Tà Vương Triền Ái, Bách Biến Độc Phi

Chương 41

Tiểu Nhứ có chút bất an đứng ở một bên, vốn nàng ấy định nói gì đó nhưng thấy Liễu Y Nhiễm mặt không đổi sắc nói chuyện phiếm với yêu nghiệt nên nàng ấy cũng biết điều không hé răng, tâm trạng thấp thỏm cũng không khỏi yên ổn lại.

Qua một lúc, ngoài cửa có tiếng ồn ào, Triệu đại nhân mang theo ngỗ tác(*) cùng một đội quan binh đến đây. Dân chúng không rõ nội tình cũng lập tức vây quanh bên ngoài, tình hình này có thể so với hôm khai trương, chỉ là thiếu phần vui mừng náo nhiệt kia. Nhưng mà không sao, nàng tin rằng qua ngày hôm nay cái tên Thủy Tinh Cung càng là thanh danh vang dội, dù sao cũng là đề tài câu chuyện trà dư tửu hậu của mọi người.

“Đại nhân, ngài đã tới, ngài phải làm chủ cho chủ tử nhà ta…”Tiểu Bảo như nhìn thấy cứu tinh, chạy nhanh ra đón.

Triệu đại nhân nghe được tin báo án lập tức ngựa không ngừng vó chạy lại đây, chất tử nhà phi tử của Hoàng đế chết ở Triều Dương thành, đây chính là chuyện đại sự không qua loa được.

Vừa vào cửa, ông ta nhìn thấy người nằm trên đất thì vẻ mặt càng thêm ngưng trọng, lại thấy Liễu Y Nhiễm một vẻ bình tĩnh nhàn nhã, dáng vẻ thản nhiên tự đắc, ông ta sửng sốt nghĩ thầm: ‘Hay cho một nữ tử bình tĩnh!’

“Triệu đại nhân, ngài đã tới thì tốt quá.” Liễu Y Nhiễm đứng dậy đi lên chỉ vào hiện trường nói: “Chuyện đột nhiên xảy ra, dân nữ cũng không hiểu ra làm sao, mà người ta là mệnh quan lớn, lại làm ra nhiễu loạn ở Thủy Tinh Cung ta. Dân nữ không dám chậm trễ chút nào lập tức sai người đi báo quan. Hiện trường này chưa từng có ai đến gần, ngay cả xác chết của vị công tử này cũng không động vào một ly, chỉ sợ hủy mất chứng cứ nào đó chứng minh sự trong sạch của ta, còn xin đại nhân tra rõ cho.”

Triệu đại nhân nghe xong nhìn một vòng quanh người gật đầu, ông ta theo lệ hỏi những việc đã xảy ra, Liễu Y Nhiễm cũng trả lời từng câu, người trong tiệm cũng gật đầu phụ họa.

“Ngỗ tác, kết quả nghiệm thi thế nào?”

“Bẩm đại nhân, vị công tử này thật bị trúng độc mà chết.”

“Loại độc nào?”

“Thạch tín.”

“Đại nhân, tiểu nhân nói không sai chứ? Chủ tử nhà ta trước đó còn sinh long hoạt hổ, ngày thường cũng không ốm đau gì, thế mà ăn có một bữa cơm ở đây lại đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, thiên hạ này làm gì có chuyện trùng hợp thế? Lúc đến đây vì chỗ ngồi mới tranh cãi vài lời, chủ tử chẳng qua mới nói vài lời bất mãn, nhất định là bọn họ ghi hận trong lòng mới nảy ra lòng ác độc hạ sát thủ…”

“Muốn ghép tội thì sợ gì không có lý do? Triệu đại nhân, lúc vị công tử này mới tới thì trong tiệm ta đã không còn chỗ ngồi, vì thế đúng là có một đoạn nhạc đệm nho nhỏ.” Liễu Y Nhiễm cao giọng nói với Triệu đại nhân, ông ta tất nhiên là nghe ra trong lời nói có hàm ý nên khẽ gật đầu: “Vị công tử này tự xưng là thân chất tử của Quý Phi đương triều, trong lời nói đều có ‘Phong phạm quý tộc’, một tiểu nhân như ta sao dám chậm trễ? Không dám đắc tội chứ đừng nói đến ghi hận trong lòng gì đó. Nghĩ đến tiểu điếm của ta mở cửa làm ăn buôn bán, người tới là khách, nếu thực sự có chút va chạm gì đó là không thể tránh được, sao có thể vì việc nhỏ xíu này mà canh cánh trong lòng, thế sao có thể là đạo của người buôn bán được?”

“Chủ nhân nói lời này là thật đó.”

“Đúng vậy, Triệu đại nhân, đã mở cửa làm ăn buôn bán thì gặp gỡ vài người gây rối cũng là chuyện thường…”

Hay cho một câu ‘Người gây rối’, Liễu Y Nhiễm nghe vậy cười thầm, trên mặt lại không đối sắc tiếp tục nói: “Đừng nói ta và vị công tử này không thù không oán, cho dù thật có cái gì thì sao ta có thể ngốc đến mức giết người trước mặt công chúng đúng không? Đây không phải rõ ràng là để người ta bắt được điểm yếu à? Còn nữa từ trước đến nay ta ở Thủy Tinh Cung làm người ngay thẳng, làm việc sòng phẳng, nếu thật là ta hạ sát thủ chẳng phải là tự đập chiêu bài của mình à. Vốn dĩ chuyện lớn như vậy xảy ra ở đây đã là cực kỳ xui xẻo rồi, bây giờ lại bị người ta đổ oan là hạ độc hại người. Dân nữ tự nhận là dùng lễ đối xử với vị công tử này, chỉ sợ có bất kỳ chỗ nào chiêu đãi không được chua toàn, bây giờ lại bị người ta chụp cho tội danh giết người, làm dân nữ thật thấy quá oan uổng mà…”

Liễu Y Nhiễm vừa nói vừa không khỏi nghẹn ngào, tiếng nức nở như hoa lê đẫm mưa, những người đứng xem đều sinh lòng tiếc thương, ánh mắt nhìn gã sai vặt kia cũng đầy tức giận.

“Triệu đại nhân, những lời bà chủ đây nói đều là thật, chúng ta ở sảnh đường đều nhìn rõ ràng, mong ngài xử lý theo lẽ công bằng, đừng nên oan uổng người tốt…”

“Không sai, Triệu đại nhân, ta còn chưa từng gặp nữ tử nào khác biệt như vậy, bản thân nàng ấy chịu uất ức không nói mà còn phải dùng gương mặt tươi cười hầu hạ người ta thỏa đáng, tấm lòng như vậy e rằng ngay cả nam tử cũng không có mấy người làm được, thật làm ta cảm thấy xấu hổ thạy…”

Liễu Y Nhiễm ‘Cực kỳ cảm kích’ nhìn mọi người ở đây, nàng rưng rung nói:“Được chư vi nể mặt, oan ức này của tiểu nữ cũng coi như không phải nhận không, thiên hạ này quả nhiên vẫn còn nhiều người tốt. Triệu đại nhân, ngỗ tác đã ở đây, vậy cứ kiểm tra luôn những đồ ăn trên bàn kia, nếu vẫn không ổn, dân nữ nguyện ý tự mình ăn thử.”

Lời này nói ra, ánh mắt mọi người càng thêm toát ra vẻ khâm phục, ngỗ tác thấy thế càng làm hết phận sự thử qua từng món.

“Bẩm Triệu đại nhân, cũng không có bất kỳ dị thường nào.”

“Triệu đại nhân, trái dương đào này là vị tùy tùng kia của công tử tự đi mua ở ngoài, dân nữ cũng cam nguyện ăn thử.”

“Ngươi… Ngươi có ý gì? Chẳng lẽ nói ta ám hại chủ tử nhà mình à?” Tiểu Bảo vội vàng lên tiếng, nếu thật sự là vậy thì hắn chết cũng không oan mà?

“Ta tuyệt đối không có ý này! Đã là đồ ở trên bàn tất nhiên phải cùng nhau kiểm tra rõ, đỡ cho người ta lại nói ngươi mưu hại chủ tử của ngươi. Còn nữa đồ là ngươi mua, điều tra xong thì ngươi cũng có thể thoát khỏi hiềm nghi, nếu không ngươi về cũng không tiện ăn nói.”

“Nhìn bà chủ này xem, đây mới là đại nhân đại lượng chứ, bản thân chịu oan mà còn suy nghĩ cho người khác…”

“Đúng đó, ai như tên tiểu nhân nào đó lúc này sớm nên đâm đầu xuống đất cho rồi.”

“Cô nương không cần phải thử, ngỗ tác kiểm tra tất cả những vật còn lại đi.” Triệu đại nhân lên tiếng, tất nhiên là ông ta tin vào giải thích của mọi người.

“Triệu đại nhân, nếu ngài đã đến thì cứ xem xét trong ngoài Thủy Tinh Cung của ta một lượt đi, ta là người quang minh lỗi lạc, tất nhiên sẽ toàn lực phối hợp đại nhân phá án!”

“Được, nếu cô nương đã thẳng thắn như vậy thì ta sẽ kiểm tra một lượt. Tiệu mỗ ta là quan phụ mẫu của dân chúng, tất nhiên sẽ không thiên vị, không làm việc vì tình riêng, cũng tuyệt đối không oan uổng người tốt.”

Một lúc lâu sau, tất cả đều bẩm báo không có bất kỳ chỗ nào bất thường, gã sai vặt kia cũng nhẹ nhàng thở ra.

“Triệu đại nhân, đã không có bất kỳ chỗ nào không ổn, vậy có thể chứng minh Thủy Tinh Cung của ta trong sạch hay không? Về phần vị công tử bất hạnh này, ta thật sự không biết, cũng thông cảm sâu sắc.” Liễu Y Nhiễm hợp thời mở miệng.

“Trải qua lần kiểm tra này, xác thật là chuyện không liên quan đến ngươi, cho dù kẻ nào cũng không được lại tìm cớ vu oan gây sự, Thủy Tinh Cung cứ buôn bán như bình thường. Mà chuyện của Bạch công tử ta sẽ tự dâng thư về kinh thành, còn chuyện phía sau này, mấy tùy tùng bọn ngươi mau chóng đi làm đi, hiện tại dẹp đường về phủ!” Triệu đại nhân ra lệnh một tiếng, tất cả mọi người đều hoan hô, ngay sau đó người tới lập tức lui khỏi nhanh như gió giống lúc đến.

Đối với việc làm hàng ngày của Bạch Quân Chi, người trong kinh thành không ai không biết, một thân tiếng xấu lan xa. Chẳng qua phía sau người ta có chỗ dựa cường đại, nên không ai dám động vào nửa phần, hiện giờ xảy ra việc này, tất nhiên là làm cho người ta hả lòng hả dạ. Mà tất cả chứng cứ cho thấy Thủy Tinh Cung trong sạch vô tội, Triệu đại nhân ông ta tất nhiên sẽ không làm khó Liễu Y Nhiễm, diệt trừ con sâu hại này làm cho người ta vui mừng.

“Cái này gọi là gieo nhân nào gặt quả nấy, không phải không bị quả báo mà chưa tới lúc thôi. Ha ha, sảng khoái…”

“Còn không phải à, đây đúng là ông trời có mắt…”

Lại nhìn vẻ mặt ai oán của gã sai vặt kia, trong lòng hắn ta đang tính xem trở về phải ăn nói thế nào, cho dù hắn ta có mười cái đầu cũng không đủ chém đâu…

Việc này cứ như vậy giải quyết xong mà không có tí cản trở nào, cũng trong dự kiến của nàng mà lại chưa đã thèm, nàng vẫn cảm thấy quá mức thuận lợi rồi. Nàng đưa mắt đã thấy yêu nghiệt đang chớp chớp mắt.

Vẫn cảm thấy bỏ sót cái gì, thì ra là thế. Nàng quay đầu nhìn Tiểu Đào đang nghẹo đầu vào góc giống như ngủ rồi, hóa ra là bị người ta điểm huyệt!

Tên yêu nghiệt này, cuối cùng cũng làm được một chuyện nàng thấy thuận mắt.

“Tiểu thư, thật sự quá tốt rồi, ta biết ngài là người tốt tất được phù hộ, xảy ra chuyện lớn như vậy thế mà đã giải quyết được rồi!”

Người vừa đi, nhân viên cửa hàng lập tức vây lại đây.

“Tỷ, vừa rồi ta thật sợ hãi, may mà không có việc gì! Bồ Tát phù hộ, cảm ơn trời đất…”

“Nha đầu ngốc, ta lại không làm chuyện đuối lý, ngươi sợ gì chứ?”

“Ai nha tỷ này... Người ta là lo lắng mà. Thủy Tinh Cung của chúng ta vất vả lắm mới từ từ thịnh vượng, cũng không thể vì chuyện này mà kiếm củi ba năm thiêu một giờ được nha.”

“Liễu Nhi không cảm tạ ta à? Ta cũng giúp một cái đại ân mà.” Yêu nghiệt bất mãn mọi người vây quanh Liễu Y Nhiễm, giống như vật hắn thích bị người ta cướp đi vậy. Hắn lập tức vọt vào trong vòng vây ôm người vào trong ngực mới thấy thư thái.

“Cái đó... Tỷ... Ta còn có việc, hôm nay buôn bán tốt, sổ sách hôm nay phải kiểm tra cho tốt, các ngươi cứ ra ngoài đi dạo đi cho đỡ sợ!” Nàng ấy cười nháy mắt với nàng rồi vung tay lên, thái độ tiểu lão bản lập tức xuất hiện: “Tất cả giải tán, nên làm gì thì làm đó đi, trong điếm đông người như vậy không phải chào hỏi khách nữa à? Còn muốn để cho người ta nói tiệm lớn khinh khách, không chu đáo với người ngoài à?”

“Dạ dạ dạ... Chúng ta đều đi ngay đây...” Mọi người vừa cười vừa nói đầy thâm ý rồi giải tán, trong chốc lát bên cạnh nàng không còn ai, chỉ còn yêu nghiệt bá đạo ôm Liễu Y Nhiễm đi ra ngoài.

“Liễu Nhi ra tay lúc nào? Ta nhìn không ra đấy.” Hắn cười đùa lên tiếng.

“Ta là một người dân lương thiện, tuân thủ pháp luật, ngay cả con kiến cũng không dám dẫm vào, sao lại dám giết người!” Tên này lại dám nhận định là nàng hạ độc, cũng quá coi thường nàng rồi.

“Liễu Nhi không ngoan nha, ở trước mặt ta mà cũng không nói thật. Chút tính toán nhỏ này của nàng ta có thể hiểu được, đừng nói nàng sẽ tốt bụng như vậy đối với tên vô lễ kia. Nhìn nàng ân cần như vậy giống như phục vụ người chết vậy, ta có thể cảm nhận được!”

“Cảm nhận?” Liễu Y Nhiễm nghiêng đầu cười xấu xa: “Người khác tự tìm đường chết, ngươi cũng muốn thử xem à?”

“Liễu Nhi, bụng dạ xấu xa này của nàng thật đúng hợp với ta.” Nói xong hắn lại trộm hôn lên mặt Liễu Y Nhiễm một cái, hoàn toàn không để ý đến người đi đường.

“Bụng dạ xấu xa? Người ta đã muốn chết, ta còn phải tốn công đưa tới cửa mặc cho người ta xâu xé hay sao?” Chạm vào điểm mấu chốt của nàng, sao nàng có thể nương tay!

“Ta nói Liễu Nhi à, nàng thật đúng không làm cho người ta bớt lo mà, lại để một người nguy hiểm như vậy ở bên cạnh.” Dám động vào người của hắn? Vậy thì cần phải chuẩn bị tốt tâm lý chịu chết đi.

“Việc này không phiền người quan tâm, tự ta sẽ xử lý!” Nhìn khuôn mặt mang ý cười nói ra những lời này của hắn, Liễu Y Nhiễm đã biết hắn nổi lên sát tâm, chẳng qua nàng cũng không muốn mượn tay người khác, thiếu nhiều nhân tình quá cũng không tốt.

“Ồ? Không biết ta còn có thể xem được trò hay gì nữa đây?”

Nữ nhân? Nàng sẽ làm thế nào, ta thật rất có hứng thú đó.

Tên này nha, xem trò vui đến nghiện rồi.

“Nể mặt hôm nay ngươi vội vã canh người, ta sẽ miễn phí tặng ngươi một màn.” Liễu Y Nhiễm nhìn trời liếc mắt, tên yêu nghiệt này thật rảnh rỗi không có chuyện gì đến tìm thú vui chỗ nàng à? Nàng nói tiếp: “Không có gì bất ngờ xảy ra thì đêm nay tất có hành động.”

“Ta đây cũng miễn phí tặng nàng một nụ hôn...”

Tên này còn có để cho người ta sống nữa không hả? Ai ngờ tên đại ma đầu này lại mặt dày thế này, nói ra ai tin chứ? Nhưng mà dù sao đêm nay, thật là có việc phải làm...

(*) Ngỗ tác: Người khám nghiệm tử thi.
Bình Luận (0)
Comment