Ta Xuyên Đến Ngược Văn

Chương 56

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Yuu

Chu Tầm bị mất mặt trước công chúa, trái tim đang nhảy không ngừng, không biết công chúa sẽ nghĩ như thế nào về hắn, vừa xấu hổ lại chột dạ, nhất thời không dám nhìn đến Tuyên Chỉ.

Cuối cùng vẫn là Tuyên Chỉ tự mình thò tay qua, lấy quyển sách trong tay Lạc Trăn khép lại.

Tiếng gập sách làm thức tỉnh người trong xe ngựa.

Chu Tầm mặt đỏ tai hồng, mở miệng thay mình biện minh.

Vị thái tử Nam Lương tương lai này vậy mà lại nói lắp, "Đều, đều là hạ nhân qua loa tự chủ trương bỏ vào , ta, ta cũng không biết... Công chúa, nàng phải tin ta!"

Tuyên Chỉ ngược lại rất bình tĩnh.

Không chỉ thần thái tự nhiên như ngày thường, thậm chí còn tiện tay mở tập tranh, nhìn mấy lần.

"Bất quá chỉ là xuân cung đồ được miêu tả chi tiết chút thôi. Chỉ là việc nhỏ, Sở Vương điện hạ không cần để ở trong lòng. Ngược lại là A Trăn tự tiện nghịch ngợm, chọc điện hạ xấu hổ, việc này là nàng ấy lỗ mãng ." Nàng tùy ý lật tập tranh, xong rồi nem qua cho Lạc Trăn, kêu nàng qua nhận lỗi.


Lạc Trăn không cam tâm tình nguyện qua nhận lỗi với Sở vương.

Chu Tầm chắc chắn sẽ không cho nàng sắc mặt tốt. Bất quá ngại thể diện trước mặt công chúa, nên chỉ cục kỳ lãnh đạm gật đầu, nhận lễ, nhận tập tranh, giống như nhận được củ khoai lang nóng phỏng tay, nhanh chóng ném vào một góc.

Ầm ĩ chuyện này xong, bầu không khí trong xe xấu hổ vạn phần.

Đối với thái độ bình tĩnh của Tuyên Chỉ, Chu Tầm mấy lần muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không nói gì.

Ngay cả Lạc Trăn cũng ngậm miệng.

Chu Hoài càng không phải là người nói nhiều.

Trong xe ngựa không ai nói chuyện, một hàng bốn người cứ an tĩnh như thế đến khi tới rừng đào.

Sớm đã được phân phó, nhóm người hầu của Sở vương được an bài trước chạy chậm đến, ân cần nhấc mành xe ngựa, đặt ghế nhỏ xuống dưới xe. Tuyên Chỉ xách tà váy, đạp lên ghế nhỏ xuống xe.


Lạc Trăn đang muốn theo công chúa xuống xe, Sở Vương lại từ phía sau lưng kéo nàng, ấn lại về chỗ ngồi.

"Lạc Trăn!" Hắn giảm thấp xuống tiếng nói, sắc mặt cổ quái hỏi một vấn đề đang nghẹn uất trong lòng hắn nãy giờ, "Công chúa mới vừa xem  những tập tranh kia, vì sao... Vì sao lại có thái độ như vậy! Nàng giận ta rồi sao?"

Chu Hoài đang muốn đứng dậy, đi theo xuống xe, thấy Tam ca nhà mình kéo Lạc Trăn, nên lại ngồi xuống.

Lạc Trăn cảm thấy khó hiểu.

"Cái gì gọi là 'Loại thái độ đó' ?" Nàng mơ hồ hỏi lại, "Công chúa không có giận Tam gia. Chẳng qua là cảm thấy ta nghịch ngợm thôi. Mới vừa rồi không phải còn kêu ta phải đi nhận lỗi với Tam gia sao?"

Chu Tầm càng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Hắn muốn nói lại thôi, do dự một lát, khóe mắt thoáng nhìn ra Tuyên Chỉ đang đứng bên ngoài đã không thấy kiên nhẫn; dừng bước, may sao có hai tên người hầu thông minh đang tiếp đón. Dưới tình thế cấp bách, cũng không để ý tới mặt mũi thân vương, trực tiếp hỏi.


"Những tập tranh kia đâu phải đồ thường! Huống chi trước mặt ta cùng Lão Ngũ hai người đàn ông mà lật ra! Nếu công chúa giận dữ, mắng ta một trận cũng thôi đi, vậy mà nàng ấy lại không nói gì,mọi chuyện vẫn rất bình thường! Có phải da mặt công chúa mỏng, trên mặt thì bình an vô sự nhưng trong thâm tâm lại muốn vạch rõ ranh giới với ta đúng không ? !"

Nghe Sở Vương gấp rút nói một tràng, cuối cùng Lạc Trăn cũng rõ.

Nàng phốc cười ra tiếng.

"Ai nha, Tam gia a."

Nàng mang theo vài phần đồng tình vỗ vỗ ống tay áo của Sở vương, trấn an hắn nói, "Tam gia có chỗ không biết, công chúa là thật không để ý. Dĩnh Xuyên quốc chúng ta tứ hải thông thương, phần đông Đông Lục xuất hiện cái gì mới mẻ, tám chín phần mười là do Dĩnh Xuyên chúng ta truyền tới. Trước kia công chúa ở Mạt Lăng Đô, có gì mà chưa từng thấy chứ? Nếu nói đến những xuân cung bí đồ này, thì công chúa rành hơn ngài nhiều. Trừ bút pháp của Đông Lục , còn có bút pháp của phương Tây, hạ bút càng thêm lớn mật a..."
Chu Hoài ở bên cạnh ho nhẹ một tiếng, quay đầu đi, hết sức chuyên chú nhìn chằm chằm hoa văn trên xe ngựa, làm bộ như không có nhìn thấy sắc mặt đỏ khó coi của Tam ca nhà mình.

Chu Tầm ngây ngốc một lúc lâu, bỗng nhiên phẩy tay áo một cái, đẩy cánh tay đang an ủi của Lạc Trán xuống, tức giận nói, "Nói hưu nói vượn! Công chúa băng thanh ngọc khiết, làm sao có khả năng làm ra mấy chuyện này! Nhất định là ngươi, thường ngày lang thang, lấy đồ ngổn ngang vào cung xúi giục công chúa!"

Lạc Trăn không làm, lớn tiếng kêu oan.

"Tam gia nói oan cho ta a! Rõ ràng là công chúa xúi giục tiểu thần! Tam gia không biết, trong gác sách của công chúa cất giấu một đống sách ấy, người bên cạnh đều biết, chỉ gạt quốc chủ thôi. Mỗi lần có hàng mới, công chúa đều gọi ta đi xem a ..."

Chu Hoài ngồi đối diện đã không nhịn được muốn cười, đưa tay che bên môi.
"Được rồi, Lạc Quân, đừng nói nữa ." Hắn nén cười nói, "Khó mới có được một cái Tết náo nhiệt. Ngươi bỏ qua cho Tam ca đi."

Sắc mặt  Chu Tầm đã đen như than, oán hận nói, nhất định là Lạc Trăn xúi giục công chúa, còn không chịu thừa nhận. Níu chặt nàng mà hỏi xem câu trả lời thật sự.

Lạc Trăn không có cách .

Nàng nói chính là lời thật, bất đắc dĩ nếu Sở Vương tình nguyện làm người mù, chết cũng không chịu tin, thì nàng đâu còn biện pháp khác a.

Tuyên Chỉ đang đứng đợi phía ngoài, thấy Lạc Trăn từ đầu đến cuối chưa xuống xe, nghi ngờ, đinh trở lại xe, chỉ là bị mấy tên người hầu ngăn lại, không cho nàng tới gần xe ngựa.

Tuyên Chỉ đứng xa ngoài đó, khuôn mặt lạnh xuống, cao giọng dò hỏi, "A Trăn, sảy ra chuyện gì! Sao còn chưa ra!"

Lạc Trăn cao giọng đáp, "Không sao! Ta lập tức xuống đây!"
Trong xe ngựa hẹp, bị Sở vương chặn ngay ngoài cửa, giằng co không buông, nhất định muốn dùng tư thế khó coi kia để tra khảo nàng.

Lạc Trăn thật sự có chút đau đầu, nghĩ ngợi, quyết định không muốn dây giưa với nam chủ nữa.

Nàng hạ thấp tư thế, xoay người trở về thùng xe, khom lưng nhặt tập tranh lên, vỗ vỗ bụi, thở dài, "Được thôi, được thôi, Tam gia nói là ta xúi giục công chúa, vậy thì là ta xúi. Ngàn sai vạn sai đều là lỗi của tiểu thần, ta không nên nhất thời tò mò mà đem tập tranh này ra. Tiểu thần đây liền thu dọn sạch sẽ, khôi phục nguyên dạng lại cho tam gia, chúng ta liền xem như chưa có chuyện gì. Công chúa còn ở bên ngoài, mà Tam gia lại giữ ta ở trong đây sao?"

Vừa nói, nàng khom người, lại thò tay sờ soạng cơ quan dưới đệm, định cất tập tranh lại vào trong hộp cơ quan.
Sở Vương thấy nàng chịu thua bồi tội, nhận là do mình xúi giục công chúa, sắc mặt mới tốt đẹp hơn chút, thình lình lại thấy nàng lại đi sờ cơ quan, sắc mặt lại đổi, lớn tiếng quát, "Dừng tay! Chớ đụng lung tung!"

Hắn lại chậm một bước.

Cũng không biết Lạc Trăn đụng phải cơ quan nào, một cái tủ bí mật nữa được mở ra.

cái tủ bí mật này khác với cái đựng tập tranh, bên trong lấy lót bằng vải nhung đen,chia thành 25 ô, mỗi ô đều đựng một đồ vật rất tinh xảo.

Lạc Trăn liếc nhìn, trong mắt thấy tơ vàng bảo thạch điểm thúy lam, toàn mấy thứ đồ nữ nhân hay dùng.

Nàng từ trước đến giờ đều thích làm những vật nhỏ tinh xảo, vừa lúc cách nàng gần nhất là một cái kẹp có một đôi hồ điệp, hai bên cánh hồ điệp khảm hai viên ngọc bích màu đỏ, lấy tơ vàng cong thành, con mắt thì khảm viên đá quý màu đen tuyền, trông đáng yêu vô cùng
Nàng có tiếng nhanh tay, mắt vừa thấy đã nhanh tay cầm lên.

Ở trong ngăn kéo bí mật nhìn không rõ, một tay nàng nâng hồ điệp, một tay còn lại kéo rèm lên, ánh sáng rực rỡ chiếu rọi vào, chiếu vào đôi cánh màu đỏ ngọc bích, phát sáng lấp lánh.

Lạc Trăn mượn ánh nắng quan sát một lát, chạm tới những sợi tơ vàng, cười nói, "Cái kẹp tóc này thực sự rất đặc biệt a, là Tam gia dự định tặng cho công chúa sao? —— chỉ là nói tinh xảo thì có đấy, nhưng hơi nhỏ, không thích hợp làm kẹp tóc."

Nói nửa ngày, bên kia lại không lên tiếng trả lời.

Nàng kinh ngạc nhìn lại, chỉ thấy Sở Vương mặt đỏ tai hồng, cổ hồ muốn nhỏ ra máu, ánh mắt hung tợn nhìn chằm chằm nàng, cách vài bước còn có thể nghe thấy âm thanh nghiến răng của hắn,

Bên cạnh, Chu Hoài ngồi im từ đầu đến cuối cũng không nhịn được nữa, thở dài, nói, "Ngươi nhanh cất cái đó lại. Cái kẹp này... Không phải dùng kẹp tóc ."
Lạc Trăn: "..."

Sở Vương đột nhiên phẫn nộ lại đây, đem đoạt con hồ điệp trong tay Lạc Trăn đi.

Lạc Trăn chấn kinh.

Lúc này này nàng mới nhận ra công dụng của con hồ điệp đó, cứng ngắc cúi đầu, cẩn thận đánh giá mấy chục món đồ nhỏ tinh xảo còn trong hộp nhỏ kia.

Mành chính của xe ngựa đột nhiên bị thốc lên, ánh nắng rực rỡ chiếu vào.

Tuyên Chỉ tươi cười xuất hiện, nhíu mày, mang theo vài phần không kiên nhẫn, thúc giục: "A Trăn, ngươi còn làm gì đấy, lâu la như vậy—— "

Thấy rõ những đồ vật trong hộp trong xe ngựa, nàng im bặt.

Sở Vương: "... Ta không phải. Ta không có... . Công chúa, ngươi nghe ta giải thích!"

Hắn cứng họng nửa ngày, đột nhiên xoay đầu lại, giận dữ hét, "Lạc Trăn! Ngàn sai vạn sai đều là ngươi! Ngươi đi giải thích cho công chúa!"

Lạc Trăn đứng ở tại chỗ, ho khan vài tiếng, ngón tay đặt ở sau lưng, cuộn tròn cuộn tròn, không nói gì.
Mặt nàng đỏ.

Không khí trong xe ngựa phảng phất dừng lại.

Trong khoang xe, đứng ngồi bốn người, tám đôi mắt, hai mặt nhìn nhau thật lâu sau, cuối cùng vẫn là Chu Hoài đứng dậy, đẩy cái ngăn bí mật trở về.Ta xuyên đến ngược văn - Chương 56: Tết Thượng tị (hai)

Ám cách trong cùng còn nhét rất nhiều cái hộp đen nhỏ, cũng không biết bên trong có gì. Chu Hoài cho Tam ca hắn chút mặt mũi, cũng không lôi ra.

Lạc Trăn thật sự không nhịn được , dường như nhảy xuống xe.
Ngoài xe ngựa, Tuyên Chỉ lạnh lùng nhìn Sở Vương một cái, ra lệnh cho người hầu phủ Sở vương không được đi theo nàng, chỉ mang theo Lạc Trăn, đi ra chỗ đã được chuẩn bị ven sông.

Từ trong gió truyền đến tiếng nói của Tuyên Chỉ, truyền vào trong tai Sở vương.

Tuyên Chỉ cười lạnh nói chuyện với Lạc Trăn.

"Hôm qua ngươi còn nói đùa với ta: "Trung xuân chi nguyệt, lệnh do nam nữ, vì thế có phòng, cũng chạy không khỏi." Kêu ta trên đường phải đề phòng hắn, ta còn mắng ngươi một trận. Hôm nay xem ra, người kia quả nhiên chuẩn bị kỹ càng, mượn cớ đi chơi tết, tính toán dụ dỗ ta làm chuyện đó với hắn ."

Yuu: *Câu đó là thơ, nhưng mà với vốn từ ít ỏi của tui thì mọi người biết rùi đó, tui hong hiểu huhu*.

Sở Vương: "..."

Chu Hoài đứng dậy, đồng tình vỗ vỗ bả vai tiêu điều của Tam ca nhà mình, khuyên một câu.
"Tam ca, thỉnh cầu đừng quá nóng nảy."

Dứt lời vén mành xe, để lại một mình Chu Tầm trong xe ảo não, còn mình thản nhiên đi ra ngoài.

Yuu: *Hi cả nhà, em quay lại ròi đâyyy. Dù chưa có thi cử gì nhưng mà dạo này khỏe khoắn rùi, có sức làm việc rùi . Chúc cả nhà ngày lễ vui vẻ nhaaa*.

Bình Luận (0)
Comment