Tà Vương Triền Ái, Bách Biến Độc Phi

Chương 53

Một tiếng gọi này nghe vào trong tai Liễu Y Nhiễm giống như tiếng trời, nàng vốn còn đang cân nhắc có nên dùng vũ lực để thoát khỏi kiềm chế hay không, bây giờ thật là làm nàng bớt lo, quay đầu lập tức nhìn hắn với ánh mắt cảm kích.

Trong lòng Lâm Phong buồn bực, rồi hắn ta lại không thể không đổi miệng cười, theo tiếng nhìn về phía người tới, nhưng tay lại khư khư không buông, Liễu Y Nhiễm giãy hai cái không được, quay đầu nhẹ giọng mà quyết tuyệt nói: “Người ngươi vứt bỏ của ngày hôm qua, ngày hôm nay không thể giữ lại.”

Nói vậy ngươi nghe hiểu rồi chứ? Chết tâm đi!

Lâm Phong nghe vậy thì ngẩn ra, cả người cứng lại, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn chằm chằm Liễu Y Nhiễm không rời.

“Lâm đại nhân, đây là…” Độc Cô Minh nhướn mày nghi ngờ nhìn Liễu Y Nhiễm bị túm tay.

“À, vừa rồi Liễu cô nương nhất thời không để ý suýt nữa bị viên đá làm vấp ngã, vừa hay ta ở đó nên tiện tay kéo một cái.” Lâm Phong thuận miệng nói, rồi lập tức vứt tay Liễu Y Nhiễm ra, giống như giờ phút này trên tay nàng dính phải thứ gì làm cho người khác chán ghét vậy.

“Đúng thế, Y Y thật cảm ơn lòng tốt của Lâm đại nhân!” Liễu Y Nhiễm nhìn cái tay bị ném ra, trong lòng hừ lạnh, nàng còn chưa chê thế mà ngươi đã làm bộ làm tịch. Lại nhìn cổ tay thế mà bị hắn ta bóp một mảng màu đỏ tươi, nàng giấu đi sự không vui cười tươi mở miệng nói với người vừa đến: “Hôm nay Vương gia đến chậm.”

“Vừa rồi ta đi trước cửa thành xem dân chạy nạn, từ sau ngày phát dược, tình hình gần đây đều rất ổn định.” Nói rồi dường như hắn nghĩ đến cái gì bật cười, mập mờ nhìn Liễu Y Nhiễm đùa giỡn: “Tiểu Đậu Tử còn ầm ĩ đòi gặp Vương phi tỷ tỷ, bị nó quấn lấy nên ta đành phải tới tìm ngươi.”

“Vương gia…” Liễu Y Nhiễm hờn dỗi nói, hắn đây là có ý gì? Cái này không thích hợp lôi ra ánh sáng nha, thế mà hắn lại như không có việc gì cười cao thâm, thấy hắn như thế Liễu Y Nhiễm dứt khoát làm nũng đến cùng: “Lại trêu người ta!”

“Trêu chỗ nào chứ, tên nhóc kia chỉ dính ngươi, bản vương phong độ tư thái nhường này mà còn không đấu lại một nụ cười của ngươi, thật làm bản vương cót chút ghen tị mà!” Hắn nói rồi còn bất đắc dĩ bĩu môi, sau đó hắn nhìn Lâm Phong: “Nơi này đã có Lâm đại nhân tọa trấn, bản vương mang Nhiễm Nhiễm đi trước một bước.”

Nói xong lập tức kéo tay Liễu Y Nhiễm, cách ống tay áo hắn khẽ vuốt chỗ đỏ, thế mà hắn nhìn thấy được. An ủi mềm nhẹ tuy không dấu vết và ngầm thực hiện nhưng phần cẩn thận này lại đánh động đến lòng nàng, giờ phút này hắn dịu dàng như nước làm cho người ta bất tri bất giác cảm thấy hoảng hốt.

“Vương gia, mời.” Lâm Phong bình tĩnh mở miệng, trong lòng hắn ta lại là sóng gió mãnh liệt, nhìn hai người rời đi, đáy mắt giăng đầy mây đen.

Vương phi tỷ tỷ? Nhiễm Nhiễm? Người ta vứt bỏ của ngày hôm qua, ngày hôm nay không thể giữ lại? Thanh Liên, đây là lựa chọn của ngươi sao? Ngươi đã từng có thể lấy chết để chứng minh, làm ta cho rằng ngươi đối với ta một lòng một dạ, lại có chút hối hận với quyết định lúc trước của mình. Nhưng hôm nay thì sao? Ngươi lại cam nguyện ở lại bên người Lục Hoàng tử, Vương phi? Thế mà ngươi để ý đến cái danh hiệu này ư? Nếu như vậy, ngươi cũng không nên hối hận! Hắn ta vung ống tay áo, cũng vứt bỏ một tia không đành lòng vốn còn sót lại trong lòng!

“Có phải ngươi quá phách lối rồi không?” Liễu Y Nhiễm mặc kệ hắn nắm tay mình, lườm hắn hỏi.

“Rất đau đi!” Hắn vén ống tay áo nàng lên, vài vết đỏ thẫm đập vào làm đau mắt hắn, lòng bàn tay xoa xoa khẽ vuốt qua lại: “Ta không ngại khuyếch đại thêm chút nữa.”

“Giả mà thật, thật mà giả, không mà có, có mà không! Ý của ngươi là vậy à?” Đúng vậy, cái này còn thú vị hơn là xem hoa trong sương, đơn giản phách lối đưa lên sân khấu làm hoa cả mắt đi.

“Nữ nhân này, ngươi đừng thông minh như vậy có được không hả?” Hắn cong khóe môi, giọng nói lộ ra vị chua, nhưng vẻ mặt thấy thế nào cũng như mèo trộm cá, vô cùng đắc ý: “Làm nam nhi bọn ta cũng không bằng mà.”

“Được, ta phát hiện kỹ thuật diễn của các ngươi là một người càng nhuần nhuyễn hơn một người, ít ở chỗ này mỉa mai ta đi.” Nàng vẫy vẫy tay, đổi chủ đề: “Thật ra ta cũng muốn nhìn phát triển tiếp theo đó!”

“Hiện tại ta cực kỳ nghi ngờ động cơ của ngươi.” Hắn cố ý ra vẻ thâm trầm, một lúc lâu sau thấy Liễu Y Nhiễm thờ ơ mới cười ha ha: “Xem như ta đã nhìn ra ngươi chính là người chỉ e thiên hạ không loạn.”

“Vậy mà ngươi còn tâm tình cười?”

“Ôi... Ai bảo bên người ta toàn là người hoặc vật không chút thú vị đây? Khó lắm mới tìm được người thú vị như ngươi, không đáng vui mừng sao? Nhìn này, ta đều luyến tiếc buông tay đấy!” Hắn lại lần nữa đắc ý giơ bàn tay đang nắm lấy nhau của hai người, cười đến toét miệng.

“Vậy ngươi cứ làm người cười đến cuối cùng đi!”

Thấy hắn đột nhiên thu lại ý cười, mắt phượng không sáng ngời như trước lại trầm mặc không nói, Liễu Y Nhiễm bĩu môi không nói gì, lời này sai chắc? Đây không phải hắn muốn à? Không khí có chút quỷ dị, Liễu Y Nhiễm vội đổi đề tài: “Đi thôi, không phải Tiểu Đậu Tử cứ nhắc ta mãi à?”

“Ừm!”

Ừm? Đây là trả lời cho câu nào?

Liễu Y Nhiễm không nghĩ sâu nữa, phỏng đoán lòng người là một việc hao tổn tinh thần, không cần phải lúc nào cũng tìm nan đề cho bản thân.

Nhoáng một cái đã hơn một tháng kể từ ngày bọn họ đến đây, từ ngày Độc Cô Minh làm trò gọi Nhiễm Nhiễm thân mật trước mặt Lâm Phong, hắn không còn kín đáo như lúc ban đầu nữa. Hắn thường trêu đùa vài câu với nàng trước mặt mọi người, kéo kéo tay nhỏ, ôm ôm eo thon đã thành chuyện thường ngày. Liễu Y Nhiễm cũng phối hợp thường xuyên ra vẻ thẹn thùng, trong mắt cũng nhiều thêm vài phần yêu say đắm, trong mắt người khác không thể nghi ngờ là lưỡng tình tương duyệt, đến cả đi ra ngoài cũng sẽ ngồi chung một xe ngựa với nàng.

Chỉ có Long Dật Thiên mặt ngoài thường thường vứt tới mấy ánh mắt không tán đồng với hành động thân mật của hai người, còn thường xuyên răn dạy Liễu Y Nhiễm vài tiếng, thái độ đối với Độc Cô Minh vẫn là không mặn không nhạt như cũ, chỉ kính chứ không gần. Mỗi người sắm vai nhân vật mình nên có trên sân khấu tuồng này có thể nói là hoàn mỹ.

Mắt thấy mọi việc chậm rãi đi vào quỹ đạo, các hạng mục công trình tiến hành đâu vào đấy, bạc cứu tế phát huy hết tác dụng, chuyện còn lại quan viên địa phương sẽ tự làm thỏa đáng, bọn họ không có đạo lý ở lại lâu thêm nữa, chọn một ngày hoàng đạo, hai vị Hoàng tử, Lâm Phong, Triệu đại nhân quyết định lên chùa Pháp Hoa cầu phúc vì dân chúng. Cầu nguyện trời cao cho mưa thuận gió hòa, Thiên Sóc hoàng triều quốc thái dân an. Về phần Long Thiên Dật và Liễu Y Nhiễm bỏ ra lực lớn cũng được tính ở trong đó, vì thế đoàn người mênh mông cuồn cuộn xuất phát đi Pháp Hoa Tự.

Nói thật đối với việc cầu thần bái phật, từ trước đến nay Liễu Y Nhiễm đều không tín. Người đời luôn ôm tâm lý may mắn cùng hy vọng đi kiếm sự phù hộ của thần linh mà bỏ qua nỗ lực của bản thân, trên đời này không có việc gì không làm mà hưởng, cũng không có người vất vả cần cù trả giá mà không được báo đáp.

Đương nhiên, một người đầy huyết tinh như Liễu Y Nhiễm sợ là đã sớm bị thần phật vứt bỏ, dù sao cũng không có lòng thanh thản bực này, hơn nữa cho dù có chỉ tay đi hướng nào thì còn không phải đều nắm chặt trong lòng bàn tay mình à? Lần này nhập gia thì cũng tùy tục, cho dù thật tình hay giả ý thì không phải đây đều là vì lê dân bách tính à. Coi như là tới ngắm phong cảnh cũng tốt, cổ nhân đều không lưu hành ngắm phong cảnh ở chùa như vậy, vậy nàng tục một lần cũng chưa chắc là không thể.

Pháp Hoa Tự ở trên đỉnh núi cao, thế nào gọi là cao? Liếc mắt nhìn lên lưng chừng núi thấy mây mù lượn lờ, rất có ý vị tiên khí mờ ảo, thật không phải nơi thế tục nhưng lại làm khổ những người lên núi cầu thần bái phật.

Lại nhìn đường dài quanh co uốn lượn tít tắp, nhất thời thế mà nhìn không thấy đầu, cũng may hai bên đường cây cao che trời, ở mùa nóng bức này hình thành cái ô thiên nhiên tránh nóng, nếu không ánh nắng chiếu thẳng vào người ta mờ cả hai mắt thì sao còn tâm tư trèo núi cao nữa chứ? Hoa dại khắp nơi tỏa hương, trùng kêu chim hót không dứt bên tai, càng tôn lên vẻ u tĩnh ở nơi đây, nếu đi bộ giải sầu thì cũng là một chuyện vui vẻ.

Nàng buông màn xe xuống cũng không có tâm tư đi ngắm cảnh, tuy lọt vào trong tầm mắt là một mảng xanh um tươi tốt đầy sức sống nhưng nhìn nhiều cũng thấy không thú vị, hơn nữa lắc lư lảo đảo lặn lội đường xa khiến cho người ta không nhịn được mà mơ màng sắp ngủ.

“Nhiễm Nhiễm, cảnh đẹp đầy sức sống hiên ngang như này thế mà không nhấc nổi hứng thú của nàng à?” Độc Cô Minh thấy Liễu Y Nhiễm bắt đầu nhắm mắt không khỏi kinh ngạc, đi ra ngoài không phải nên vui vẻ à: “Ngày ấy nghe một khúc của nàng, dư âm vẫn còn đọng lại ba ngày, dư vị đến hôm nay vẫn còn. Trên cổ đạo hẹp dài này, không mắt nàng lại hát một khúc, hợp cùng cảnh đẹp ý vui cũng có một phen tư vị khác.”

“Giữ gìn thể lực!” Liễu Y Nhiễm lườm hắn phun ra bốn chữ. Ca hát? Không biết có thể hát ‘Đại đao chém lên đầu lũ quỷ’(*) không nhỉ? Hắn thế mà lại thong dong, Liễu Y Nhiễm thật đúng là muốn theo như lời bài hát mà dao sắc chặt đay rối, không phải là càng thống khoái hơn ư!

“…” Hắn nhất thời không nói gì, lại cũng không giận mà không ngừng cố gắng nói chuyện: “Đến lúc đó ta cõng nàng…”

“Cõng? Vẫn là ôm tương đối đẹp hơn!” Liễu Y Nhiễm trợn mắt liếc xéo hắn.

“Nếu nàng không ngại thì ta cực kỳ vui lòng…”

“Ta cảm thấy vẫn là trên lưng ngựa càng thoải mái hơn, ta thấy ta nên cùng ca cưỡi ngựa…”

“Nàng ngủ đi, khi nào đến ta gọi…” Hắn thỏa hiệp.

Liễu Y Nhiễm âm thầm cười, nhắm mắt tựa đầu vào vai hắn, có gối đầu miễn phí không cần trả tiền. Hắn lại an phận, người trước mờ ám không ngừng, ngược lại hắn đúng là một quân tử, không giống tên yêu nghiệt kia, động một tí là ôm ôm ấp ấp, cũng không thiếu chiếm tiện nghi của nàng. Quái, sao lại nghĩ đến hắn chứ?

Nhìn dáng vẻ ngủ không phòng bị của người trước mắt, đáy lòng Độc Cô Minh lại kiên định khó hiểu, cả khuôn mặt tràn đầy nhu tình, hắn duỗi tay nhẹ nhàng ôm nàng làm trong ngực, vén mấy sợi tóc lộn xộn ở mí mắt nàng lên, ngón tay nhẹ vuốt đôi mày đẹp, đột nhiên lại sinh ra ý niệm muốn vẽ mày búi tóc vì mỹ nhân. Trong lòng hắn vừa động sau đó lập tức cười thư thái, thật sự động tâm rồi!

Mọi người đứng dưới chân núi nhìn lên cảm thán, Liễu Y Nhiễm đặt tay lên tay Độc Cô Minh, vén màn xe chậm rãi xuống xe, vừa ngẩng đầu nhìn đã há hốc mồm!

Trước chân núi có một khối đá to, trên đó viết ba chữ to màu đỏ đậm: Lân Tiên Phong. Hàng xóm với tiên ư? Nhìn từ xa lại có cảm giác cao không thể với tới, đến gần rồi thật là muốn chiêm ngưỡng, bậc thang lên núi liên miên không dứt, chỗ mà ngươi cho rằng nhìn đến cuối kia lại bị sương mù ngăn lại. Nếu như nhụt chí không đi về phía trước thì sẽ không nhìn thấy được tiên cảnh, càng đừng nói đến việc lây dính tiên khí, rõ ràng là khảo nghiệm sự kiên nhẫn cùng lòng thành tâm của người đời. Nhưng mà cái này cũng giống như một nữ tử thần bí ôm đàn tỳ bà che nửa mặt làm người ta không kiềm được muốn khám phá đến cùng. Nói theo lời của người hiện đại thì đây cũng là một loại mánh lới, treo đủ khẩu vị của người ta.

Thật ra đối với Liễu Y Nhiễm mà nói thì đây cũng không tính là gì, thật ra cũng có thể coi như rèn luyện thân thể, dù sao so với huấn luyện kiếp trước thì không nghi ngờ gì giống như đệ tử gặp sư phụ. Chỉ là bái Phật mà còn phải hao tâm tốn sức như vậy ư? Nàng không có tâm tình leo núi có biết không hả? Đáy lòng nàng khóc thét, vì sao lúc trước mình lại đưa ra ý tưởng người quyên tiền hơn ngàn lượng là có thể lập bài vị đặt ở đây chứ? Trách không được những người đó người sau nối tiếp người trước đưa bạc, hóa ra là tên tuổi của Pháp Hoa Tự vang dội như vậy, nhưng cho dù vậy thì nàng cũng không hề muốn phải căng da đầu lên núi chút nào mà! Thất sách nha…

“Y Y, chúng ta có thể đi chậm một chút.” Long Thiên Dật thấy sắc mặt Liễu Y Nhiễm không tốt, hắn đã lường trước được nhất định là nàng thấy cảnh này mà lòng chùn bước, không khỏi mở lời an ủi.

“Ừm, đi thôi.” Thật ra Liễu Y Nhiễm rất muốn một tiếng trống làm tinh thần hăng hái đi phía trước, đi một chút dừng một chút lại càng mệt thêm, nhưng trời lại không chiều lòng nàng, lòng tốt của Long Thiên Dật thật là tưới tắt cảm xúc mạnh mẽ ngập tràn của nàng, bi kịch mà!

Đám người liên quan đều quan tâm một mình Liễu Y Nhiễm là nữ tử, không thể không phối hợp với cước trình của nàng, thỉnh thoảng còn đến hỏi một câu ‘Có muốn nghỉ ngơi một lúc không?’. Mà nàng lại không thể không làm ra vẻ thiên kim tiểu thư thả chậm tốc độ, đợi đi tới lưng chừng núi thật là chút nữa nàng đã phát điên, nàng thật muốn hét to một tiếng ‘Lân Tiên Phong, ngươi có thể hạ thấp xuống một tí được không hả?’

Long Thiên Dật và Độc Cô Minh cách Liễu Y Nhiễm gần nhất, có thể nói là đi theo bên cạnh nàng, thế cho nên đi đến về sau cuối cùng cũng phát hiện nàng ‘Không ổn’.

“Hình như Nhiễm Nhiễm đang ảo não chúng ta đi quá… Chậm à?” Độc Cô Minh cảm thấy bất ngờ với phát hiện này của mình, hắn nín cười, đầu vai không kiềm được mà run run.

“Y Y, ngươi có muốn nói gì với đại ca không?” Long Thiên Dật nhìn Liễu Y Nhiễm ở đối diện mặt không đỏ, thở không gấp, rồi lại cố gắng ẩn nhẩn thì âm thầm kinh ngạc, cảm thán không thôi.

“Các ngươi có thể lặng lẽ dùng nội lực làm ta nóng lên một chút không? Các ngươi đều nhìn ra được, khó đảm bảo người khác sẽ không phát hiện.” Liễu Y Nhiễm cúi đầu bắt đắc dĩ nhỏ giọng nói, xem như đáp lại lời bọn họ.

“…”

“…”

Hóa nội lực trừ làm lạnh ra còn có công dụng tăng nhiệt độ, ở trên người nữ nhân trước mặt này dường như tất cả đều có khả năng. Hai người đối với việc này thì cạn lời, lại vẫn vô cùng ăn ý mà ra tay.

Bước lên đỉnh núi, cuối cùng Liễu Y Nhiễm cũng mồ hôi đầm đìa, sắc mặt đỏ hồng, thở hổn hển nhìn đại điện thần thánh mà uy vũ trước mắt.

Nàng xoay người dõi mắt về phía xa, đứng ở nơi cao nhìn về cảnh vật xa xa phía dưới thốt ra: “Đứng trên nơi đỉnh cao, nhìn xuống thấy núi nhỏ!”

“Nữ thí chủ thật có khí phách!”

* Đại đao chém lên đầu lũ quỷ: Tên tiếng Anh The Sword March là một bài hát yêu nước của Trung Quốc lần đầu tiên được hát trong chiến tranh Nhật-Trung.
Bình Luận (0)
Comment