Tà Vương Sửu Phi

Chương 167

CHƯƠNG 12: ĐOẠN TUYỆT QUAN HỆ
Editor: Luna Huang
“Thanh nhi, bao phục của ngươi cũng quá nhiều rồi!”
Đứng ở trước xe ngựa, Bạch Tuyết nhìn liên tục bỏ đồ của Thanh nhi lên xe ngựa, trên mặt hơi nghi vấn, bất quá cẩn thận tỉ mỉ ngẫm lại, lại hình như có chút biết được nguyên nhân, gần đây Thanh nhi tựa hồ trở nên bất đồng, trở nên thích ăn diện, trở nên càng thêm như một cô nương hoa quý…
“Không phải đi một tháng sao? Giám bảo đại hội xong ở phụ cận Lạc Châu du ngoạn, ta mang nhiều vài món không được sao?”
Ngoài miệng Thanh nhi nói như vậy, thế nhưng trong lòng tự nhiên là có ý tứ khác, hai ngày trước hai ngày trước Phong Diên các còn nghe tiểu thư cùng cô gia đối thoại trong viện tử, chợt nghe cô gia nói giám bảo đại hội kia, Lam Thần cũng đi, nên, nàng lại có thể nào không khẩn trương?
“Tùy ngươi vậy, đến lúc đó không cần làm loạn là được. . .”
Thanh nhi nghĩ cái gì nàng làm sao sẽ không biết, giám bảo đại hội chưa từng có rầm rộ, bởi vì một loại giang hồ nhân sĩ đều đã nghe tôn chủ của Mị Vực cùng ái thê của hắn cũng tham dự, tin tức như thế để tất cả mọi người có vẻ tích cực, người của Mị Vực cũng tới, hơn nữa còn là tôn chủ chí cao vô thượng!
Nghe đồn, ai cũng biết đại danh của tôn chủ Mị Vực, lại không có cơ hội gặp mặt một lần, hơn nữa gần đây càng nghe nói Mị Vực làm đại hỷ sự, vậy tôn chủ mà bất kỳ nữ nhân nào luôn luôn hứng thú đột nhiên truyền ra tin tức đã thú thê, đối với giang hồ mà nói là chấn động cỡ nào! Tuy rằng chưa có bất kỳ người nào gặp qua chân diện mục của tôn chủ Mị Vực, cho dù là người gặp qua chân thân cũng rất ít, nhưng là từ lưu ngôn phỉ ngữ của người từng gặp qua chân thân biết được, vị tôn chủ thân phận cực kỳ thần bí này khí vũ hiên ngang, mang theo mặt nạ màu bạc, lộ ra môi mỏng, khuôn mặt đao tước, cái loại sức dụ dỗ này quả thực cho người khó có thể chống đỡ!
Như vậy người của Mị Vực, thu được tin tức này, giang hồ nhân sĩ đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tiếp xúc được Mị Vực, mà Quỷ môn, nhân tài mới xuất hiện, cũng đến, một mặt là bởi vì Mị Vực, về phương diện khác, tự nhiên là bởi vì tiểu thư, mà gặp phải Lam Thần, Thanh nhi tự nhiên sẽ khẩn trương!

Nghĩ tới đây, Bạch Tuyết cũng lộ vẻ bất đắc dĩ, cảm tình của Thanh nhi đối với Lam Thần, ai cũng có thể nhìn ra, mỗi khi nhắc tới Lam Thần, biểu tình của Thanh nhi luôn luôn vẻ mặt ái mộ, thế nhưng, Lam Thần chỉ sợ đến Thanh nhi là ai cũng không biết, trong con ngươi của hắn chỉ là một mình tiểu thư, nữ nhân khác trong mắt hắn, cái gì đều không phải! Hiện tại chỉ sợ Thanh nhi bởi vì Lam Thần một nam nhân như vậy sinh ra ngăn cách với sinh ra!
“Yên tâm đi, ta sẽ không làm loạn!”
Từ trong ánh mắt của Bạch Tuyết không khó nhìn ra nàng đang suy nghĩ gì, cho dù Thanh nhi nếu không thông tình đạt lý không biết nhìn sắc mặt của người đi nữa, ở chung với Bạch Tuyết bao năm, một ánh mắt của Bạch Tuyết, nàng cũng có thể nhìn ra được nàng đang suy nghĩ gì!
Ngoài miệng nói như vậy, thế nhưng tâm, thật có thể khống chế được sao? Cái này nàng cũng không có thể rõ ràng a!
“Đều chuẩn bị xong chưa?”
Nói, Địch Diên Diên cùng Tà Vô Phong sóng vai đi tới đại môn vương phủ, một thân la quần thâm tử mộc mạc, trên đầu Địch Diên Diên chỉ có một câu tử ngọc trâm, Tà Vô Phong một thân xiêm y thâm tử, tóc dài đồng dạng dùng thâm tử đái buộc lên, thả ở trên vai trái, cùng Địch Diên Diên quả thực giống như thần tiên bạn lữ!
“Chuẩn bị xong! Lập tức có thể xuất phát!”
Trước vương phủ tổng cộng cps ba chiếc xe ngựa, Cảnh Thương từ một chiếc trong đó ló đầu ra, ngoài miệng là nói lời này, thế nhưng biểu tình quả thực tương đương bất mãn, bởi vì Lãnh Lăng Trần kiên quyết không đồng ý thay xe ngựa nên hắn không thể cùng Tuyết nhi của mình ngồi chung một xe ngựa, điều này có thể để cho hắn không khí sao!
“Cảnh Thương hình như rất không cao hứng a!”
Địch Diên Diên nhìn Cảnh Thương nhíu mày, không khỏi cười nói. Tuy rằng không biết phát sinh chuyện gì, bất quá đa đa thiểu thiểu cũng đoán được một chút. . .

“Việc này còn phải trách Lãnh Lăng Trần! Vương phi, ngươi hãy nói một chút đi! Trực tiếp để Lãnh Lăng Trần cùng Tuyết nhi hoán vị trí đi!”
Tựa hồ Cảnh Thương còn chưa hết hy vọng, chỉ cần Địch Diên Diên nói một câu, Lãnh Lăng Trần sợ là không dám nói! Chỉ là nhìn Địch Diên Diên mỉm cười, mà Lãnh Lăng Trần còn lại là hình dạng xa cách. . .
“Cảnh Thương, ngươi nhân nhượng một chút đi, Thanh nhi nhân gia cùng Lãnh Lăng Trần cũng không phải một đôi, cho người ngồi chung một xe ngựa không phải là xấu hổ sao?? Thu thập xong lên đường đi!”
Địch Diên Diên mới sẽ không làm người xấu, tuy rằng, trong lòng nàng cũng có chút hy vọng Thanh nhi có thể cùng Lãnh Lăng Trần một đôi, thế nhưng hiện tại xem ra, hình như không lớn khả năng a, nên, nàng mới sẽ không miễn cưỡng!
“Chờ một chút, chờ một chút!”
Ngay thời gian Địch Diên Diên chuẩn bị lên xe ngựa, một giọng nữ liền từ liền từ đại viện vương phủ truyền đến, quay đầu lại, nhìn thấy đó là Dung nhi. . .
“Dung nhi, ngươi không phải nói không đi sao?”
Thấy trên mặt còn có chút điểm máu ứ đọng, trên vai Dung nhi còn đeo bao phục hoàng sắc, hừng hực chạy tới, trên trán còn toát ra mồ hôi hột tinh tế.
“Không, ta nghĩ thông suốt, vẫn là quyết định đi ra xem một chút với các ngươi!”

Lúc này trên mặt của Dung nhi lần thứ hai khôi phục dáng tươi cười lúc trước, mấy ngày qua, nàng đều đã nghĩ thông suốt, nếu cùng nhà kia đoạn tuyệt quan hệ, vậy không cần suy nghĩ nữa, sau này, nàng đã không phải là Hòa Tương Dung, mà là Minh Dung, sau này, nàng chỉ là nữ nhi của mẫu thân, mà không còn là nữ nhi của Hòa Sung nữa!
“Ân, ngồi chung xe với Bạch Tuyết Thanh nhi đi. . . Được rồi, lên đường thôi!”
Nhìn Dung nhi hình như bình phục tâm tình, nụ cười trên mặt Địch Diên Diên lại sâu vài phần, sau đó để Tà Vô Phong ôm mình lên xe ngựa.
“Tướng công, ngươi có thấy không Dung nhi đã buông bỏ rồi không, sau này Dung nhi rốt cục có thể tự làm chính mình rồi!”
Dáng tươi cười của Dung nhi tái hiện, nói vậy mấy ngày hôm trước vết thương trên người nàng đã bắt đầu khép lại. . .
Còn nhớ rõ ngày đó, Tà Vô Phong nói ra muốn Hòa Sung mất chức, toàn gia Hòa Sung vừa đấm vừa xoa, nhất phó Tà Vô Phong không thu hồi mệnh lệnh đã ban ra sẽ không bỏ qua, đối với sở tác sở vi lúc trước, bọn họ là một mực không thừa nhận, ngay khi Tà Vô Phong chuẩn bị nổi giận, muốn trực tiếp đánh đuổi đánh những người đó ra khỏi Tà vương, Dung nhi xuất hiện để toàn gia Hòa Sung tựa hồ tìm về hy vọng, thế nhưng một câu nói của Dung nhi lại đưa bọn họ ép trở về tuyệt lộ!
Lúc đó, Dung nhi là nói một câu để cho bọn họ trở lại, dù sao cũng là ngoại trừ làm chuyện không thể tha thứ với nàng, nhưng chưa từng làm chuyện thương thiên hại lý gì, nên, nàng đã không muốn truy cứu nữa, mà Hòa Sung căn bản không xứng làm quan, Tà vương bỏ chức quan của hắn, là thích hợp nhất!
Thế nhưng, Hòa Sung gắt gao không muốn ly khai, nhất tâm thầm nghĩ để Tà Vô Phong thu hồi mệnh lệnh đã ban ra! Ở đó đau khổ cầu xin, thế nhưng Tà Vô Phong cùng Địch Diên Diên hai người phải không vì động dung, là trực tiếp muốn đuổi người ly khai, thế nhưng nếu Dung nhi đi ra, việc này liền do nàng xử lý!
Mà Hòa Tương Lâm đang quỳ, thế nhưng khi nhìn đến Dung nhi đi ra ngoài, nàng chịu đựng không nổi người khác vũ nhục nàng, vưu kì là trước mặt Hòa Tương Dung, nàng tuyệt đối sẽ không cúi đầu, nên không chút do dự đụng đụng chàng chàng đứng lên, vẻ mặt phẫn hận nhìn về phía Hòa Tương Dung, bởi vì mặt phẫn hận mà vặn vẹo khó coi hết chỗ nói, thế nhưng đã không có chú ý đến nam nhân bản thân ngưỡng mộ trong lòng còn tồn tại!
Hòa Sung cùng nương của Hòa Tương Lâm nhìn thấy Dung nhi trong nháy mắt đó, liền trực tiếp chuyển hướng Dung nhi, trong nháy mắt xoay người đưa lưng về phía Tà Vô Phong, nhãn thần tràn ngập sát ý, đây là cho người khó có thể tin, thân cha như Hòa Sung dĩ nhiên lộ ra sát ý với nữ nhi của mình!
Muốn vọt tới bên người Dung nhi khống chế Dung nhi, thế nhưng bị Lãnh Lăng Trần mới vừa từ ngoài cửa vào ngăn trở! Kiếm trong tay lập tức ra khỏi vỏ, chánh chánh gác ở trên cổ của Hòa Sung. . .

Ngay lúc đó Hòa Sung là bị dọa đến vội vàng quỳ xuống, cho dù thân là võ tướng, nhưng cơ hội đấu tranh anh dũng cũng không nhiều, thẳng tắp bị đao gác ở trên cổ như vậy vẫn là lần đầu tiên! Nguyên vốn là sợ chết hắn thấy mặt Lãnh Lăng Trần lạnh như băng, hắn lập tức chịu thua! Đang không ngừng cầu xin tha thứ, vẫn không có thấy bất luận kẻ nào có buông lỏng với hắn, Hòa Sung chọn đầu hàng, nữ nhi của mình có thể nể tình phụ nữ nhiều năm buông tha hắn!
Hòa Sung khổ khổ cầu xin, mẫu nữ Hòa thị xem ra là sỉ nhục, đối với Dung nhi luôn luôn trước mặt các nàng cao cao tại thượng mà nói là tuyệt đối không có khả năng chấp nhận, thế nhưng vị Hòa phu nhân kia cũng không dám nhiều lời, lảo đảo theo bên người trượng phu của mình, thật chặt bắt ống tay áo của hắn, một câu nói cũng không dám nhiều lời, vậy nguyên bản vẫn cao ngạo lúc này bất quá cũng chỉ là hướng mặt đất, vô luận nhãn thần có bao nhiêu hận, có bao nhiêu sát ý, bất quá cũng chỉ có thể phát tiết với mặt đất!
Chỉ là Hòa Tương Lâm cũng đã là hoàn toàn chịu không nổi, cho dù Dung nhi khi đó cũng bất quá vẻ mặt thương tâm, nhưng Hòa Tương Lâm xem ra quả thực càng giống như đang lấy le khoe thắng lợi của nàng! Dưới huyễn tưởng của mình, hơn nữa Hòa Tương Lâm là hoàn toàn chịu đựng không nổi phụ mẫu của chính mình hướng nữ nhân thấp hèn nguyên bản vẫn đạp dưới đất kia đau khổ cầu xin, cuối cùng là không chịu nỗi xông đến chỗ Dung nhi, tốc độ cực nhanh, nhảy qua phía sau Lãnh Lăng Trần, đang chuẩn bị đánh úp về phía Dung nhi, Dung nhi tựa hồ dự liệu được dùng chân không có bị thương một cước đưa tới. . .
Hòa Tương Lâm bị đá, khổ khổ ôm bụng của mình, thân thể hư nhược hoàn toàn không chịu nổi một cước xuất hết sức của Hòa Tương Dung, gương mặt thống khổ nữu khúc!
Mà Dung nhi cũng bởi vì xuất hết sức đá ra một cước như thế, chân bị thương còn lại căn bản không chịu nổi mà trực tiếp ngã xuống ghế ở sau lưng.
Tuy rằng cái mông bị đau, bất quá Dung nhi không có một chút biểu tình thụ đau, ngược lại là gương mặt thư khí, cao hứng cười! Nói một câu cuối cùng: “Hòa Sung, sau này ta không còn là nữ nhi của ngươi, tình cảm phụ nữ của ta với ngươi đoạn tuyệt! Sau này chuyện của ngươi không quan hệ với ta! Diên Diên, Tà vương, ta không muốn thấy bọn họ nữa!”
Thấy Dung nhi nói một câu nói như vậy, Địch Diên Diên gật đầu, phất phất tay liền trực tiếp để Mặc Hành mang những người này đi, nếu Dung nhi đã quyết định, chuyện kia không cần thiết kéo dài nữa. . .
. . .
Nghĩ đến đây, Địch Diên Diên chậm rãi chậm rãi trên vai Tà Vô Phong, nghĩ kết cục này là tốt nhất, mà Dung nhi bây giờ chọn lựa theo bọn họ đi ra ngoài, có phải nghĩa là nàng đã buông bỏ chuyện lúc trước hay không. . .
Chậm rãi mỉm cười, chuyện của Dung nhi buông xuống, lúc này nàng là hướng tới một tháng vui vẻ! Không biết sẽ gặp phải chuyện lý thú gì!
—-

Bình Luận (0)
Comment