Tà Vương Triền Ái, Bách Biến Độc Phi

Chương 19

Từ khi xuyên đến cổ đại đến nay, giấc ngủ của Liễu Y Nhiễm cũng không tốt. Mặc dù bây giờ chưa chắc đã có thể kê cao gối mà ngủ, nhưng nàng cũng ôm tâm thế tới đâu hay tới đó nên mọi chuyện cũng đều tùy tâm.

Sau khi rửa mặt chải đầu xong, đi tản bộ ở đình viện, nhìn khắp vườn muôn hồng nghìn tía, hít thở không khí mới mẻ, đúng là một chữ “sướng”! Tâm trạng nàng thoải mái mà mở rộng hai tay, cảm nhận được không khí nhẹ nhàng khoan khoái trong trời đất, miệng nàng cũng hát vu vơ một ca khúc nhẹ nhàng thanh thoát.

“Liễu cô nương thật hăng hái!” Nàng quay mắt nhìn lại, Tiêu Giác đang lười biếng dựa vào một cái cột nhà cách đó không xa, mỉm cười chào hỏi nàng.

“Không biết hiện giờ có được coi là trang chủ đang rình coi không?” Liễu Y Nhiễm nghiêng đầu hỏi, để lộ ý cười.

“Vi phu ngắm nương tử nhà mình là một chuyện thiên kinh địa nghĩa, sao gọi là rình coi được?” Tiêu Giác trêu ghẹo, đúng là không thể chịu một chút thua thiệt nào, có lẽ đây chính là bản sắc của một thương nhân.

“Tỷ... tỷ...” Tiểu Nhứ thở hồng hộc chạy tới, chưa kịp thở đã vội vàng nói: “Ôi tỷ tỷ tốt của ta, đồ ăn sáng sắp nguội cả rồi...”

“Tiểu Nhứ này, không biết là ai từng ân cần dạy bảo ta, nói cô nương đi đường phải nhẹ nhàng gót sen, dáng dấp yểu điệu ấy nhỉ, sao đến lượt muội lại hấp tấp như vậy?”

“Tỷ còn nói nữa, sáng ngày ra đã không thấy bóng dáng đâu, để Nhứ Nhi đi tìm khắp nơi, ai còn để ý được nhiều như vậy?” Kể từ khi thoát khỏi nơi pháo hoa kia, sau khi gọi Liễu Y Nhiễm là tỷ muội, nha đầu này cũng dần để lộ ra tính hoạt bát và đáng yêu nên có ở nữ hài tử tuổi này, đây là một hiện tượng tốt.

Hiển nhiên Tiêu Giác cũng nghe được sự xưng hô của các nàng, không khỏi nhìn qua nhìn lại hai người thêm vài lần. Liễu Y Nhiễm lập tức hiểu rõ, cười khéo léo mở miệng: “Tình cảm giữa ta và nha đầu này như tỷ muội, hiện giờ cả hai cũng đã tự do, đâu cần phải quan tâm những nghi thức xã giao đó? Ta lớn hơn nàng ấy hai tuổi, đương nhiên nàng ấy gọi ta là tỷ tỷ. Khó lắm mới có được một người tri kỷ, gọi như vậy sẽ càng thân thiết hơn. Hơn nữa ta cũng rất muốn có một muội muội để yêu thương!”

Lúc này Tiểu Nhứ mới phát hiện ra nam nhân ở bên cạnh, ngượng ngùng nhỏ giọng chào: “Trang chủ...”

“Ha ha, xem ra chủ một trang như ta phải nên xem xét lại bản thân, mị lực giảm sút, mị lực giảm sút thật rồi!” Tiêu Giác bị xem nhẹ, ra vẻ ảo não vỗ trán thở dài.

“Hả?” Tiểu Nhứ ngẩn ngơ, sau đó mặt đỏ bừng lên, xoắn ngón tay, ấp úng mở miệng: “Trang... trang chủ, thật ra... thật ra ngài...”

“Thật ra cái gì?” Tiêu Giác buồn cười nhìn dáng vẻ quẫn bách của nha đầu trước mắt này, xấu xa truy vấn.

“Tiêu đại trang chủ, ngươi đừng trêu đùa muội tử nhà ta nữa, nha đầu này đơn thuần lắm!” Liễu Y Nhiễm thật sự không nhìn được nữa, sao bây giờ nha đầu này lại ngốc nghếch thế nhỉ?

“Ha ha... Liễu cô nương nói đúng, nói đúng...” Hắn dứt lời nhìn nha đầu kia sắp đào đất chui xuống đến nơi, mới đổi đề tài: “Thiên Dật đang luyện công ở bên kia, chắc cũng sắp xong rồi, hai người cùng vào trong đình dùng bữa đi.”

“Vậy cung kính không bằng tuân lệnh!”

Hắn đang luyện kiếm! Thân hình phiêu dật, động tác sạch sẽ lưu loát, kiếm khí nở rộ, mỗi khi kiếm khí đi đến đâu nơi đó đều có hoa rụng đầy đất, thân thủ thật tốt!”

Liễu Y Nhiễm lẳng lặng ngồi chờ ở một bên ăn bánh hoa quế và thưởng thức, đáy mắt không giấu được sự tán thưởng.

Cuối cùng nàng cũng được tận mắt chứng kiến phong thái của cổ nhân, đúng là xuất sắc tuyệt luân!

Xoay chuyển một cái, Long Thiên Dật thu kiếm lại một cách xinh đẹp, uyển chuyển nhẹ nhàng bước tới, không thấy hắn có chút mệt mỏi nào, ngược lại trông còn rất sảng khoái!

“Thân thủ tốt thật!” Liễu Y Nhiễm nhịn không được khen ngợi, ca ngợi người khác nhiều hơn cũng là một loại tính tốt.

“Liễu cô nương cũng là người thạo nghề!” Tiêu Giác nhấp một ngụm trà, cười khẽ.

Một câu “Người thạo nghề” tốt thật!

“Chưa từng ăn thịt heo, chẳng lẽ chưa từng nhìn thấy heo chạy sao?” Nàng nhướng mày, lại nói với Tiểu Nhứ: “Muội muội nói xem có đúng không!”

“Vâng! Kiếm pháp của Long trang chủ đẹp lắm!” Có vẻ như nha đầu này vẫn còn đang đắm chìm trong những chiêu thức khiến người hoa mắt kia, ánh mắt sáng quắc, thấy có người hỏi lập tức tỉnh táo lại, thuận miệng khen một câu.

“Xem ra tâm trạng của cô nương không tệ.” Long Thiên Dật ngồi xuống rồi cười nhạt, xem như chào hỏi mọi người.

“Người gặp việc vui nên tâm trạng cũng sảng khoái! Trong lúc nguy nan gặp được hai vị quý nhân chẳng phải là một chuyện vui lớn sao?” Liễu Y Nhiễm cười xinh đẹp, nói rồi đẩy điểm tâm trên bàn: “Ta tới đây dùng bữa đúng không? Chủ nhà còn chưa bắt đầu, ta cũng sẽ ngượng ngùng.”

“Không giống!” Tiêu Giác nhấc chân lên bắt chéo chân, tầm mắt đánh giá nàng từ trên xuống dưới một phen rồi cười nói: “Ta nhìn thế nào cũng không thấy ngươi giống người biết ngượng ngùng!”

Liễu Y Nhiễm đảo mắt trừng hắn một cái, sau đó cúi đầu xấu hổ: “Người ta là nữ hài tử, cho dù ngươi đã nhìn thấy cũng đừng nói toẹt ra vậy chứ!”

“Ha ha...” Thấy nàng ra vẻ ngượng ngùng, Tiêu Giác lại không nhịn được mà cười to: “Dật, vị Liễu cô nương này thật là thú vị!”

“Có vẻ như ta vừa bỏ lỡ gì đó!” Long Thiên Dật đang nâng chén bỗng dừng lại, liếc mắt nhìn hai người này một cái.

“Chỉ là nói chuyện phiếm vài câu mà thôi.” Liễu Y Nhiễm nói xong lại nhét vào miệng một ngụm bánh hoa quế, ngọt mà không ngán, ngon thật! “Đúng rồi, các người đừng gọi ta là Liễu cô nương nữa được không, nghe kỳ quái quá. Bây giờ chúng ta cũng coi như quen biết nhau rồi, cứ gọi thẳng tên của ta là được, ta cũng đỡ phải gọi trang chủ một cách lễ nghĩa như vậy, phiền phức lắm!”

Hai người bọn họ chỉ nhìn nhau một cái, có lẽ là lần đầu tiên nghe thấy nữ hài tử có yêu cầu như vậy, quả nhiên còn rất nhiều chuyện bọn họ không tưởng tượng được.

“Cứ gọi ta là Y Y, vừa thuận miệng lại dễ nghe.” Nàng nhướng mi, không đợi bọn họ trả lời đã nói: “Nếu hai người không ngại, ta xin mặt dày gọi hai người là đại ca được không?”

“Gọi tướng công ta còn không ngại, đâu cần so đo những thứ này?” Tiêu Giác mỉm cười.

“Kể ra gọi tướng công cũng thuận miệng lắm.” Liễu Y Nhiễm cười hắc hắc, nhưng dù sao đây cũng chỉ là kế sách tạm thời, gọi lâu thì không ổn: “Ơ... mà ngươi có thê thất gì chưa?”

“Chẳng phải là ngươi đó sao?” Hắn lại mở miệng trêu đùa, dường như cũng không trách câu hỏi đường đột này.

“Vậy thì tốt! Nếu ngươi có gia thất thật, để lời này truyền vào tai nương tử nhà ngươi là phiền to.”

“Hóa ra Y Y cũng biết suy nghĩ vì người khác cơ đấy, chuyện danh tiết của nữ tử này cũng không phải việc nhỏ đâu!” Tiêu Giác thật sự là một người khéo léo, lập tức gọi nàng bằng hai chữ “Y Y”, còn nhân tiện giữ gìn danh dự cho nàng.

“Nữ nhi giang hồ, không câu nệ tiểu tiết, huống hồ chuyện xảy ra trong lúc cấp bách, về tình cũng có thể tha thứ. Không tính toán gì hết, không tính toán gì hết!”

“Nữ nhi giang hồ?” Long Thiên Dật vô tình hạ thấp giọng nói, ngay lập tức khóe miệng cong lên một độ cong cực đẹp: “Y Y nói đúng, nếu còn so đo mấy chuyện này lại thành chúng ta có vẻ keo kiệt rồi!”

Công phu bắt chữ này của Long Thiên Dật cũng lợi hại thật, chỉ một câu nữ nhi giang hồ cũng khiến bọn họ miên man bất định. Liễu Y Nhiễm cười gượng “ha ha” hai tiếng, tiếp tục ăn điểm tâm, trong lòng tính toán sau này nên đi đâu.

Tất nhiên là không thể ở lại Ngụy đô này được, tuy Phi Ưng sơn trang là một chỗ dựa tốt, nhưng có câu quân tử không xây bức tường nguy hiểm, sợ là sau này sẽ càng có nhiều phiền toái hơn. Núi cao hoàng đế xa, nhất định phải đi xa mới được, nhưng lại phải mất chút tế bào não. Thật ra Long Tường sơn trang cũng là lựa chọn khá tốt, nhưng nàng phải làm gì mới có thể đến đó một cách danh chính ngôn thuận đây?

Nàng bỗng chợt lóe ra một ý, nhớ tới một tin lúc trước nghe được, có thể dùng làm một câu thăm dò: “Không biết lời đồn đãi trên giang hồ có mấy phần đáng tin?”

“Không biết lời đồn mà Y Y muốn nhắc đến là gì?” Tiêu Giác nhướng mày, xem nàng muốn thế nào.

“Hải tặc!” Nàng ném ra hai chữ, lời ít mà ý nhiều.

“Vậy không biết Y Y cảm thấy chuyện này thế nào?” Long Thiên Dật tiếp lời hỏi, vẻ mặt Tiêu Giác cũng đầy hứng thú hiên ngang.

Thấy mấy biểu cảm này, Liễu Y Nhiễm biết chuyện này là thật, cũng đúng lúc có thể mượn làm đề tài. Còn nữa, từ trước đến nay Liễu Y Nhiễm đều phân rõ ân oán, ai chọc nàng, nhất định nàng sẽ có thù tất báo, đương nhiên ai đối xử tốt với nàng, nàng cũng sẽ có qua có lại.

“Nói như thế thì lời đồn chính xác rồi!” Liễu Y Nhiễm cười tươi, tiếp tục nói: “Nếu xem trước mắt, thật ra ta cũng không hiểu nhiều về tình hình của các ngươi và hoàng triều Thiên Sóc cho lắm. Chỉ là phỏng đoán dựa theo một chút tin đồn nhỏ, hai vị nghe xong đừng cười nhé.”

“Xin rửa tai lắng nghe.”

“Có câu biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Vốn dĩ bọn họ chỉ cần làm hải tặc của bọn họ, các ngươi phát triển sự nghiệp của các ngươi, nước sông không phạm nước giếng cũng có thể bình an không xảy ra chuyện gì. Chỉ là một khi ảnh hưởng đến ích lợi, sẽ xảy ra xung đột. Long Tường sơn trang có hệ thống mậu dịch khổng lồ trên biển, đây chính là nguyên nhân gây ra xung đột.” Nàng uống một ngụm trà giải khát, thấy hai người bọn họ gật đầu.

“Mà nghe nói đám hải tặc này là thế lực mới nổi trên biển, ngay cả triều đình cũng phải bó tay với bọn họ, có thể thấy bọn họ cũng rất có thực lực. Tuy bọn họ không làm mất chuyện giống bọn chuột nhắt, cũng thường cướp của người giàu chia cho người nghèo, nhưng ai có thể đảm bảo sẽ không có con sâu làm rầu nồi canh? Thậm chí là có người lợi dụng danh nghĩa của bọn họ để làm chuyện bất nghĩa thì sao?”

“Đúng vậy, tuy rằng bên ta vẫn chưa gặp phải bọn họ, nhưng Long Tường sơn trang bọn ta vẫn thu được không ít tin tức trên biển, nhưng cũng không biết rõ thật giả. Nếu sau này thật sự xảy ra xung đột, đây cũng là chuyện ta không muốn thấy.” Long Thiên Dật nhíu mày, hiển nhiên chuyện này cũng đã trở thành tâm bệnh của hắn.

“Thế nhân đều biết thanh danh của Long Tường sơn trang, nên việc xảy ra chuyện như lời ngươi nói chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. So với việc ôm cây đợi thỏ, không bằng chủ động xuất kích. Đối với phong cách của bọn họ, vẫn nên tự mình tìm hiểu mới đáng tin nhất. Nếu bọn họ thật sự là hảo hán lại có cả năng lực, kéo bọn họ vào dưới cờ, vậy chẳng phải các ngươi sẽ như hổ thêm cánh, thật sự trở thành bá chủ trên biển sao? Còn nếu không phải, cũng không thể tránh được chuyện gặp nhau bằng binh khí. Có điều ta nghĩ chắc hai vị cũng đã nắm chắc! Cứ vậy chặt đứt nỗi lo về sau của mình, đồng thời trừ hại cho bá tánh; mà bên phía triều đình cũng sẽ yên tâm hơn rất nhiều!”

Câu cuối cùng có chứa rất nhiều ẩn ý của Liễu Y Nhiễm, có lẽ bọn họ cũng hiểu rõ quan hệ lợi hại trong đó. Dù sao bọn họ cũng là đương sự, hơn nữa còn là người tài ba, làm sao có thể xem nhẹ điểm này được?

“Nữ nhi cũng không thua nam tử hán, lời Y Y nói cũng giống với những gì chúng ta đã bàn trước, thậm chí còn sâu xa hơn nhiều!” Long Thiên Dật không chút keo kiệt mà mở miệng tán thưởng, thật sự có phong cách của người tài.

“Ta nói này Y Y, rốt cuộc ngươi còn định cho chúng ta bao nhiêu bất ngờ nữa?” Tiêu Giác khôi phục dáng vẻ bất cần đời, tiến tới gần sát cười hỏi.

“Tiêu đại trang chủ, chú ý hình tượng, chú ý hình tượng!” Liễu Y Nhiễm bất đắc dĩ quay đầu, sao nàng lại trêu chọc phải một nam nhân như vậy chứ?

“Chẳng lẽ nương tử cảm thấy vi phu không đủ tiêu sái sao?” Hắn nói xong mở quạt xếp ra phe phẩy, bày ra dáng vẻ vạn người mê.

“Nói như vậy chắc là hai vị cũng đã có đối sách đúng không? Không biết hai vị định khi nào sẽ ra tay?” Liễu Y Nhiễm chỉ cảm thấy một trận buồn nôn, quyết đoán làm lơ người nào đó, đổi chủ đề hỏi.

“Ngày mai sẽ đi.” Long Thiên Dật đáp, sau đó thấy Liễu Y Nhiễm như đang suy tư gì đó, lại mở miệng một lần nữa, xem như mời nàng: “Không biết Y Y có đồng ý đi cùng một chuyến không? Phong cảnh ở Bắc Quốc cũng có sự thú vị riêng.”

Nói chuyện với người thông minh quả nhiên dễ chịu, nàng cũng đang chờ những lời này nên không thoái thác. Ở trước mặt người sáng mắt không nên làm dáng õng ẹo, lập tức đáp lời: “Đó là phúc phận của Y Y, các ngươi đúng là quý nhân của ta!”

Nàng nói xong không quên cười nghịch ngợm, hai người bọn họ cũng cười tươi theo.

Ngày mai sẽ là một sự khởi đầu mới của Liễu Y Nhiễm...
Bình Luận (0)
Comment