Hạ Mẫn Đan nghĩ tới đây, động tác lau tóc chợt dừng lại. Cô cảm thấy kỳ quái, theo lý thuyết thì Lục Bình lúc này nhất định sẽ đỏ mặt và dời mắt đi chỗ khác, sau đó yếu ớt gọi một tiếng “Chị Đan" rồi vội và đi vào phòng. Nhưng mà lúc này đối phương lại không có chút động tĩnh gì. Cô nhìn về phía bóng người ở trước cửa, chỉ nhìn thấy một đôi mắt nóng bỏng đang nhìn mình chằm chằm.
Cô không có cảm thấy bị mạo phạm hay là nổi nóng, ngược lại môi đỏ còn khẽ giương lên, sinh ra cảm giác muốn chơi đùa một chút.
Hạ Mẫn Đan gác một tay lên trên khung cửa, sau đó mũi chân nhẹ nhàng nhón lên, bàn chân duỗi thẳng, cặp đùi đẹp chợt nâng lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua từng tấc da thịt ở trước người.
"Bình Tử." Cô lại kêu một tiếng.
"Chị…"
"Đẹp không?" Hạ Mẫn Đan hỏi nhỏ.
…
Lục Bình vừa mới trải qua một màn này cách đây không lâu. Tâm tình cả người đang đứng ở một ranh giới vô cùng không ổn định, hiện nay lại nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trong lòng liền hiện lên một tia kích động. Vào lúc anh còn đang cố gắng khắc chế và nhẫn nại thì chỉ thấy chị Đan cười ‘Phốc’ một tiếng giống như ngự tỷ, thu hồi chân rồi đi về phía phòng ngủ của mình. Bước đi của cô có vài phần dồn dập, hiển nhiên là cũng lo lắng về việc mình chơi đùa hơi quá.
"Chị Đan!" Vào lúc Hạ Mẫn Đan muốn đóng cửa phòng ngủ lại, Lục Bình đột nhiên gọi cô.
"Sao thế Bình Tử?" Hạ Mẫn Đan cười híp mắt hỏi.
"Trước, trước đây chị từng nói, chị không muốn gả cho người khác, chỉ muốn làm tình nhân nhỏ của một người có tiền hàng đầu…" Lục Bình nuốt nước miếng, anh nhìn về phía Hạ Mẫn Đan, sau khi hơi do dự thì một hơi nói ra.
"Ý của em là.” Lục Bình dừng lại, sau đó nói ra từng câu từng chữ:
"Có bao nhiêu tiền thì mới có thể biến chị thành tình nhân của mình!"
Bầu không khí trong căn nhà dường như đông cứng lại, Hạ Mẫn Đan bình tĩnh quan sát người đàn ông mặc đồ công sở, ôm túi công văn đứng trước cửa một lát, trên mặt mang theo nụ cười sáng lạng, nửa nghiêm túc nửa đùa giỡn nói:
"Nếu như là người đàn ông khác thì ít nhất phải 1 tỷ, nhưng nếu như là Bình Tử thì chị nghĩ… chỉ cần 100 triệu là đủ rồi."
"Bình Tử, cậu phải cố gắng lên nha!"
"Chị đây sẽ chờ đến lúc làm tình nhân của cậu…"
Dứt lời, cô cười nhẹ rồi khép cửa phòng lại.
…
Trong phòng khách, Lục Bình cũng thu hồi ánh mắt, anh cố gắng điều chỉnh trái tim đang đập liên hồi của mình bình tĩnh trở lại, đặt túi công văn trong tay xuống bàn ăn, bản thân mình cũng ngồi xuống.
"A — " Tay anh bịt lấy đầu.
"Sao mình lại nói ra lời như vậy chứ!"
"Người ban nãy… thực sự là mình sao?" Lục Bình thấp giọng nói ra.
Anh từ nhỏ đã là một người thành thật, chắc chắn sẽ không làm ra mấy chuyện trái với quy tắc. Nhưng mà tối nay, tâm trạng căng thẳng và sự nhẫn nại cận kề bờ vực sụp đổ, sau khi tận mắt chứng kiến cái chết lại tắm mình vào trong sự cao cấp xa hoa và hưởng lạc. Trong thời gian ngắn ngủi, anh trải qua những cảm giác xen lẫn giữa địa ngục và thiên đường, vì thế cho nên, lúc nãy dã tâm hoặc có lẽ là dục vọng đã hoàn toàn chọc thủng lý tính!
Lục Bình tỉ mỉ nhìn nhận lại bản thân mình, anh cảm giác vô cùng xa lạ. Ngay sau đó, anh bình tĩnh lại từ trong hưng phấn, bắt đầu bị một loại sợ hãi bao phủ.
Anh cúi đầu, chợt phát hiện ra điều gì đó.
Chỉ nhìn thấy giày da dưới chân chẳng biết đã nhuộm một tầng màu đỏ sẫm từ lúc nào. Hình ảnh nữ thư ký Tào Tiểu Tuệ bị bắn ngay giữa trán, sắc mặt trắng bệch ngã quỵ ở bên cạnh mình, hình ảnh mình dùng chân đẩy đầu của người kia sang bên cạnh không ngừng phóng đại trước mặt.
Thân thể không ngăn được mà run rẩy.
Trên trán chảy đầy mồ hôi.
Anh vội vàng cởi giày da xuống, hất ra xa!
Lục Bình nhìn đôi giày da nằm xiêu vẹo ở phía xa giống như nhìn thấy một đôi mắt mở to và gương mặt trắng bệch. Anh không ngừng nuốt nước miếng, qua rất lâu sau mới run rẩy đứng lên bằng chân trần, tìm một túi nilon màu đen, sau đó đi đến vị trí cách giày da mấy bước.
Anh cố gắng hít thở sâu! Hít thở sâu! Qua một hồi lâu sau, anh mới lấy hết dũng khí, chỉ dùng ngón cái và ngón trỏ cầm đôi giày ném vào trong túi.
"Không…"
"Không được!"
Sắc mặt Lục Bình tái nhợt, đi qua đi lại bên cạnh bàn ăn, ngoại trừ sợ hãi, cả người anh lại bắt đầu cảm thấy chột dạ một cách khó hiểu.
"Cố ý dùng túi nilon màu đen bọc lại, lỡ như bị người khác phát hiện…"
Lục Bình hít sâu một hơi, sau đó xách túi nilon màu đen đi vào phòng bếp, ném cái túi nilon màu đen kia vào sâu trong túi rác nhà bếp, sau đó lại rút túi đen ra rồi cầm túi rác nhà bếp lên. Anh không muốn dừng lại dù chỉ là một khắc, lập tức đẩy cửa phòng đi ra ngoài, vứt túi rác vào thùng rác bên ngoài căn nhà.
Lúc xoay người, anh cũng không có trực tiếp rời đi, thân thể căng thẳng ngồi ở trên bậc thang bên ngoài hành lang tối tăm, hai tay nắm thật chặt đầu gối của mình. Qua một hồi lâu sau, xác định không có ai chú ý tới mình, anh mới lần nữa trở về nhà.
Bên dưới vòi hoa sen, làn nước ấm tí tách tí tách làm ướt thân thể…
Lục Bình dần dần đi ra từ trong sự sợ hãi, tìm được cán cân giữa sự sợ hãi và hưng phấn. Anh lau khô thân thể, trở lại căn phòng ngủ chật hẹp của mình. Trong căn phòng ngủ quen thuộc, anh chỉ cảm thấy có một loại cảm giác an toàn trước đây chưa từng có.
Anh kéo rèm cửa sổ lên, ngồi ở trước bàn sách, trong lúc nhất thời, ánh mắt có chút hoảng hốt…
------
Dịch: MBMH Translate