Tác giả: Vân Phi Mặc
Truyện được đăng chính thức trên wattpad của ooOLloydOoo ^^ Mong mọi người ủng hộ
"Không nhiều lắm, cũng chỉ có hai lu cỡ trung mà thôi."
Lần này, Phùng chưởng quầy không dám mạnh miệng nói rằng có thể tiêu thụ được số lượng nhiều như vậy. Đồ chua đương nhiên ăn ngon, nhưng cũng không phải mọi người mỗi ngày đều ăn.
Vì làm nhiều như vậy, cũng chính là trong khoảng thời gian này, Lâm Diệp Nhi sẽ không làm tiếp. Nếu làm quá nhiều, người ta sẽ không hiếm lạ. Hiện tại đại đa số người mua đều do mới mẻ, do hiếm lạ mà thôi.
Phùng chưởng quầy thật sự thực ngoài ý muốn, mấy ngày đầu còn có thể hết, nhưng sau này thì lại không đảm bảo được như vậy.
"Như vậy đi, về sau chúng ta ba ngày lại đưa hàng một lần. Nếu là các ngươi toàn bộ có thể bán hết, chúng ta sẽ không bán ở bên ngoài. Nếu các ngươi bán không hết, thì ngược lại. Ngươi cũng tổng không thể để chúng ta để hàng trong nhà không bán đi."
Nói đến chuyện này, Phùng chưởng quầy cũng biết đây là biện pháp tốt nhất, chính mình tổng không có khả năng độc bá mặt hàng này.
Lâm Diệp Nhi nhìn thấy đối phương có vẻ buông lỏng, lại nói tiếp: "Đương nhiên về giá cả, cũng không thể tính như vậy. Một viên ta muốn thu mười văn tiền."
Lời này vừa nói ra, đừng nói Phùng chưởng quầy giật mình, ngay cả Lâm Võ cùng Tiểu Đoàn Đoàn đều rất kinh ngạc.
Phùng chưởng quầy định lên tiếng, Lâm Diệp Nhi khí định thần nhàn nói: "Hiện tại ngài cũng biết hiện tại đồ chua đang là mặt hàng hiếm lạ, cả trấn hay bất kì đâu cũng không có, chỉ có nhà các ngươi một có, muốn ăn cũng chỉ có thể đến quý lầu mua, đến lúc đó giá cả không phải do ngài định đoạt. Lại nói, món ăn của chúng ta chắc chắn có giá trị như thế này."
Phùng chưởng quầy nhìn nàng thốt nên lời thề son sắt, cũng không biết tự tin của nha đầu này từ đâu tới, "Chuyện này không tốt nha. Các ngươi còn bán ở bên ngoài, giá này có phải quá cao hay không."
"Túy Tiêu Lâu có thể bán xong, chúng ta cần gì phải bỏ gần tìm xa. Số lượng bán ra ở Túy Tiêu Lâu so sánh với chúng ta bán bên ngoài chỉ như chín trâu mất sợi lông. Không bán cũng là có thể, nhưng suy nghĩ của ta là muốn dân chúng bình thường cũng có thể ăn. Thứ tốt có được sự ủng hộ tán thành của công chúng, mới có thể chân chính là thứ tốt."
Phùng chưởng quầy trước nay chưa có ai có ý tưởng kì quái này, ai mà không nghĩ cách kiếm làm sao càng nhiều tiền càng tốt, huynh muội này lại còn vì những người khác nguyện ý kiếm ít tiền hơn, điều này quả là dị thường.
"Giá cả này cũng không phải không thể, nhưng là cần thiết có một điều kiện."
"Ngài cứ nói." Nếu ông ta không ra điều kiện, cũng phí cho cái danh thương nhân rồi.
"Các ngươi một tháng nhiều nhất chỉ có thể bán một lần ở bên ngoài, mỗi lần chỉ có thể bán một lu nhỏ." Phùng chưởng quầy giơ ngón trỏ cười tủm tỉm nói.
Vãi đạn lão hồ ly này cũng thật độc, như vậy cùng bán đứt có gì khác biệt sao!
Lâm Diệp Nhi nhíu lại mày, nhẹ giọng nói: "Một tháng hai lần, hơn nữa quy định này cũng chỉ có tác dụng trong huyện Đan Dương này thôi."
Phùng chưởng quầy nhướng mày, ý tứ của nha đầu chẳng lẽ là muốn đưa sinh ý trải rộng ra ngoại địa đi, thật là hậu sinh khả uý.
Ở địa bàn này, bọn họ độc nhất vô nhị kinh doanh, đảo cũng không ảnh hưởng. Nếu là về sau làm to làm lớn, ăn may còn có thể dính thơm lây cũng nói không chừng.
Phùng chưởng quầy phỏng chừng cũng không nghĩ tới, ý nghĩ nhất thời này của mình lúc này lại sáng suốt như thế nào.
Tất nhiên, là chuyện sau này.
"Một lời đã định."
Phùng chưởng quầy làm việc cẩn thận, hai người làm một hiệp nghị, vốn tưởng rằng ba người này không biết chữ, không nghĩ tới nha đầu kia lại nghiêm túc chăm chú quan sát. Sau cuộc nói chuyện này, lại một lần nữa làm Phùng chưởng quầy thêm phần xem trọng.
Sau khi đã xác định mọi thứ không có vấn đề, ấn hạ dấu ngón tay.
Phùng chưởng quầy cho bọn họ mười lượng bạc coi như tiền đặt cọc, chờ đến lúc đưa hàng, trực tiếp khấu trừ tiền hàng.
Lâm Diệp Nhi thu lại hiệp ước đã hoàn tất, "Phùng chưởng quầy, liệu có hứng thú làm một hiệp nghị khác với ta?"