"Lục tiên sinh!" Nhìn thấy Lục Bình chuẩn bị ngồi vào trong xe, Lý Anh siết chặt tay, vội vàng gọi một tiếng.
"Tôi…" Đôi môi đỏ run rẩy.
"Tôi đang nghĩ, không biết tiên sinh có cần một người bầu bạn không dò hỏi hay xen vào quá nhiều, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ hay không." Lý Anh thấp giọng nói.
Cô rất thông minh, lúc nói những lời này, cô không trực tiếp thể hiện ra rằng mình cảm nhận được áp lực khó diễn tả bằng lời ở trên người của đối phương, mà là dùng một cách nói uyển chuyển khác để bày tỏ mong muốn của mình.
"Đây là danh thiếp của tôi." Lý Anh cung kính đưa danh thiếp lên.
Lục Bình nghe thấy vậy thì dừng động tác tiến vào xe lại. Anh quay đầu, bình tĩnh nhìn về phía người phụ nữ trước mắt. Khóe miệng của anh khẽ giương lên, nhận lấy danh thiếp rồi nhìn thoáng qua, sau đó ngồi vào trong xe.
Nghe đối phương nói như vậy, Lục Bình cảm thấy mình đúng là cần một người như vậy. Lúc nào có áp lực lớn thì liên hệ, liên hệ xong thì tách ra. Hơn nữa, người phụ nữ này không thể biết quá nhiều về anh, cũng không được hỏi thăm bất kỳ câu hỏi dư thừa nào.
Lý Anh mất mát đứng ở ven đường, nhìn chiếc xe taxi chậm rãi rời đi.
Lại không nghĩ tới, xe vừa xuất phát, cửa sổ hàng sau bỗng hạ xuống, giọng nói của vị Lục tiên sinh kia vang lên ở bên tai:
"Tôi sẽ liên hệ với cô."
Cô đột nhiên ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy cửa sổ chiếc xe lại được nâng lên.
"Thành công!" Trong lòng Lý Anh thầm giật mình, tay phải nắm ở trước ngực, trên mặt lộ ra vẻ mừng rỡ.
…
"Sảng khoái!"
"Sảng khoái!"
"Thật con mẹ nó sảng khoái!"
Trên xe taxi.
Lục Bình ngồi ở hàng sau, anh nhìn thoáng qua ánh mắt tò mò đánh giá của tài xế qua kính chiếu hậu, nhẹ nhàng gật đầu một cái. Anh hướng chân phải sang bên cạnh để che giấu bàn tay phải đang nắm chặt thành quyền, trên cánh tay ở bên trong tay áo đang nổi đầy gân xanh.
Bất kể là tiêu tiền hay là phụ nữ cũng khiến cho lòng anh cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Xe lái đi xa.
Tâm tình của anh dần dần trở nên bình ổn, không còn sợ hãi giống như lúc sáng sớm nữa, cũng không còn tùy ý phát tiết giống như trong Porsche.
"Tính toán thời gian, Đinh Thanh lúc này chắc là đã bắt đầu… Không biết anh ta sẽ cấp cho mình giấy chứng nhận đầu tư như thế nào đây?"
Tay Lục Bình chống cằm, nhìn về phía thành phố bị ánh mặt trời tươi đẹp bao phủ ở bên ngoài cửa sổ, khóe miệng không khỏi giương cao.
Cùng lúc đó.
Một bên khác.
Mercedes- S màu đen lái vào khu biệt thự cao cấp ở Đông Thành, Trung Hải, hội quán Cửu Gian Đường mang phong cách truyền thống phương Đông. Đinh Thanh cởi bỏ áo sơmi hoa, thay thành một bộ âu phục, vẻ mặt trang nghiêm, gác chéo chân nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tường trắng ngói lớn, trắng đen đan xen.
Thành phố Trung Hải là nơi tấc đất tấc vàng, đây đâu cũng là nhà cao cửa rộng.
Xe lái vào gara, lão quản gia của Viên Gia đã đợi ở trước cửa. Cách tấm cửa kính, Đinh Thanh nhìn chăm chú vào người mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn này, từng được tôn kính gọi là Cổ Gia lão nhân, màu máu sâu bên trong đôi mắt tuôn trào.
Nhưng khi xe dừng hẳn, một giây kế tiếp. Đinh Thanh lập tức thay đổi sắc mặt hệt như các diễn viên nghiệp. Anh hạ chân xuống, đưa tay kéo cửa, khi cửa mở ra, trên gương mặt liền lộ ra nụ cười sa sút bất cần đời.
"Ha ha!"
"Cổ Gia, thân thể vẫn tốt chứ?"
Đinh Thanh đi xuống xe, ôm bả vai của lão gia tử một cái, vỗ vỗ sau lưng Cổ Gia, lớn tiếng nói.
"Tôi vô cùng tốt."
Quản gia Cổ Gia đi theo Viên Gia cả đời, tuổi tác cũng gần 80 tuổi, nhưng thân thể cường tráng, tinh thần rất tốt, mái tóc bạc xám được chải chuốt cẩn thận tỉ mỉ.
"Đinh thiếu gia, đã lâu rồi cậu không tới đây." Cổ Gia nở nụ cười, đánh giá Đinh Thanh rồi đáp.
"Đây không phải là đã đến rồi sao."
"Tôi rất nhớ ngài và Viên Gia." Đinh Thanh lớn tiếng nói ra.
"Lão gia đang chờ cậu ở trong vườn hoa." Quản gia Cổ Gia nói.
Có lẽ là vì đã lớn tuổi, vị lão quản gia này đã không còn sự bảo thủ và thiết huyết như trong trí nhớ của Đinh Thanh lúc còn trẻ nữa, mặt mũi càng ngày càng hiền hậu.
"Vậy không để cho lão gia tử chờ lâu nữa." Đinh Thanh đáp một tiếng.
Hai tay của anh cắm ở bên trong túi, đi theo phía sau Cổ Gia. Trong ánh mắt anh đầy nụ cười cà lơ phất phơ, nhưng sâu trong ánh mắt thì đang nhớ lại từng lời nói của Lục Bình.
Cổ Gia, là người mà Viên lão gia tử tín nhiệm nhất, cũng là người hiểu rõ các thủ đoạn của Viên lão gia tử nhất.
"Đinh thiếu gia, mời."
Hai người một trước một sau xuyên qua hành lang đi đến trong sân.
"Lão gia tử vẫn sợ chết như vậy sao." Đinh Thanh tùy ý lướt qua một vệ sĩ áo đen, nói đùa.
Đi vào vườn hoa theo phong cách Trung Hoa bao gồm các hòn non bộ và các đình ven hồ, còn chưa đền gần, Đinh Thanh đã nghe thấy những tiếng cười đùa liên tiếp tựa như chuông bạc.
Anh bước vào, liền trông thấy, dưới ánh mặt trời phương xa, Viên lão gia tử nằm ở trên ghế nằm, đeo kính mắt gọng vàng, một người đàn ông trung niên nho nhã lịch sự ngồi ở một bên pha trà cho lão gia tử.
------
Dịch: MBMH Translate