Tà Vương Song Hành! Nương Tử Đừng Hòng Trốn!

Chương 97

" Ngươi không kí cũng phải kí!"- Hắc Khuyển cười đắc ý. Hắn như nắm chắc phần thắng trong tay, nói giọng đầy tự tin:" Chỉ cần ngươi đồng ý, ta sẽ xóa kí ức của cô bé đó giúp ngươi!"

Di Giai công chúa...

Chết tiệt...

Hắc Khuyển nhìn thấy sắc mặt Dạ Nguyệt thay đổi, hắn kiêu ngạo đi đến:" Không phải ai trên đời này cũng có cơ hội kí kết với thần thú. Ngươi có phúc mà không biết hưởng! Kí kết với ta, sức mạnh của ngươi cũng được tăng lên, thậm chí còn triệu hồi được thần khí. Ta biết ngươi là kẻ có tài, chiêu thức học rất nhanh, vận dụng linh hoạt. Ta với ngươi kết hợp chắc chắn đứng đầu thiên hạ!"

" Ngươi tự tin quá đấy! Không lẽ ở nơi khác không có cao thủ?"- Ánh mắt Dạ Nguyệt có chút hoài nghi.

Khoan đã...

Mình phải khẩn trương lên, trời sắp sáng rồi!

" Đứng đầu hay không còn phụ thuộc vào ngươi. Nhưng ta cũng phải thừa nhận, so với người của Phi Điểu Tam Hội, ngươi vẫn còn kém lắm..."

Phi Điểu Tam Hội?

Tên nghe thật lạ tai...

" Tùy ngươi, ngươi nên chắc rằng có thể xóa được kí ức của cô bé!"- Dạ Nguyệt rút ra Liễu Diệp Đao, cắt một đường trên ngón tay.

Hắc Khuyển lấy móng vuốt cắt một đường nhỏ trên chân, nhỏ giọt máu xuống. Khi hai giọt máu của thần thú và kẻ được chọn kế nhiệm hòa vào nhau, một bản khế ước kết nối đã được khắc ngay trong người họ, tạo ra một vạt sáng tỏa khắp tòa tháp. Khi hai bên chiến đấu, người nào gặp nguy hiểm, tức khắc chiến hữu sẽ cảm nhận được. Bản khế ước như một sợi tơ mỏng vô hình kết nối linh hồn của hai kẻ kí kết lại với nhau. Cùng nhau thề nguyền, cùng nhau sát cánh!

" Đi thôi!"- Hắc Khuyển được Dạ Nguyệt ngồi trên lưng, bung đôi cánh to lớn vẫy một cái, toàn bộ bức tường kiên trì đều sụp đổ. Nó lao đi với tốc độ chóng mặt, làm tóc Dạ Nguyệt dựng hết ra đằng sau.

Chẳng mấy chốc, bọn họ đã đến được phủ của gia tộc Hồ Nhất Thiên. Vương Dạ Nguyệt lộn một vòng xuống, thu hồi Hắc Khuyển vào trong không gian thần thú:" Ngươi to lớn như vậy, dễ bị phát hiện, cứ tạm thời ở trong đó đã!"

Dạ Nguyệt phi như bay đến phòng của Di Giai công chúa. Ở đó, nàng ta đã tỉnh dậy từ bao giờ, đang khóc nức nở. Trương Liêu Vũ và Nhã Tịnh khuyên nhũ nhiều lần nhưng cô bé không nghe, ném toàn bộ đồ đạc mình với được vào người bọn họ

" Các người đã gϊếŧ phụ hoàng! Các người là đồ ác độc! Mau cút đi!"

" Công chúa..."- Nhã Tịnh định tiến lại gần thì Trương Liêu Vũ đã ngăn nàng ta lại

" Mặc Ảnh đại nhân sẽ đến đây sớm thôi!"

Hi vọng Trương Tâm Luyến và Trương Lục Thất nhanh chân lên! Không nên để chuyện này ảnh hưởng đến hoàng thượng...

Mặc Ảnh khoác vội y phục mà chạy đến. Hắn thấy Nhã Tịnh và Trương Liêu Vũ vẻ mặt lo lắng, có chút hốt hoảng cũng hiểu ra. Mặc Ảnh đứng từ ngoài, ánh mắt hắn đẹp như làng nước thu, sáng lên một tia nhìn thấu nỗi sợ sệt, muốn tìm đến cái chết của Di Giai. Lập tức, ma lực của hắn chiếm lấy tâm trí cô bé, khiến cô bé mơ màng, nằm gục xuống...

" Công chúa!"- Nhã Tịnh gạt tay Trương Liêu Vũ ra, vội chạy đến ôm lấy công chúa, đỡ nàng ta nằm xuống cẩn thận

" Ta chỉ có thể làm công chúa ngủ đi, không có cách nào điều khiển trí nhớ của công chúa cả."- Mặc Ảnh có chút buồn rầu. Hắn đã luyện nó rất lâu nhưng chẳng có mấy tiến triển.

" Không thể trách ngài được. Hi vọng Dạ Nguyệtcô nương có ở đây---"- Trương Tâm Luyến chưa nói hết câu thì thấy Dạ Nguyệt từtrên trời nhẹ nhàng đáp xuống.

Bình Luận (0)
Comment