Tác giả: Vân Phi Mặc
Truyện được đăng chính thức trên wattpad của ooOLloydOoo ^^ Mong mọi người ủng hộ
Lâm Diệp Nhi nhìn thấy một sợi hắc khí cuốn lấy chân nha hoàn, làm rơi chén trong tay nàng.
Nha hoàn sắc mặt biến đổi, cúi đầu liên tục xin lỗi. Đại nha hoàn hầu hạ bên người Vương phu nhân thay nàng ta tiến vào, còn chưa đi đến trước giường, cũng bị chuyện giống như đúc.
Lâm Diệp Nhi thay đổi ai cũng vậy, chỉ có nàng tự mình đi thử một lần.
"Vẫn để ta đến đi."
Trong phòng người đều không phải ngốc tử, đã nhận ra khác thường, mọi người sắc mặt đều trở nên có chút cứng đờ, cảm giác trong phòng giống như là một hầm băng.
Bọn hạ nhân muốn trốn đi, nhưng lại ngại chủ tử ở đây, chỉ có thể căng da đầu ở trong phòng.
Mấy người Vương Phú Quý cùng Vương phu nhân, vốn là không tin quỷ thần, nhưng việc đang xảy ra trước mặt, đã hoàn toàn tin. Biết rõ gian nhà này có quỷ quái, vẫn là chịu đựng sợ hãi, muốn xem nhi tử của mình.
Lâm Diệp Nhi bưng chén tiến một bước đến gần giường, hắc khí quấn quanh ở trên người Vương Thiếu Khanh tách ra, hung mãnh hướng tới Lâm Diệp Nhi, Lâm Diệp Nhi sợ tới tay chân run rẩy, mắt thấy hắc khí tới gần, lại đột ngột dừng lại, dừng lại cách nàng vài bước.
Lâm Diệp Nhi trong lòng thở dài một hơi, xem ra chính mình suy đoán không sai, những đám hắc khí đó có lẽ không dám tới gần mình.
Không có băn khoăn, lá gan Lâm Diệp Nhi trở nên to hơn. Nước bùa thành công rót vào trong miệng vương Thiếu Khanh, hắc khí quấn quanh ở trên người hắn, lấy tốc độ mà mắt thường có thể thấy được dần dần biến mất.
Một lát sau, Vương Thiếu Khanh yếu ớt tỉnh lại. Vương phu nhân nhìn thấy nhi tử trước giờ vẫn hôn mê nửa sống nửa chết nay đã tỉnh lại, vui mừng đến mức nước mắt chảy không ngừng.
Hiện tại là trừ bệnh trên người họ, nhưng ngọn nguồn một ngày không trừ, nàng cũng cũng đừng nghĩ tới có thể sống yên ổn qua ngày. Toàn bộ Huyện Đan Dương này Huyện thái gia chính là thổ hoàng đế, nàng chỉ là tiểu dân chúng tóc húi cua tự nhiên đắc tội không nổi.
Lại vì mặt khác, để yên ổn sống qua ngày, Lâm Diệp Nhi bắt buộc phải tìm ra ngọn nguồn.
"Vương đại nhân, Vương phu nhân, các ngươi đến đều không phải là bệnh đơn thuần, mà là tà khí nhập thể. Hiện tại tà khí đã loại trừ, muốn hoàn toàn giải quyết, cần tìm được ngọn nguồn, tiêu trừ nó, mới có thể an ổn." Lâm Diệp Nhi ra dáng thầy pháp nói.
Vương Phú Quý cùng Vương phu nhân hiện tại một chút cũng không dám xem thường Lâm Diệp Nhi, đặc biệt là Vương phu nhân, đối với lời nói của Lâm Diệp Nhi tin tưởng tuyệt đối.
"Diệp Nhi cô nương, ngươi nói gì, chúng ta đều sẽ làm. Thứ gì có thể làm được, nhất định ta sẽ phối hợp." Vương phu nhân nói.
Vương Phú Quý liên tục phụ họa, "Đúng vậy, đúng thế."
"Đầu tiên, nước bùa này cho toàn bộ hạ nhân uống hết đi. Tiếp theo, ta muốn nhìn toàn bộ phủ đệ."
"Hảo."
Vương Phú Quý lập tức phân phó đi xuống.
Vương Phú Quý tự mình bồi Lâm Diệp Nhi ở trong phủ, thẳng đến khi hai người đi đến một sân bị khóa, Lâm Diệp Nhi dừng lại bước chân.
"Nơi này là nơi ở của ai, như thế nào lại bị khóa?"
Quản gia tiến lên trả lời: "Nơi này là nơi gã sai vặt ở, ở nơi này vài tên gã sai vặt bị bệnh, cho nên khóa lại nơi này."
Vương Phú Quý khẩn trương hỏi: "Diệp cô nương, nơi này có gì không ổn?"
Nơi đây hắc khí rất nồng đậm, cỗ mùi vị tanh hôi kia quả thực có thể huân chết nàng.
"Nếu không nhìn lầm thì ngọn nguồn quái bệnh đang ở đây."
Tiếng nói vừa dứt, mấy người đi theo bên người nàng thân mình run lên, sắc mặt trắng xanh vài phần, mắt lộ ra tia sợ hãi, bất động thần sắc lui lại mấy bước.
"Diệp cô nương, còn nhờ ngài loại bỏ tà vật."
Lâm Diệp Nhi có chút phí thời gian, nước suối có loại bỏ tà khí có tác dụng, nhưng có thể đối phó tà vật hay không, nàng cũng nói không chắc. Nhưng rất nhanh nghĩ đến bản thân ở trong không gian có thể sử dụng linh lực tạo ra nước, lửa, dây đằng, băng trùy.
Tác giả nói: Vì bảo đảm mọi người đều nhìn thấy lời này, ta sẽ nói lại lần thứ hai. Bổn văn là điền văn, tuyệt đối sẽ không nửa đường biến thành văn huyền huyễn tu tiên. Làm ruộng là chủ, tu tiên là phụ. Hai yếu tố này hỗ trợ lẫn nhau. Mặc Mặc muốn cho mọi người đọc loại điền văn khác biệt một chút, bảo thủ không chịu thay đổi chỉ viết một loại cảm giác quá đơn điệu, cho nên thay đổi khẩu vị, thêm chút gia vị cũng là không tồi.
Mặc Mặc iz the bezt (^_^)