Tà Vương Triền Ái, Bách Biến Độc Phi

Chương 1

Có một câu hát rằng: “Bướm không còn bay nữa, bướm đã đến thế giới này, đã từng rực rỡ nên đừng nói mọi thứ đều vô nghĩa! – Trích “Bướm ngầm”

Câu hát trên chính là sự khắc họa cho cuộc đời của Liễu Y Nhiễm.

Nàng nhớ rất rõ là mình đã chết rồi, chết vô cùng hài lòng và thỏa mãn, chẳng chút tiếc nuối hay không cam lòng. Bởi vì cuối cùng nàng cũng báo được thù, cho dù đồng quy vu tận thì có làm sao? Dù sao nàng cũng một thân một mình suốt bao năm qua, chẳng có gì ràng buộc, toàn thân nhuộm đầy máu tươi của người khác, bây giờ chết đi cũng coi như hết chuyện.

Nhưng ai có thể nói cho nàng biết tình huống hiện giờ là sao được không?

Cơn đau nhức giữa cổ cộng với tiếng người nói không ngừng văng vẳng bên tai buộc nàng phải mở mắt ra. Trước mắt là màn lụa màu hồng phấn và xà nhà cổ kính. Hơn nữa ánh sáng ấm áp, hiền hòa này chắc chắn không phải ánh đèn điện mà nàng quen thuộc. Quay đầu một cách khó khăn, ánh nến chập chờn suýt làm nàng chói mắt. Lại nhìn một vòng, thấy một người mặc váy áo màu xanh đang nắm lấy tay của nàng, vùi đầu khóc sướt mướt. Nàng chắc chắn mình không hoa mắt, kiểu tóc của người kia... là kiểu tóc điển hình của nha hoàn. Nàng nhắm hai mắt lại, hít một hơi thật sâu rồi từ từ mở mắt ra.

Chắc chắn đây không phải là một giấc mơ, từ trước đến nay trí nhớ của nàng vẫn rất tốt, hiện giờ trong khoang miệng nàng vẫn còn sót lại vị ngai ngái nhàn nhạt.

Hiện giờ đang là hoàng hôn mỹ lệ, ráng đỏ phủ kín toàn bộ chân trời, nhuộm đỏ cả mặt đất, biến thành trời chiều nhuốm máu.

Liễu Y Nhiễm không hiểu, hoang mang, thậm chí còn có chút ngu ngơ. Nàng thử cử động tay, thì thấy có thể cử động được.

“Tiểu thư, tỷ tỉnh rồi à?” Tiểu nha đầu cảm thấy trên tay mình có sự cử động nhẹ, ngẩng đầu lên, thấy người trước mặt đang nhìn mình không chớp mắt thì mới mừng rỡ nở nụ cười: “Tiểu thư tỉnh thật rồi! Rốt cuộc tiểu thư cũng sống lại rồi!”

Nhưng chỉ chớp mắt sau, nước mắt lại rơi xuống ào ào, nắm chặt lấy tay Liễu Y Nhiễm không chịu buông ra: “Tiểu thư làm Bích Nhi lo lắng gần chết, muội rất sợ tiểu thư sẽ ngủ mãi không tỉnh lại nữa. Mặc dù Nguyệt Nương ép tiểu thư tham gia giải thi đấu hoa khôi, nhưng sao tiểu lại dại dột tự vẫn chứ?”

Liễu Y Nhiễm không quen với sự thân cận quá mức này, đang định tránh thoát thì tiểu nha đầu kia đã buông tay ra, quay người rồi quỳ xuống bái lạy: “Tạ ơn ông trời phù hộ, tạ ơn ông trời phù hộ...”

Nhìn mọi hành động của nha đầu này, nghe những tin tức qua lời lẩm bẩm của nàng ấy, Liễu Y Nhiễm bắt được mấy chữ trọng điểm: “giải thi đấu hoa khôi”, “tự vẫn”. Kể ra thì cách nàng tự sát để báo thù và việc tự vẫn này vẫn có chút khác biệt về bản chất.

“Đây là đâu?” Liễu Y Nhiễm không tin được là mình vẫn còn sống, nhưng mọi thứ trước mắt khiến nàng nghi ngờ đã có người ném nàng vào một nơi gió trăng nào đó. Phương thức kinh doanh phục cổ này thật là sáng tạo.

Nhưng dù là ai thì cũng sẽ không tin nổi, nên trong đầu nàng chỉ có thể nghĩ đến những thứ này.

“Kể từ khi tiểu thư tự vẫn không thành, Nguyệt Nương đã đổi cho tiểu thư một sương phòng tốt nhất trong Bách Hoa Các của chúng ta, để tiểu thư dưỡng thương. Tiểu thư đừng làm chuyện ngốc nghếch như vậy nữa!” Nha đầu kia vội vàng đứng dậy trả lời, tiện thể rót một chén nước rồi đưa tới: “Giọng nói của tiểu thư là tuyệt nhất, sao lại để một dải lụa trắng phá hỏng? Chắc họng tiểu thư đau lắm đúng không? Uống một ngụm nước trước đi!”

Thảo nào cổ của nàng đau như vậy, hóa ra là do một dải lụa trắng. Không đúng, rõ ràng là nàng đã kích hoạt con chip trong đầu rồi mà. Liễu Y Nhiễm cử động thân thể với vẻ mặt cổ quái, ngoại trừ cổ bị đau ra thì cơ thể đều rất bình thường. Nàng ngồi dậy, run rẩy nhận lấy chén trà, nàng nhớ cơ thể của mình chưa từng yếu đuối như bây giờ.

“Bích Nhi, lấy gương đến đây cho ta.” Qua đủ loại dấu hiệu cho thấy đây không phải cơ thể của nàng, vậy thì là ai?

Dưới mày liễu cong cong là một đôi mắt ngập nước. Mặc dù trên khuôn mặt nhỏ như bàn tay đang lộ ra sự ốm yếu, nhưng lại càng khiến người khác thương yêu hơn. Liễu Y Nhiễm vô thức cắn môi dưới làm nổi lên một chút màu hồng, chỉ trong giây phút đó, đột nhiên trông nàng trở nên quyến rũ hơn. Rõ ràng đây chính là gương mặt của nàng, nhưng trước giờ nàng chưa từng nghĩ gương mặt vốn tinh xảo như búp bê Barbie của mình lại có thể khiến người khác thương yêu như vậy.

Trong đầu đột nhiên hiện ra một ý nghĩ: ‘Chẳng lẽ là mình mượn thân thể người khác để sống lại?’

Mới phút trước nàng còn khẳng khái, dứt khoát chịu chết, một phút sau nàng đã nằm ngủ yên bình trên giường êm, còn có cả chuyên gia hầu hạ? Nếu kiếp trước là bi kịch, vậy kiếp này có được coi là nàng đã nghịch tập không?

Liễu Y Nhiễm vẫn dùng một thuật ngữ như trước, có sự công nhận này, tức là cuộc đời của nàng vẫn chưa kết thúc.

“Tiểu thư... tiểu thư?” Thấy Liễu Y Nhiễm đang ngẩn người, tiểu nha đầu quơ tay trước mặt nàng, rồi lập tức nắm lấy cánh tay nàng mà lắc, lo lắng nói: “Tiểu thư phải sống, nhất định phải sống thật tốt. Đến cái chết tiểu thư còn không sợ, chẳng lẽ lại sợ sống sao? Đừng nghĩ quẩn nữa!”

Liễu Y Nhiễm bị nha đầu này lôi kéo một trận mà tỉnh người, ánh mắt đã có tiêu cự, bình tĩnh đối mặt với Bích Nhi. Mắt nhìn người của nàng vẫn luôn sắc bén, đã nhìn hết lòng người ấm lạnh nên vẫn phân biệt được là ai thật tình, ai giả dối. Sự chân thành trong mắt của nha đầu tự xưng là Bích Nhi này không giống như đang giả bộ.

“Đừng lo, Bích Nhi. Ta đã chết một lần rồi, sẽ không làm khó dễ bản thân nữa. Ta biết muội thật lòng đối xử tốt với ta, muội cũng đi theo ta khá lâu rồi nhỉ? Là ta khiến muội bị liên lụy rồi.”

“Tiểu thư đừng nói vậy, mặc dù người khác đều nói tiểu thư giả vờ thanh cao, trước giờ luôn đối xử lạnh lùng với mọi người. Nhưng trong mắt của Bích Nhi, tiểu thư chính là đóa hoa sen nổi trên mặt nước, cao quý mà thanh nhã, dù ở thanh lâu nhưng gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn. Hai năm đi theo tiểu thư, tiểu thư giống như tỷ muội ruột của Bích Nhi hơn. Mặc dù ngày thường tiểu thư khá ít nói, nhưng Bích Nhi vẫn cảm nhận được sự quan tâm của tiểu thư. Nhờ tiểu thư mà Bích Nhi biết, nữ tử thanh lâu cũng có tôn nghiêm! Tiểu thư chính là chủ tử đẹp nhất, cũng là chủ tử tốt nhất trên đời này!” Lời nói quá chân thành, không nhìn ra được là thật hay giả. Nếu đã như vậy, đành phải nhìn lại.

Rốt cuộc đây là nơi gió trăng nào? Mà có thể huấn luyện con người giống với khuôn mẫu như vậy, nghe giọng điệu này rất giống của một nha hoàn cổ đại. Liễu Y Nhiễm rất muốn cười, nhưng cảnh tượng này thật sự khiến người ta không cười nổi.

“Bích Nhi, nếu Diêm Vương không chịu nhận ta, tức là ta vẫn còn rất nhiều chuyện phải làm, muội không cần lo lắng cho ta nữa. Theo ta lâu như vậy, với cái tính của ta, sẽ ít khi nói chuyện với muội. Nhưng ta thấy nha đầu muội lại khá thông minh lanh lợi, cũng có chút hiểu biết. Nếu ta đã sống lại, vậy tối nay chúng ta ôn chuyện một chút, sau đó sẽ quên hết những chuyện trước kia đi, kể từ hôm nay sẽ làm một con người mới, được không?” Cũng coi như nàng “nhập gia tùy tục” khá nhanh, vừa mở miệng đã tuôn ra lời nho nhã.

“Đúng là tiểu thư có khác, quả nhiên không giống người thường. Thật ra vừa nãy tiểu thư quá khen rồi, những lời vừa rồi không phải do Bích Nhi có hiểu biết, chỉ là Bích Nhi đi theo bên người tiểu thư khá lâu, nên cũng biết chút chút thôi.” Nàng ấy nói xong còn đỏ mặt, cười ngượng ngùng, nói tiếp: “Được đi theo tiểu thư là phúc của Bích Nhi. Mọi người nói mỹ nhân của Ngụy đô chúng ta là Phượng Kiều của Thiên Hương Lâu, Mẫu Đơn của Bách Hoa Các, Lục Ngân của Hồng Tụ Cư và Lộng Vũ của Tiêu Dao Các, nhưng trong mắt của Bích Nhi, bọn họ còn không bằng một nửa của tiểu thư!”

Ngụy đô? Trong trí nhớ của nàng không hề có vùng đất này, chẳng lẽ hình thức kinh doanh lầu xanh ở nơi đây đều giả cổ như vậy sao? Càng nghĩ, sự nghi ngờ trong lòng nàng càng lớn, trầm ngâm một phen rồi hỏi: “Sao lại nói vậy?”

“Bích Nhi nói thật mà, người khác chỉ nói Thanh Liên của Bách Hoa Các bán nghệ không bán thân, cho dù là khi hiến nghệ cũng dùng khăn che mặt. Bọn họ nói nhất định là tiểu thư bị bệnh hiểm nghèo hoặc là nhan sắc bình thường, chỉ dùng tài nghệ để bù đi khuyết điểm bẩm sinh nên tiểu thư mới không được đề danh. Thế nhưng sợ là tìm khắp hoàng triều Thiên Sóc này cũng không tìm được người thứ hai có tài hoa và dung mạo bằng tiểu thư! Vì vậy Nguyệt Nương mới muốn cho tiểu thư đi tham gia giải thi đấu hoa khôi lần này, như vậy chắc chắn Bách Hoa Các sẽ đứng đầu bốn thanh lâu. Chỉ là nàng ta không ngờ tiểu thư lại lấy cái chết để thể hiện ý chí...” Nói đến đây, vành mắt Bích Nhi lại ửng hồng.

Nghe Bích Nhi nhắc đến cái tên Nguyệt Nương này nhiều lần, có lẽ là tú bà. Nghe cái tên Nguyệt Nương này, có vẻ tuổi cũng không lớn cho lắm.

Hoàng triều Thiên Sóc? Liễu Y Nhiễm vốn thông minh tài trí, học thuộc lịch sử chỉ là một bữa ăn sáng đối với nàng. Nhưng lần này nàng lật hết trí nhớ cũng không tìm được bốn chữ này. Trong đầu nàng chợt lóe lên một ý, chẳng lẽ nàng thật sự mượn xác sống lại, mà còn sống lại ở một triều đại không biết tên? Xuyên không thì xuyên không, lại còn xuyên vào một kỹ viện, trò đùa này hơi lớn rồi đó! Cuộc đời ơi đừng vui buồn lẫn lộn như thế chứ? Không tin, nàng thật sự không dám tin!

“Nha đầu này, sao muội lại khóc?” Mặc dù Liễu Y Nhiễm kêu gào không tin một ngàn, một vạn lần, nhưng nhìn thấy nha đầu kia lại chảy nước mắt, vội thu hồi tâm trạng lại, giữ chặt tay của nàng ấy và nói: “Bích Nhi, muội cũng cho là ta không giống với người khác đúng không? Vậy muội có tin sau này tiểu thư ta sẽ có được một sự nghiệp của riêng mình không?”

Trời không quên ta, mà hiện giờ chủ nhân của cơ thể Thanh Liên này lại hương tiêu ngọc vẫn, vậy sau này Liễu Y Nhiễm sẽ sống sót thay nàng ta. Cho dù là gian nan vất vả đến đâu, nàng cũng muốn lập một chỗ cắm dùi ở hoàng triều Thiên Sóc này.

“Tiểu thư nói thật sao?” Bích Nhi nghe vậy, trong mắt hiện ra ánh sáng khó hiểu, gật đầu thật mạnh: “Tin, Bích Nhi tin! Bích Nhi rất thích tiểu thư như bây giờ, bởi vì không còn nhìn thấy sự lạnh lùng và đau thương trong mắt tiểu thư nữa.”

“Thật sao? Có lẽ là ta đã được thoát thai hoán cốt!” Nàng nở một nụ cười tươi với Bích Nhi rồi nằm xuống: “Có điều bây giờ ta phải nghỉ ngơi cho tốt, thân thể này vẫn còn hơi yếu. Muội cũng nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai gọi ma ma đến đây, ta tự có tính toán.”

“Hiện giờ Bích Nhi yên tâm lắm! Tiểu thư nghỉ ngơi đi cho khỏe.” Bích Nhi nói xong đắp chăn cho Liễu Y Nhiễm rồi nhẹ nhàng lui xuống.

Bích Nhi vừa đi, Liễu Y Nhiễm không thể không suy nghĩ về những tin tức nàng đã nghe được.

Thanh lâu vốn là nơi kinh doanh với mục đích lợi nhuận, giấu một tuyệt sắc giai nhân lâu như vậy, để nàng nổi bật trong giải thi đấu hoa khôi cũng là một thủ đoạn hay. Có khối người bán nghệ nhưng không bán thân, nếu chiếm được chức hoa khôi, có tên tuổi rồi, địa vị lại cao thêm một tầng, như vậy người kiếm tiền bằng phương thức này cũng sẽ không làm nàng ta phật ý. Sao phải tự tìm đường chết như thế? Nhưng suy nghĩ một chút, ở nơi như thanh lâu, cho dù ngươi có thanh cao, tuyệt sắc bao nhiêu, thì những người kinh doanh thanh lâu cũng sẽ có biện pháp để ngươi làm theo ý của bọn họ. Chẳng lẽ là nguyên chủ đã nhìn thấu điểm này nên mới thà chết chứ không chịu khuất phục?

‘Thanh Liên ơi là Thanh Liên, lần này ngươi thoát rồi, nhưng lại để cho ta một cục diện rối rắm như thế này. Thôi được rồi, không nghĩ nữa. Nếu ta đã sống thay ngươi, vậy thì sau này sẽ do ta làm chủ.’
Bình Luận (0)
Comment