Tà Vương Song Hành! Nương Tử Đừng Hòng Trốn!

Chương 49

Để tránh có kẻ phát hiện ra, trong mật đạo đương nhiên có cơ quan. Chỉ có điều nó nhiều đến mức, cả ba mỗi lần đi qua đây đều khốn đốn.

"A"

Viên đá phía dưới chân của Vương Dạ Nguyệt lún xuống.

Các cơ quan chính thức được kích hoạt!

Thảm rồi a...!

Trên trần nhà lẫn hai bên vách tường phóng liên tục hàng trăm mũi tên lao về phía Vương Dạ Nguyệt. Nàng ta phản ứng kịp, dùng ma lực ngưng động chúng,nàng nắm chặt bàn tay, khiến chúng đồng loạt gẫy vụn.

Bỗng trên trần xuất hiện nhiều lưỡi đao đưa qua lại, ngăn cản nàng tiến về phía trước. Lũ rắn độc được thả ra từ hai phía, trước cổng mật đạo và lối thoát. Chặng đứng đường chạy của nàng ta.

"Vực hỗn mang?"

Kẻ nào thiết kế mật đạo mà lại nhẫn tâm thế không biết?!!

Nàng ta bay lơ lửng trên không, làm bọn rắn phía dưới không tài nào cắn được. Bọn chúng hung hãn, lao lên nhưng không với tới.

"Các ngươi có độc thì ta cũng có!"- Nàng ta rút ra Liễu Diệp Đao, điều khiển chúng bay đến, tấn công bọn rắn, dọa chúng hoản loạn bỏ chạy.

Chắc chúng cũng cảm nhận được chất độc được bôi vào phần lưỡi đáng sợ đến mức nào!

Vương Dạ Nguyệt dùng ma lực ngừng hai thanh đao khổng lồ đó lại, nhưng ma lực của cô bị phá giải :" Không có tác dụng sao?"

Rốt cuộc là vị cao nhân nào...

Thế thì đành phải liều một phen!

Nàng ta canh cho hai thanh đao ấy lao ra xa thì phóng đi. May mắn lọt qua, dù chúng đã cắt bớt một phần đuôi tóc của nàng.

Trận đánh nào cũng như thế thì có ngày ta hói mất!

Nàng cười khổ.

Phía trước là hai bức tượng uy nghiêm hình phượng, to lớn hơn nàng cả vài mét. Chúng được chạm khắc kì công bằng đá, thể hiện rõ uy quyền trên từng đường nét.

Người này không những thâm độc mà thẩm mỹ cũng cao quá đấy chứ...

Nàng để ý trên đôi cánh của chúng đều có hai viên ngọc nhỏ lóa sáng. Phải tinh mắt lắm mới thấy được. Dạ Nguyệt rút ra hai phi tiêu, phi thẳng đồng loạt vào bọn chúng.

Không có lí nào thiết kế ngọc ở hai vị trí xa như vậy được, chắc hẳn cánh cửa chỉ được mở khi hai viên ngọc được tác động cùng một lúc. Khi phi tiêu ghim vào viên ngọc, cánh cửa chầm chậm mở ra...

"Thật khổ cực..."

"Nhỉ Dạ Nguyệt các hạ?"

Vừa bước ra, nàng ta đã bắt gặp hoàng thượng cùng sư phụ đứng trước cổng. Nơi này không phải là cảnh rừng trong cấm cung sao?

Huyền Chi Tử cười sảng khoái:" Hahaha....huynh thấy đó, không chỉ mình chúng ta khốn đốn khi đi qua đây!"

Vương Dạ Nguyệt thoáng ngạc nhiên, khi nàng đưa mắt nhìn Mặc Ảnh thì im luôn! Lúc này trông sư phụ nàng còn đáng sợ hơn cái đống cạm bẫy lúc nãy gấp trăm lần!

Xin thưa là gấp trăm lần!

"Sư phụ..."- Nàng ta lại giở ra đôi mắt đáng thương.

Dù bản thân Mặc Ảnh cũng biết "chiêu" này của đồ đệ mình, nhưng không lần nào hắn vượt qua được, hắn thở dài, xoa đầu nàng:" Lần sau con muốn đi đâu đều phải nói với ta, sao lại một mình đi vào đây như vậy?"

Sư phụ ta vẫn hiền như vậy a...

Lúc sáng, khi không thấy Vương Dạ Nguyệt đâu, hắn ta đã đi khắp nơi, như muốn lật tung cái phủ này lên tìm kiếm. Sáng sớm đã xông vào cấm cung, đến tìm ta chỉ để hỏi về đồ đệ của mình. Khi có kẻ báo cáo thấy cô nương ấy đi về hướng nơi lưu trữ. Hắn liền bay thẳng đến đó, không quên kéo ta theo....

Bình Luận (0)
Comment