Tác giả: Vân Phi Mặc
Truyện được đăng chính thức trên wattpad của ooOLloydOoo ^^ Mong mọi người ủng hộ
Vì nhìn thấy mấy người mình không vừa mắt lại giành mất miếng cơm của mình, lửa giận bùng lên, hoàn toàn quên mất lúc trước là bản thân làm việc không phúc hậu.
Phương Tiểu Hinh đi theo nói: "Hồ thúc, ngươi làm như vậy là đã sai rồi. Ngươi tự mình không muốn làm cho Lâm Diệp Nhi, chẳng lẽ còn không cho phép người khác tới làm. Trên đời này làm gì có đạo lí như vậy."
Xem náo nhiệt thôn phụ nhóm đều tán đồng gật gật đầu, nói như vậy không hề sai.
Sắc mặt Hồ Lai nháy mắt trở nên hoảng hốt, hắn cho rằng mình tới cửa, trước lấy thế ép người, dựa vào tính tình mềm yếu của huynh muội này, cho dù hắn thế nào cũng có thể trộn lẫn một chân.
Hắn nhưng thật ra quên mất, Lâm Diệp Nhi này cũng không phải là tiểu nha đầu yếu đuối như trước kia nữa.
Hồ Lai nhìn chung quanh người đối với chính mình chỉ chỉ trỏ trỏ, da mặt dù dày đến mấy cũng chịu không được. Hắn vốn muốn bẻ cong sự thật, nhưng lại không được, bởi vì chuyện này trong thôn ai cũng biết, hắn cũng không phải cái loại Hắc Bì lưu manh vô lại đó, đành mặt mày xám xịt rời đi.
Hồ Lai chỉ là một cái bước đệm nhạc nhỏ, tường viện sau hai ngày đã hoàn thành.
Cùng ngày, Lâm Diệp Nhi mời phu thê Lí chính thúc cùng Ngưu đại thúc và một vài người nữa. Sự tình lần trước, bọn họ giúp không ít, nói như thế nào cũng phải hảo hảo cảm tạ bọn họ một phen. Thừa dịp xây xong tường viện, mời bọn họ đến nhà uống rượu cũng không tồi.
Trong viện là hai bàn đầy người, nam nhân một bàn, nữ nhân một bàn, đồ ăn toàn bộ đều là Lâm Diệp Nhi đích thân xuống bếp.
Phòng bếp, Lí chính tức phụ cùng Ngưu đại thúc tức phụ, mấy phụ nhân đều chuẩn bị tới giúp Lâm Diệp Nhi, nhưng nhìn mấy món trên tay Lâm Diệp Nhi, hoàn toàn là không thể giúp được, bởi vì căn bản không hiểu vài thứ kia dùng như thế nào.
Một đám phụ nhân đứng ở trong phòng bếp nhìn Lâm Diệp Nhi xào xào đảo đảo, nhìn động tác thuần thục của nàng, có thể nói là nước chảy mây trôi cũng không ngoa, ngay cả nấu cơm cũng thấy vô cùng xinh đẹp.
Ở các nàng còn buồn bực những thứ như gừng, hành, tỏi là dùng làm gì, liền nhìn thấy Lâm Diệp Nhi mân mê một hồi, nguyên bản chỉ là rau xanh tầm thường, đếu tỏa ra một mùi hương mê người.
Một đám phụ nhân vừa nhìn vừa tấm tắc khen ngợi, không ít người muốn học trộm, nhưng nhìn nàng động thủ, đảo xào lăn chặt băm quá mức phức tạp, hoàn toàn không nhớ được.
Không bao lâu, mùi hương ngào ngạt phả vào phòng khách, còn chưa bắt đầu tiệc, nam nhân ở bên ngoài nói chuyện phiếm đã bị mùi hương từ phòng bếp nổi lên trùng thèm ăn.
Chờ đến khi đồ ăn được đặt lên bàn, một đám người đã nghĩ rằng không chờ nổi được đến lúc khai tiệc, cho đến khi món kho tàu nhập tiếc, hương vị ngon đến mức một đám hận không thể nuốt đầu lưỡi.
Một bên đại lão gia bất chấp uống rượu, một bên ăn như hổ đói, hương vị món ăn đều quá tuyệt, bọn họ trước giờ không biết rằng chỉ những nguyên liệu như thế này mà làm ra được những món ngon như thế này.
Bàn cho nữ nhân bên kia, cơ bản cũng không khác lắm so với nam nhân bên này, một đám đều ăn như Pháp, đối với tay nghề Lâm Diệp Nhi liên tục khen ngợi không dứt.
Chờ đến Lâm Diệp Nhi tiễn mọi người, trời đã khuya, thu thập xong chén đũa cùng phòng bếp là đã có thể chuẩn bị thức ăn cho buổi tối.
Tiểu Đoàn Đoàn đi đến trước mặt Lâm Diệp Nhi, lôi kéo tỷ tỷ, "Tỷ tỷ nghỉ ngơi."
Lâm Diệp Nhi theo lời ngồi xuống, Tiểu Đoàn Đoàn đi đến phía sau nàng, nhẹ nhàng xoa bóp vai cho nàng, hành động này nàng hoàn toàn không nghĩ đến, lực đạo nhẹ nhàng, phảng phất biến thành từng đạo dòng nước ấm, chảy vào nàng trong lòng, thực ấm áp.
Lâm Võ đi tới, "Tỷ tỷ, cơm tối ta đi chuẩn bị."
Lâm Diệp Nhi nhìn hai huynh muội có tâm như thế, biết đau lòng tỷ tỷ như nàng, cũng không đành phụ hảo ý của bọn họ, gật gật đầu.
Trước kia, huynh muội Lâm gia trước nay chỉ ăn hai bữa cơm, từ sau khi nàng tới, mới có thói quen ngày ba bữa. Hầu hết những người trong thôn, sau khi xong mùa thu hoạch đều sẽ giảm lượng cơm hay số lượng bữa để chuẩn bị cho mùa đông sắp tới.