồ, "Cái này tiểu nữ tử liền không biết nguyên nhân, hoặc là chúng ta tìm được kia mấy viên hạt dẻ lớn lên hảo, vị hảo cũng so mặt khác muốn hảo."
Vương Uyển Nhi không có đáp lời, ngược lại đối với trong phòng hầu hạ hai gã nha hoàn phất phất tay, thẳng đến trong phòng dư lại các nàng hai người mới mở miệng, "Diệp cô nương, không nói gạt ngươi rằng hạt dẻ của các ngươi có thể trị bệnh. Những người khác tìm được hạt dẻ, lại không có hiệu quả. Nếu nói là nguyên nhân khí hậu, chỉ sợ sẽ không như thế."
Lâm Diệp Nhi trong lòng kinh ngạc, đối với phân tích nhạy bén như thế của Vương Uyển Nhi làm cho giật mình.
Lúc này, ngoài phòng lướt qua một cơn gió tà, ngay sau đó liền nghe được một loạt những tiếng thét chói tai, cùng với khóc kêu của bọn nha hoàn.
Lâm Diệp Nhi hướng tới ngoài cửa sổ nhìn lại, chỉ thấy hắc khí xoay quanh ở huyện lệnh trong phủ trống không lại bắt đầu lao xuống như mưa rơi, mang theo một sức mạnh tà ác.
Trong phòng Vương Uyển Nhi nghe được thanh âm đó, thân mình run rẩy, nhưng thực mau liền đã nhận ra sự khác biệt. Vương Uyển Nhi ngạc nhiên phát hiện, mỗi lần gió tà thổi qua, thân mình đều sẽ đau đến lăn lộn, hôm nay lại không hề có phản ứng.
Vương Uyển Nhi đem ánh mắt nhìn về nơi nàng đã có nghi hoặc từ lâu.
Lâm Diệp Nhi bị ánh mắt Vương Uyển Nhi làm cho mất cả tự nhiên, "Tiểu thư, trên mặt ta có cái gì sao?" Nàng ra vẻ ngây thơ sờ sờ mặt.
Vương Uyển Nhi bắt lấy Lâm Diệp Nhi, "Cứu cứu ta."
Nàng hiện tại là không có cách nào, chỉ có thể ngựa chết coi như ngựa sống mà chạy chữa. Chỉ cần là đụng tới một tia hy vọng, nàng đều sẽ không bỏ qua. Nàng còn không muốn chết.
Lâm Diệp Nhi bị hành động đột ngột của nàng làm cho não cá vàng, "Tiểu thư, ngươi đây là?"
Vương Uyển Nhi thần sắc hơi ảm đạm, thanh âm nhỏ nhẹ, nói sự việc xảy ra trong phủ kể rõ ràng, tỉ mỉ.
Sự việc bắt đầu từ ba tháng trước, trong phủ có hạ nhân gặp phải bệnh lạ, mới đầu tất cả mọi người đều không nghĩ là có chuyện gì, nửa tháng sau hạ nhân đó đã chết.
Thực mau trong phủ lại có người bị bệnh, lần này lại là hai người phát bệnh, hai người kia không lâu cũng chết. Lúc sau, phàm là người bị bệnh, quản gia đều sẽ đuổi người ra ngoài.
Vốn tưởng rằng như vậy không có việc gì, mà chỉ một tháng trước, đại thiếu gia cùng phu nhân cũng phát bệnh theo. Huyện thái gia thỉnh rất nhiều đại phu, lại không có một người có thể nói ra nguyên nhân, chứ đừng nói đến chữa bệnh. Nói đến cũng kỳ quái, loại bệnh này chỉ có trong phủ mới có, cả trấn đều không có ai mắc căn bệnh này.
Không lâu sau, Vương Uyển Nhi cũng mắc phải, nàng trong lúc vô ý ăn được hạt dẻ này, liền phát hiện thân thể thoải mái hơn nhiều, buổi tối cũng không hề gặp ác mộng nữa. Người trong nhà cũng thử ăn, phát hiện được hạt dẻ có thể trị được căn bệnh này.
Vốn tưởng rằng tìm được thuốc hay, ngày vui ngắn chẳng tày gang, bệnh bọn họ lại bắt đầu phát tác, khí thể lại càng hung mãnh. Nói không xa, chỉ mới nửa tháng trước, trong phủ phát sinh một việc quỷ dị là, buổi tối có nô bộc nhìn đến bạch y nữ quỷ, lúc sau liên tiếp có người nhìn thấy nữ quỷ, toàn bộ phủ đệ làm cho hoảng sợ.
Huyện thái gia liền mời hòa thượng, đạo sĩ, đạo cô, các đạo nhân được cho là cao tay tới làm pháp sự, mỗi người tới đều bị sợ tới mức chạy trối chết.
Sau khi nghe xong, Lâm Diệp Nhi một trận thổn thức, trách không được nghe được thanh âm niệm kinh của hòa thượng, nguyên lai là làm pháp sự.
"Mau cứu ta, ta còn chưa muốn chết." Vương Uyển Nhi cố gắng bám lấy cọng rơm cứu mạng duy nhất Lâm Diệp Nhi.
Lâm Diệp Nhi nhăn khuôn mặt nhỏ, rất là khó xử nhắc nhở, "Tiểu thư, ta chỉ là một nông nữ bình thường."
Vương Uyển Nhi lắc đầu, "Không, ngươi không phải người thường. Ta có thể cảm giác được."
Vãi đạn, nàng nơi nào không bình thường!
"Mỗi lần gió thổi qua, thân thể ta đều sẽ đau, nhưng chính là hôm nay không đau." Ánh mắt nóng như lửa kia rõ ràng nói "chắc chắn là do nông nữ bình phàm ngươi đó".
Ta phi, như vậy mà cũng có thể liên tưởng đến nàng sao.
Vương đại tiểu thư, chẳng lẽ ngươi không nghĩ tới là trùng hợp sao!
Sao tự dưng ta nghĩ đến cảnh một nhà Huyện lệnh bám lấy Lâm Diệp Nhi cả ngày lẫn đêm nhỉ? Hắc hắc ^&^