Tà Vương Song Hành! Nương Tử Đừng Hòng Trốn!

Chương 113

Dạ Nguyệt chỉ im lặng mà ghi nhớ một lượng thông tin lớn. Những thứ này nàng chưa từng nghe qua bao giờ...

Nào là ma pháp trận rồi Xứ Giả Địa Ngục...

" Xứ Giả Địa Ngục là thứ gì?"- Thế giới này thật rộng lớn, còn nhiều thứ mà nàng cần khám phá...

" Đó là một sinh vật quản lí sự sống và cái chết..."

" Quản lí sự sống và cái chết, ý ngươi là..."

"Đúng vậy, đối với những kẻ có khả năng bất tử. Lửa thiêu không chết, thể xác bị chém thành từng mảnh nhỏ, cơ thể chúng đều tự khắc hồi phục về nguyên trạng. Cách tiêu diệt duy nhất là triệu hồi Xứ Gỉa Địa Ngục chém chết hắn."- Hắc Khuyển cười khẩy, nhớ lại một số chuyện...

" Ta cũng từng gặp một kẻ với khả năng bất tử, những tên đó phiền phức lắm..."- Hắc Khuyển thở dài một tiếng. Những tên đó phức tạp vô cùng, tốt nhất không nên đụng đến...

Dạ Nguyệt vừa nhắm mắt lại suy nghĩ thì từ xa đã nghe tiếng gọi từ xa của Mặc Ảnh:" Nguyệt Nhi, con không sao chứ?"

Sư phụ...

Nàng cười dịu dàng, đôi mắt suy tư lúc nãy cũng biến mất mà dần ôn hòa hơn, nàng khẽ lắc đầu.

Thấy Dạ Nguyệt không nói gì, hắn cũng không định hỏi thêm về nguồn ma lực kì bí lúc nãy. Tay hắn xoa đầu nàng, cùng nàng trở vào trong...

Hắc Khuyển cười tà.

Ngươi dùng bộ mặt lạnh nhạt với bao kẻ khác, riêng tên nam nhân này lại ân cần đến lạ...

Cả tên nhóc Trương Tâm Luyến và Bạch Cố Vương kia có giành cả giang sơn cho ngươi thì thứ ngươi cần vẫn chỉ là nụ cười của hắn.

Đối với Dạ Nguyệt, kẻ cứu giúp mình trong thời khắc thập tử nhất sinh vẫn luôn là điều đáng trọng nhất. Mặc Ảnh mãi là người cha trong tâm trí của nàng, nàng không chấp nhận được kẻ khác đến đánh cấp mất hắn.

Người thân duy nhất của nàng...

Dạ Nguyệt khẽ chau mày, hai tay siết lại.

Dù tên lúc nãy sức mạnh có sánh ngang với Thanh Long, ta vẫn sẽ liều chết bảo vệ sư phụ...

Ta cần phải mạnh hơn!

Dạ Nguyệt cùng Mặc Ảnh ngồi ăn cùng gia đình Anh Anh. Nha đầu ấy vừa chăm gấp thức ăn cho Mặc Ảnh, vừa nhìn chàng ta không chớp mắt. Vi Vi thấy thế chỉ biết bó tay. Cảnh tượng như thế mà vui, nó ấm áp, nhẹ nhàng, như bửa cơm gia đình thật sự.

Nàng ta rất trân trọng khoảng khắc đẹp như thế này...

Bình Luận (0)
Comment