Thư phòng
Long Thiên Dật cùng Tiêu Giác nghe thuộc hạ bẩm báo tình báo trong khoảng thời gian này.
“Chủ tử, tình hình trên biển xác thật không yên ổn, hải tặc hung hăng ngang ngược, không có con thuyền nào may mắn thoát được. Nhưng mấy ngày qua theo thuộc hạ điều tra được, chỉ là một đám kéo cờ hiệu ‘ tung hoành tứ hải ’thôi.” Hắc y nhân cung kính mà đem tình hình cụ thể và tỉ mỉ nói hết.
“Sao?” ‘ tung hoành tứ hải’ sao? Tên tuổi rất đủ vang dội khí thế, Long Thiên Dật gõ nhẹ trên bàn chờ bẩm báo tiếp.
“Theo thuộc hạ quan sát, tung hoành tứ hải chỉ cướp người giàu, cướp thương gia, nhưng cũng không lạm sát kẻ vô tội, đối với một ít du thuyền cũng cũng chưa từng xuống tay.”
“Ở nơi nào?” Cướp còn có dạng này, xem ra cũng rất đáng để theo.
“Thuộc hạ bất tài, mỗi khi chỉ theo tới ‘thần vực’ thì không còn thấy bóng dáng họ đâu.”
“Thần vực?” Long Thiên Dật nhíu nmày, đối với cái tên này đã sớm nghe qua, tahy vì gọi là Thần Vực, không bằng nói là Tử Vong Chi Vực.
Vùng hải vực biến ảo vô thường, hơn nữa có rất nhiều đá ngầm, không thể tin lại có người có thể đi ra đi vào chỗ này như bình thường được, cho dù là kinh nghiệm trên biển vô cùng phong phú, là người lão làng cũng chưa dám tùy tiện tiến đến. Mà nhóm người này lại dám đóng tại đây, sao lại không làm cho người khác kinh ngạc đây?
Long Thiên Dật nghĩ đến chỗ này, phất phất tay nói: “Cũng không thể trách ngươi, không cần tự trách, ngươi lui xuống đi.”
“Vâng, thuộc hạ cáo lui.” Thân hình nhoáng lên liền không có bóng dáng.
“Thần vực đáng sợ như vậy?” Tiêu Giác nhìn nét mặt cứng đờ của hắn cũng nhìn ra chút manh mối, không khỏi lên tiếng hỏi.
“Không vào hang cọp, làm sao bắt được cọp con? Ta rất muốn biết người đứng đầu đám người tung hoành tứ hải kia.” Long Thiên Dật khóe môi cong lên, nhân vật thần bí này hoàn toàn khơi mào hắn lòng hiếu kỳ.
“Chuẩn bị khi nào bắt người? Người bên kia người sợ là muốn ra tay.”
“Ngày mai.” Long Thiên Dật nhìn trời, nghĩ đến sớm muộn cũng phải đối mặt, trước đây cố ý truyền tin tức ra ngoài đó là vì thử động tĩnh bên kia.
A, không biết bọn họ sẽ có hành động gì? Thật sự có chút mong đợi.
“Nhưng mà Y Y nơi đó…” Long Thiên Dật suy tư một hồ: “Ngươi đi xem sao, ta đi sắp xếp công việc ngày mai một chút.”
Tiêu Giác hiểu rõ, đứng dậy cười cười rồi bỏ đi, bước đi nhẹ nhàng ra cửa phòng, Liễu Y Nhiễm, ngươi cũng đừng làm cho ta thất vọng! Thân ảnh nhanh chóng biến mất khỏi thư phòng.
Tiêu Giác nháy mắt cười nói: “Y Y, ta đang muốn đi tìm ngươi đây.”
“Rảnh rỗi vậy sao?” Liễu Y Nhiễm liếc hắn một cái, vô sự hiến ân cần, không trộm cũng là cướp nha.
“Dật đang bận rộn, ta sợ ngươi một mình cô đơn, dù sao ta cũng xem như khách quen ở đây, đưa ngươi đi dạo xung quanh cũng hợp tình hợp lý đúng không?” Nói còn không quên làm mặt quỷ, thật không hiểu con mắt nào của hắn thấy nàng cô đơn, rõ ràng bên cạnh nàng có rất nhiều người.
“Có Tiêu Đại trang chủ tiếp khách, Y Y tam sinh hữu hạnh
[+], ta đến đình kia ngôi được chứ?” Liễu Y Nhiễm chỉ tay về phía trước, cũng không đợi hắn trả lời nhanh chóng đi tới.
“Y Y cầm kỳ thư họa không gì không giỏi, chúng ta làm một ván cờ chứ?”
“Vậy ngươi nên thủ hạ lưu tình, đừng làm cho ta thua quá khó coi.” Nàng không có gì tài giỏi, cũng may từ trước đối kỳ nghệ vô cùng hứng thú, cũng nghiên cứu qua.
“Tiêm Hồng, lấy bàn cờ tới.” Tiêu Giác cười phân phó, biểu tình kia cứ như đang ở nhà mình.
“Tiểu Đào, đi pha trà đi.” Liễu Y Nhiễm cũng mở miệng kêu, sợ không chỉ đơn giản là chơi cờ đi.
“Y Y nhìn ra gì sao, ngày đó ta cũng phối hợp diễn trò cùng người nha?” Thật sự có gì đó, nên Tiêu Giác mở miệng hỏi.
“Nói như vậy, các ngươi nhất định nhìn ra chuyện gì rồi, ta cũng chỉ là thuận nước đẩy thuyền mà thôi.” Nàng có gì chứ? Cũng sẽ không sợ bị hỏi.
“Người sáng mắt không nói tiếng lóng, Y Y ngươi chính là người thông minh.”
Nghe lời kia, là đang không tin nàng sao?
“Vậy ngươi có định đuổi ta ra ngoài? Ta đã nói ý nghĩ của mình?” Nếu đã không cần che giấu, Liễu Y Nhiễm cũng không ngại nói thẳng.
“Nhân sinh như cờ, một bước sai, thua hết cả bàn cờ, chúng ta không thể không đề phòng vạn nhất.” Lời này coi như thành khẩn.
“Nếu ta là cái vạn nhất các ngươi nói đến, vậy có phải đã rút dây động rừng?” Liễu Y Nhiễm cười hỏi lại, cũng không rõ lắm sao hắn lại tới đây hỏi này nọ, mọi người đều là người thông minh đều có thể nhìn ra sao, vẫn có thể là… A, tâm tư này quả nhiên thâm trầm, chỉ là nàng không cho rằng những người đó lại để ý đến tiểu nữ tử như nàng.
“Chỉ cần ngươi nói, ta liền tin.” Cặp mắt đào hoa kia giờ phút này không còn vẻ trêu đùa kia, vẻ mặt nghiêm túc chờ đáp án.
“Ta vẫn muốn sống lâu hơn mấy năm.” Thấy biểu tình kia của hắn, Liễu Y Nhiễm không khỏi cười: “Sinh mệnh đáng quý, tình yêu càng cao cả, nếu vì tự do, hai người đều có thể vứt.”
Nói rõ lập trường của mình, nàng chỉ nghĩ sống tốt. Chỉ cần không chạm vào điểm mấu chốt của nàng, nàng không muốn trở thành kẻ địch bất kỳ ai.
“Được, hay cho một câu vì tự do, hai người đều có thể vứt.” Dứt lời, tiếng cười đều đặc biệt lọt vào tai, ánh mắt nhìn qua, thấp giọng nói: “Ngày mai chúng ta đi tìm hải tặc, giữ kín không nói ra, ngươi hiểu chứ.”
“Uống trà.” Trong sân lớn, lấy đồ vật gì đều chờ nửa ngày, đành phải phẩm trà trước.
Chờ Tiêm Hồng dọn xong bàn cờ, Tiêu Giác đẩy quân đen qua Liễu Y Nhiễm mời nàng đi trước, thật là nho nhã lễ độ.
Liễu Y Nhiễm tay cầm quân cờ đen không chút do đặt xuống trước. Nghe nói chơi cờ có thể thấy được tính cách của một người, nhìn bố cục cờ có thể nhìn ra trí tuệ một người, cũng nhìn xem tâm họ.
Bắt đầu đánh cờ cũng không có gì, ngẫu nhiên hai người cũng liếc nhau, mắt mang ý cười, xem ra hai người đều có tâm tư riêng.
Sau một lúc lâu, Liễu Y Nhiễm không thể không than hắn tâm tư quá kín đáo, thận trọng từng bước. Ván cờ của hắn có thể nói là hoàn mỹ. Nếu đem bàn cờ so làm chiến trường, hắn đang áp dụng chiến thuật vu hồi, đi một bước lại bố trí bẫy vay ráp lại không quên tạo đường lui cho bản thân, dụ địch vào lưới bắt hết một mẻ.
Mà hiện tại, rõ ràng Liễu Y Nhiễm rơi vào hoàn cảnh xấu. Nhưng phong cách của nàng không phải là ngồi chờ chết, hoặc là không làm, đã làm phải tới cùng, tình nguyện tử chiến đến cùng, đoạn tuyệt đường lui rồi xông ra, cũng giống như giết người, một phát bắn chết, quyết không dây dưa.
Ngưng thần quét mắt nhìn ván cờ, người bên ngoài nhìn vào đây là đường chết, nhưng khi hạ cờ thì lại là khởi tử hồi sinh. Tiêu Giác vô cùng kinh ngạc, như suy tư gì nhìn Liễu Y Nhiễm liếc mắt một cái, ngay sau đó nở nụ cười như muốn khuynh đảo chúng sinh, nước cờ sắc bén lên.
Có ý tứ, nàng cũng không hề che giấu thực lực. Trong lúc nhất thời, hắc bạch hai bên ra sức sát phạt, nếu là khói thuốc, súng ống, binh khí trên chiến trường cũng đã kinh tâm động phách.
Cuối cùng quân đen chiếm ưu thế, thế cờ như đã định.
“Ha ha, thống khoái! Lần đầu tiên đánh cờ thoải mái như vậy, Y Y, hai chữ tài nữ xứng với ngươi a, Tiêu mỗ cam bái hạ phong.” Tiêu Giác đáy mắt tràn đầy tán thưởng, mở miệng ca ngợi không chút e dè, cũng không vì thua một nữ tử mà canh cánh trong lòng, ngược lại lộ ra sự hào sảng. Có thể đạt được điều này rất khó, chuyện này làm Liễu Y Nhiễm vô cùng bội phục, càng thấy nam nhân này càng thuận mắt.
“Đa tạ.” Liễu Y Nhiễm rốt cuộc thở phào, bất quá thắng từ chỗ chết, không biết nàng giảm bao nhiêu tuổi thọ đâu, còn mệt hơn so với giết người.
“Y Y không cần bận tâm, ván cờ kia ta không phải vì ngươi là nữ tử mà nương tay.”
Đây đúng là lời nói thật lòng, nếu nói nửa ván trước đều là nhàn hạ thoải mái, cứ ngươi tới ta đi, nhưng nửa sau ván cờ là dốc hết toàn lực, nếu có một chút không nghiêm túc chính là vũ nhục đối phương.
“Là bằng hữu ta nhất định sẽ đem hết toàn lực, cũng không chỉ là một ván cờ, ngươi tận hết sức lực, sao ta lại không toàn lực ứng phó chứ!” Liễu Y Nhiễm cười chân thành, trong lời nói có nhiều hơn vài phần khẩn thiết.
Bằng hữu? Trong đời nàng chưa từng có hy vọng xa vời như vậy, không ngờ giờ phút này lại sinh ra khát vọng, thì ra nàng vẫn luôn kiêu ngạo như thế lại cô độc.
Bàn cờ này như có sự ràng buộc, kéo gần khoảng cách hai người.
“Chỉ có thể là bằng hữu sao?” Tiêu Giác có vẻ ủy khuất, ngược lại cười gian xảo, trở về bộ dạng cà lơ phất phơ nhưu trước, nháy mắt về phía Liễu Y Nhiễm: “Ngươi không cảm thấy hai ta là trai tài gái sắc, trời sinh một đôi sao? Huống hồ còn là tướng công…”
Hắn cứ bá đạo đùa giỡn, Liễu Y Nhiễm hiểu rõ hắn xem mình là bằng hữu mới nói thế, cũng tỏ thái độ không e ngại. Muốn hắn đứng đắn còn khó hơn lên trời, thói quen đã thành, nếu hắn nghiêm túc thì thực sự nàng ăn không tiêu đâu.
“Cùng ngươi chơi cờ ta tổn thọ mười năm, cùng ta dạo hoa viên đi, này còn chưa đủ, ngày mai ngươi nghĩ biện pháp bồi thường ta.”
“Được được được, đại tiểu thư. Vì nụ cười mỹ nhân, tiểu sinh chắc chắn dùng ra cả thủ đoạn, ngày mai ngươi chờ xem đi, tuyệt đôi không làm ngươi thất vọng!”
[+] tam sinh hữu hạnh: ba đời ba kiếp găp được may mắn hạnh phúc, ý chỉ phải rất có phúc mới được gặp gỡ ai đó hoặc có được điều gì đó bất ngờ ngoài sức tưởng tượng