Tác giả: Vân Phi Mặc
Truyện được đăng chính thức trên wattpad của ooOLloydOoo ^^ Mong mọi người ủng hộ
Tiểu Đoàn Đoàn vuốt cái bụng tròn vo, "Tỷ, ăn ngon thật, trước nay chưa bao giờ được ăn ngon như vậy đâu."
Lâm Diệp Nhi nhìn bộ dáng của nàng, trong mắt tràn đầy vẻ yêu thích, không khỏi mà xoa xoa nhẹ tóc nàng, cười nói: "Thích ăn sao?"
"Thích, thích." Tiểu Đoàn Đoàn không ngừng gật đầu.
Lâm Võ ở một bên cũng gật đầu, đừng nói Tiểu Đoàn Đoàn, ngay cả hắn ăn một hồi, cũng vẫn muốn ăn thêm, dù đã rất no rồi.
"Ngày mai đổi loại món khác cho hai người ăn." Ở trong trí nhớ nàng, có rất nhiều món ngon được làm từ đồ chua, hiện tại có thể đều lấy ra thử một lần.
"Vẫn là dùng đồ chua sao?" Tiểu Đoàn Đoàn quan tâm nhất là cái này, dùng đồ chua làm đồ ăn ăn rất ngon.
Lâm Diệp Nhi gật gật đầu, sau khi có được đáp án khẳng định, Tiểu Đoàn Đoàn nhạc không được.
Lâm Võ lại buồn bực, "Tỷ, sao tỷ không đem phối phương những món đó bán cho Túy Tiêu Lâu?" Phải biết rằng giá một cái tận một trăm lượng bạc, nhiều một cái tức là nhiều một trăm lượng bạc.
Lâm Diệp Nhi cười nói: "Không vội, không thể ăn một hơi thành đại mập mạp được. Lập tức lấy ra quá nhiều, Túy Tiêu Lâu chỉ sợ không có sảng khoái như vậy, đến lúc đó giá cả cũng không thể cao được." Mặt khác chúng ta phải chờ đợi, chờ bọn họ kiếm lời từ ba phối phương kia, về sau bỏ tiền sẽ càng thêm sảng khoái.
Sau khi ăn xong cơm chiều, Lâm Diệp Nhi giúp Lâm Võ chuyển đồ chua từ lu lớn sang lu nhỏ, chuẩn bị ngày mai đưa đến Túy Tiêu Lâu. Ngày mai bọn họ tuy không thể lên chợ bán, bất quá, hiện tại Túy Tiêu Lâu một ngày có thể tiêu hóa giúp họ một lu đồ chua, thực ra so với bọn họ tự bán nhẹ nhàng gọn gàng hơn rất nhiều.
Ban đêm, Lâm Diệp Nhi tiến vào không gian, nhìn hộp gỗ lại nhiều thêm tám trăm lượng bạc, phải nói là vui không kể xiết. Nhìn lại mía cùng cải trắng bạt ngàn kia, trong lòng lại càng thêm phần rạo rực.
Nàng đi đến bờ linh tuyền, vốc một vốc nước, ừng ực ừng ực uống một hớp lớn. Đột nhiên, khóe mắt thoáng nhìn thấy một cái hộp trong lòng nước suối.
Lâm Diệp Nhi nhìn kỹ, thật sự có một cái hộp. Cúi xuống nhặt, tò mò mở ra, bên trong có một miếng ngọc giản, lành lạnh êm dịu, vuốt có cảm giác thực thoải mái.
Bỗng chốc, kia trong ngọc bắn ra một tia sáng, chui vào nàng trong đầu. Lâm Diệp Nhi cả kinh, phần đầu một trận đau đớn kịch liệt, đau đến toàn thân nàng co rút, mồ hôi chảy đầm đìa.
Thời gian từ từ trôi đi, người bị mồ hôi thấm ướt, nàng cố gắng cựa quậy thân mình.
Lâm Diệp Nhi chỉ cảm thấy toàn bộ thân thể nổi lơ lửng, chung quanh trống rỗng, bốn phía vách tường đột nhiên có động tĩnh, xuất hiện từng hàng chữ, những hàng chữ như có sinh mệnh, nhảy nhót lung tung.
Chờ Lâm Diệp Nhi mở mắt, phát hiện mình vẫn còn nằm trên mặt đất. Mới vừa rồi những thứ nàng trải qua phi thường kỳ diệu, nội dung bên trong giống như là khắc vào trong óc nàng, muốn cũng không thể quên được.
Nàng cúi đầu nhìn thoáng qua hộp gỗ đựng ngọc bài, vật ấy gọi là ngọc giản. Là vật người tu tiên chuyên môn dùng để ghi chép chữ việt, phi ngoại lực không thể phá hủy.
Ngọc giản chứa lượng tin tức phi thường lớn, Lâm Diệp Nhi vẫn đang quá trình xử lí chúng.
Nàng rốt cuộc minh bạch, vị kia nữ quỷ nói người tu tiên là cái gì. Đó là bản thân khai phá được tiềm lực trong cơ thể, không ngừng tự mình đột phá, tăng lên tu vi, để đạt tới thiên nhân hợp nhất, cảnh giới trường sinh bất tử.
Ta phi, trên đời này thật đúng là có thứ này tồn tại sao.
Lâm Diệp Nhi sau khi tiêu hóa hết đám thông tin kia, kinh ngạc trong vài giây, cũng quay trở lại thái độ dửng dưng. Rốt cuộc, nàng cũng không phải là một trong những người đó.
Người tu tiên cũng không phải ai cũng có tư cách, chỉ có người có linh căn mới có thể tu tiên.