Tà Vương Tuyệt Sủng Cuồng Phi

Chương 48

Cung Ly Lạc nghe vậy, có chút buồn cười.

"Thu thập hắn như thế nào, ngươi cảm thấy vui vẻ, thì thu thập như thế đó, chơi đùa đến chết vẫn có ta ở đây!"

Những lời này.

Thực sự làm Vô Ưu cảm động đến chết.

Ngươi thích làm sao, ầm ỉ thế nào, thích chơi ra sao, đùa như thế nào, chỉ cần vui vẻ là được rồi, gây họa, gây phiền toái, mọi chuyện đã có ta đây!

Vô Ưu nặng nề gật đầu.

Cùng Cung Ly Lạc đi xem người làm bao tay Thiên Tằm Ti cho nàng, cho đến khi bao tay làm xong, Vô Ưu đeo trên tay, lăn qua lộn lại nhìn nhìn, cười đưa cho Cung Ly Lạc nhìn, "Ca ca, đẹp không?"

Cung Ly Lạc gật đầu.

Vô Ưu cười.

Trở lại Lạc vương phủ, Vô Ưu đeo bao tay vào sờ dây đàn, gảy một bản, ngón tay không đau.

Khúc nhạc gảy ra, uy lực tăng lên gấp bội.

"Thật là một thứ tốt, ca ca, người đi tìm Thiên Tằm Ti, cực khổ, ngươi nên thưởng thật nhiều cho bọn họ!"

"Ừm!" Cung Ly Lạc gật đầu lên tiếng trả lời.

"Mấy sư phó làm bao tay cũng cực khổ, cũng phải thưởng!"

"Ừm!" Cung Ly Lạc lại gật đầu.

"Ca ca cũng cực khổ, buổi tối cũng phải được thưởng!"

"Khụ khụ khục, khục khụ khụ!"

Êm đẹp nói qua phần thưởng cho thuộc hạ, kết quả lại chuyển qua, nói đến chuyện giường chiếu của hai người.

Câu nói kia, * trắng trợn đùa giỡn và nhắc nhở, khiến Cung Ly Lạc ho khan một trận, mặt hồng tim đập cực kì mong đợi.

Vội vàng đứng dậy, nắm quyền che môi, che giấu xấu hổ, "Ưu nhi, ta còn có việc, đi trước, ngươi...ngươi, ta kêu Thúy Thúy tới đây cùng ngươi!"

"Uh, chỉ là, ca ca, một chút nữa ta hầm cho ngươi một nồi canh thập toàn đại bổ ~"

Cung Ly Lạc trượt chân, đỏ mặt, chạy trối chết.

Thư phòng.

Cung Ly Lạc rất rối rắm.

Canh thập toàn đại bổ?

Chẳng lẽ. . . . . .

Mặt đó của hắn, không được sao?

"Ngươi nói, có phải Bổn vương không được hay không?"

Nhưng mà, ban đêm, trên giường, Vô Ưu luôn cầu xin tha thứ, kêu không được, mệt mỏi, không chịu nổi?

Ảnh vệ té xuống đất, cho dù hắn rất bình tĩnh, cũng không nhịn được trực tiếp ho khan.

Thầm nghĩ.

Vương Gia, từ ngày ngài và Vô Ưu Quận chúa lên giường đến nay, âm thanh giường lay động chưa từng dừng lại, tiếng thở gấp của Vô Ưu Quận chúa, không dứt bên tai, mỗi đêm ngài đều chiến đấu hăng say đến khi trời sáng.

Ngài vậy mà không được sao. Ngài thật sự uy vũ khí phách, mạnh mẽ. Từ đầu Quận chúa chỉ muốn chọc ngài vui vẻ thôi.

Nhưng. . . . . .

"Vương Gia, nếu Quận chúa hầm, vì để Quận chúa vui vẻ, hay là ngài uống đi!"

Cung Ly Lạc liếc mắt nhìn Ảnh Vệ, "Ừ, đi xuống đi!"

Cho dù là thuốc độc xuyên ruột, chỉ cần là Vô Ưu đưa cho hắn, hắn cũng sẽ không một chút do dự uống vào.

Thật ra thì Vô Ưu hầm không phải là canh thập toàn đại bổ, đó chỉ là chén thuốc áp chế độc trong cơ thể Cung Ly Lạc mà thôi.

"Lão đầu, ngươi nói, mấy vị thuốc này, có thể mạnh chút nữa hay không?" Vô Ưu vừa bốc thuốc, vừa hỏi Phong Thành Quang ở trên ghế, thoải mái uống nước trà, Thúy Thúy đang ở một bên quạt giúp hắn.

Phong Thành Quang hơi híp mắt lại, "Nha đầu, ngươi thông minh như vậy, sẽ luôn có biện pháp giải quyết!"

Vô Ưu nhíu mày.

Tâm tư hơi đổi, "Người đâu, đi mời Mạc Cẩn Hàn đến đây!"

Không bao lâu, Mạc Cẩn Hàn vui mừng tới, chỉ chưa hưng phấn đến mức quỳ xuống thỉnh an Vô Ưu, cảm tạ Vô Ưu gọi đến.

Mạc Cẩn Hàn chưa bao giờ biết, Cung Ly Lạc cưng chiều một người, có thể cưng chiều đến mức này.

Chiều theo mọi chuyện, đồng ý mọi chuyện, mặc kệ là đúng, sai, chỉ cần Vô Ưu nói, hắn sẽ thực hiện đến cùng, không có ý kiến.

"Ha ha, ha ha, Vô Ưu. . . . . ." Mạc Cẩn Hàn vừa cười, vừa nhìn Vô Ưu.

Vô Ưu thản nhiên chỉ chỉ cái ghế bên cạnh, "Ngồi đi, ta bắt mạch cho ngươi!"

"Ah. . . . . ."

Mạc Cẩn Hàn kinh ngạc.

Đều nói không có việc gì mà ân cần, không phải gian trá tức trộm cắp.

Quả nhiên, Vô Ưu, Phong Thành Quang chia ra bắt mạch cho Mạc Cẩn Hàn, sau đó hai người thì thầm với nhau mấy câu, Vô Ưu bưng một chén thuốc đang tỏa khói, đưa cho Mạc Cẩn Hàn.

"Uống vào!"

"Là cái gì?" Mạc Cẩn Hàn hỏi.

Vô Ưu nhíu mày, "Không biết, có thể là thuốc độc!"

Mạc Cẩn Hàn không ngu, cũng không ngốc, hắn và Cung Ly Lạc trúng độc giống nhau, thuốc này. . . . . .

Nhảy lên, "Ngươi không có lương tâm lại gọi ta tới đây thử thuốc?"

"Đúng vậy, không phục, không muốn uống, không muốn sống, ngươi có thể đi, sẽ không có người ngăn ngươi!" Vô Ưu nói xong, lạnh lùng cười một tiếng với Mạc Cẩn Hàn, cầm chén thuốc nặng nề đặt trên bàn.

Thuốc tràn ra không ít.

Mạc Cẩn Hàn kinh ngạc nhìn Vô Ưu.

Đây là sự khác biệt giữa yêu và không yêu sao.

Bởi vì nàng yêu Cung Ly Lạc, cho nên suy nghĩ mọi chuyện vì Cung Ly Lạc, mà nàng. . . . . .

Cười nhạt.

Nghĩ gì vậy.

Bọn họ đã từng đồng sinh cộng tử, trong lòng của bọn họ, chỉ có nhau, làm sao có thể chứa thêm người khác.

Bưng chén thuốc lên, một hơi uống cạn.

Lung tung lau miệng, Mạc Cẩn Hàn xoay đầu đi.

Vô Ưu không nói gì, Thúy Thúy lập tức đưa nước ngọt lên, "Mạc công tử, ngươi uống chút nước ngọt!"

Mạc Cẩn Hàn nhìn Thúy Thúy một cái, lắc đầu, "Không cần, cám ơn!"

Vô Ưu bắt mạch cho Mạc Cẩn Hàn, Phong Thành Quang lại bắt mạch cho Mạc Cẩn Hàn.

"Như thế nào?" Vô Ưu hỏi.

Phong Thành Quang cau mày, "Có chút tác dụng, chỉ là, hiệu quả không lớn lắm, xem ra, vẫn cần có mấy thứ thuốc dẫn!"

Vô Ưu hít sâu một hơi, "Xem ra, vẫn phải đi tìm, tung tích của những vị thuốc dẫn kia, tránh việc, bỏ lỡ!"

"Nha đầu!" Phong Thành Quang thấp giọng kêu.

Vô Ưu ngẩng đầu, nhìn Phong Thành Quang, "Ta không sao!"

Bưng một chén thuốc, xoay người rời đi.

Thúy Thúy vội vàng đuổi theo.

Bên trong phòng thuốc, chỉ còn lại Mạc Cẩn Hàn và Phong Thành Quang.

Phong Thành Quang nhìn bóng lưng Vô Ưu, thở dài, "Nha đầu này, không buông tha đâu!"

Mạc Cẩn Hàn do dự một chút, vẫn nhịn không được hỏi, "Tại sao lại không buông tha?"

"Con người, từ nhỏ đều không lãnh tình, cho dù có tàn tật, cũng là trời sinh, nhưng nàng không giống vậy!"

"Hai chân của nàng là bị người khác hung bạo bẻ gảy, rơi xuống vách đá, thực sự đúng với câu nói kia, tan xương nát thịt, ta dùng hết Linh Đan Diệu Dược nối xương khai thông mạch máu, mới giữ lại được mạng của nàng, nha đầu này lại có thể chịu được, khi đó mới năm tuổi, bình tĩnh. . . . . ."

Phong Thành Quang nhớ lại chuyện cũ.

Cảm thán không thôi.

Vị cô nương như vậy, hắn chăm sóc nàng từ lúc năm tuổi đến mười lăm tuổi, chưa bao giờ thấy nàng cười, chưa bao giờ thấy nàng nói nhiều mấy câu, chỉ khi ở trước mặt Cung Ly Lạc, nàng mới có nét mặt tươi cười như hoa, nói nhiều giống như, nói chuyện không ngừng.

"Phong tiền bối, những năm đó, nàng rất khổ sao?" Mạc Cẩn Hàn hỏi.

Phong Thành Quang nhìn Mạc Cẩn Hàn, "Khổ, rất khổ, nhưng nàng chưa từng khóc thút thít một tiếng, chảy một giọt lệ, mà luôn lạnh nhạt nhìn nóc nhà, trong con ngươi, không hề có khát khao, không hề có ấm áp, cho đến khi, ta nói cho nàng biết, người nàng muốn tìm, còn sống, trong một khắc kia, con ngươi của nàng, sáng chói. . . . . ."

Giống như chiếu sáng cả thế gian.

Mạc Cẩn Hàn nghe vậy, không nói gì, xoay người đi ra ngoài, Phong Thành Quang đột nhiên lên tiếng, "Ta sẽ không cho phép, bất kì kẻ nào làm nàng bị thương, Mạc Cẩn Hàn, tâm tư không nên có của ngươi, tất cả đều thu lại cho ta, nếu không. . . . . ."

Mạc Cẩn Hàn nghe vậy, ổn định bước chân, nghiêng đầu, kinh ngạc nhìn Phong Thành Quang, thần y trong truyền thuyết.

Nghe đồn hắn cứu người, luôn yêu cầu một chết một sống, ngươi còn phải trả tiền, mới cứu ngươi.

Nhưng hôm nay. . . . . .

"Sau đó?"

"Ta sẽ giết chết ngươi!" Phong Thành Quang nói, rất nghiêm túc.

Mạc Cẩn Hàn kinh ngạc, "Ta đã hiểu!"

Là thật sự đã hiểu.

Có người tình cảm còn quan trọng hơn bất cứ thứ gì, như Cung Ly Lạc, như Vô Ưu.

Vô Ưu bưng chén thuốc đi tìm Cung Ly Lạc, Cung Ly Lạc không nói hai lời, một ngụm uống cạn thuốc trong chén, đưa trả lại cho Vô Ưu, chân mày cũng không nhíu lại.

"Ca ca, có đắng hay không?"

Cung Ly Lạc lắc đầu, "Không đắng, mùi vị không tệ!"

"Ca ca, ngươi không phải nên hỏi đây là thuốc gì sao?"

"Ưu nhi nấu, khẳng định là rất tốt với thân thể!"

"Ngươi không sợ đó là thuốc độc sao?"

"Thuốc độc ta cũng Uống....uố...ng!"

"Ngốc tử!" Vô Ưu mắng, vui vui mừng mừng đi ra khỏi thư phòng, Thúy Thúy đi theo sau lưng Vô Ưu, yên lặng.

"Nô tài ra mắt Quận chúa!"

Vô Ưu nhìn người gác cổng, nghiêng đầu, lạnh nhạt, "Chuyện gì?"

"Quận chúa, đây là thư Duệ vương tự mình đưa tới!"

Vô Ưu nhìn thư trong tay người gác cổng, lạnh nhạt hỏi, "Người đâu?"

"Ở cửa ra vào!" d đ l q đ

Con ngươi Vô Ưu híp lại, "Đi, nói với Duệ vương, gặp nhau ở Lâu Ngoại Lâu!"

Sau khi người gác cổng kinh ngạc, lui ra.

Vô Ưu lập tức gọi Cung Nhất, nói nhỏ mấy câu bên tai Cung Nhất, Cung Nhất khiếp sợ, kinh ngạc, bị dọa ngốc.

"Quận chúa, có thể quá độc ác hay không?"

Vô Ưu nhíu mày, nhìn Cung Nhất, "Nhân từ với kẻ địch, chính là tàn nhẫn với bản thân!"

Cung Nhất yên lặng.

Một lúc sau, "Thuộc hạ đã hiểu, thuộc hạ sẽ đi chuẩn bị!"

Tâm tư Vô Ưu hơi đổi, "Thúy Thúy, đi kêu Mạc Cẩn Hàn trang điểm, cùng ta đi gặp Duệ vương!"

"Dạ!"

Cải trang xong, nhưng không cam lòng, không tình nguyện đi theo sau lưng Vô Ưu.

Cung Ly Lạc ở một bên nhìn, tâm tư hơi đổi.

"Ưu nhi. . . . . ."

Vô Ưu nghe thấy cười với Cung Ly Lạc, "Ca ca!"

"Chơi thật tốt!"

Vô Ưu hì hì cười ra tiếng.

Ca ca này, đây chính là huynh đệ của ngươi đấy.

Nhưng, Cung Ly Lạc thật sự là nhi tử của Đông Hoàng Cung Diệu sao? Vô Ưu tỏ vẻ hoài nghi. . . . . .
Bình Luận (0)
Comment