Ta Xuyên Dị Giới Làm Gay

Chương 120

Vấn Thiên tháp năm nay cực kỳ nhiều anh tài, thành công leo lên được tầng sáu có tận bảy người. Đây đúng là kết quả không ai ngờ được.

Người thứ sáu là Lôi Á, còn người thứ bảy là một nữ nhân nhìn qua vô cùng mờ nhạt thuộc Sa Linh tộc. Nữ nhân này thậm chí chỉ là một thị nữ nho nhỏ bên người của thiếu Tộc trưởng Sa Nguyệt.

Nếu ai tinh ý sẽ lập tức nhìn ra. Một người là nam sủng của thiếu chủ Sa Lý tộc, một người là thị nữ Sa Linh tộc. Tu vi đều không đủ, bọn họ tại sao lại lên được tầng sáu?

Mà tầng sáu lại có gì?

Bên ngoài xôn xao một mảnh, cái tên "Người Vô Danh" cũng được nhắc đến nhiều lần.

Một vài giáo phái bắt đầu rục rịch. Phải biết là người có thể đứng vững ở tầng sáu chắc chắn về sau không phải tầm thường, có thể chiêu mộ là tốt nhất.

Bên trong tháp Lâm Khinh tất nhiên không hề biết chuyện xảy ra bên ngoài, y nhìn thấy sáu người còn lại thì tâm trạng vẫn bình tĩnh như thường.

"Lâm Khinh, chúc mừng ngươi."

Ti Lam nhìn thấy Lâm Khinh cũng có thể tiến tới tầng sáu thì tâm trạng khá tốt, không hiểu sao hắn đối với người này rất có hảo cảm.

Lâm Khinh hàn huyên với mọi người một lúc rồi mới thu hồi vẻ tươi cười lại, trầm trọng nhìn về phía trước.

Thứ mà y chú ý ở đây chính là hai quầng sáng lửng lơ treo giữa không gian trống trải. Bốn vách tường xung quanh bị bịt kín mít, không thể nhìn thấy cánh cửa lên tầng bảy ở đâu.

Hai quầng sáng kia chắc là nhiệm vụ của tầng này.

Đan Mặc nheo mắt lại nhưng không tài nào nhìn rõ trong quầng sáng đó là cái gì. Hắn nghi hoặc:

"Nhiệm vụ là gì nhỉ?"

Không ai trả lời, mọi người đồng loạt bước đến gần vật đó để xem xét.

Đúng lúc này nữ tử đứng bên cạnh Lôi Á chợt nói:

"Mỗi quầng sáng là một món pháp bảo, ai chiếm được nó thì mới có thể vượt qua tầng này."

Lúc bấy giờ Lâm Khinh mới chú ý đến nữ tử vừa cất tiếng. Nàng ta mặc cung trang kín cổ, mái tóc buộc hờ hững sau đầu, gương mặt tầm thường đến mức không gây được ấn tượng gì cho người đối diện. Tu vi cũng chỉ mới Ngưng nguyên trung kỳ.

Thật sự tu vi này quá kém so với đám người ở đây.

Thưởng La cũng bất đắc dĩ. Nàng tới đây có mục đích, nhưng những người đứng kia ai cũng không phải tầm thường, muốn lừa dối cũng không nổi.

Tốt hơn hết là cứ nói thật.

Lâm Khinh cất tiếng đầu tiên:

"Làm sao ngươi biết?"

Thưởng La nhún vai, thản nhiên trả lời:

"Có người nói cho ta biết."

Ai cho biết? Biết cái gì? Những việc này quá riêng tư, mọi người không tiện đào sâu vấn đề thêm nữa, chỉ có Đan Mặc ánh mắt sắc bén đảo qua người nàng ta, dò hỏi:

"Ở đây chỉ có hai món, nhưng chúng ta có bảy người liền. Vậy làm thế nào?"

Ánh mắt Thưởng La loé lên, nàng hơi cong khoé môi lên, nói dứt khoát:

"Chiến!"

Trai cò tranh nhau ngư ông đắc lợi! Quy luật này muôn đời đúng.

Thưởng La dùng ánh mắt đầy thâm ý liếc sang Lôi Á bên cạnh, người này cũng có mục đích giống nàng, chỉ là không biết gã đã làm cách nào để bò lên được đây?

Lôi Á vẫn lẳng lặng đứng đó chăm chú nhìn Lâm Khinh, dường như đang cố tìm tòi thứ gì đó trên người y vậy.

Lâm Khinh bị nhìn một lúc cũng khó chịu, lia mắt nhìn lại, hai người cứ thế không kiêng kị gì mà thăm dò nhau, cuối cùng Lôi Á là người không chịu nổi trước, đành lảng tránh ánh mắt của y.

Có trá.

Không để ý đến gã nữa, Lâm Khinh quyết định thảo luận về vấn đề vượt tháp.

Kết quả đương nhiên là không ai chịu bỏ cuộc rồi.

Ngay cả Ti Lam rất có hảo cảm với Lâm Khinh nhưng mà bảo hắn nhường nhịn đó là chuyện không thể nào.

Cuối cùng cả bọn thống nhất, lấy nắm đấm giải quyết vấn đề, bản lĩnh ai cao thì người đó được.

Cả bảy người vốn đang cười nói vui vẻ lập tức nghiêm túc trở lại, tất cả đều tiến vào trạng thái chiến đấu.

Phía bên phải là một cây kim thương vàng óng, nhìn sơ qua cấp bậc cũng đạt tới địa cấp, thân thương dài sáu thước, linh văn quỷ dị màu đen được vẽ lên trông rất tỉ mỉ.

Hầu như mọi người đều hứng thú với pháp bảo này.

Lâm Khinh ngược lại, y nhắm đến món pháp bảo ở bên trái, đó là năm cây châm bằng gỗ có màu xanh đen, nhìn qua vô cùng bình thường.

Nhưng y không phải ma tu, y đã từng nhìn thấy nó trong Vạn niên bách mộc linh.

Ngũ mộc châm này giết người không thấy máu, rất thích hợp để đánh lén.

Thứ này làm bằng gỗ Thiên Ô.

Cây Thiên ô được tu sĩ dùng chín chín tám mươi mốt loại dược để tẩm bổ trong vòng năm mươi năm, đến khi thành thục sẽ cứng cỏi ngang ngửa với pháp bảo địa cấp.

Mà đặc biệt, Ngũ mộc châm này có thể kết hợp với chiêu lạc hoa của Lâm Khinh.

Nghĩ đến đây, y khá hưng phấn, không chờ đợi nữa mà lập tức phóng về phía pháp bảo.

Bỗng một thanh đao dài chắn trước mặt làm y không thể đi tiếp.

Là Phong huyết của Phi Linh giáo.

"Các hạ cũng muốn tranh cướp thứ này?" Lâm Khinh thong dong mỉm cười đối mặt với hắn.

"Không nhiều lời. Lên đi!" Phong Huyết bắt đầu truyền ma lực vào đao rồi xông tới. Lâm Khinh cũng không kém cạnh, y vận dụng luôn một chưởng ấn vừa học được đập thẳng vào người hắn.

Đao phong người này cực kỳ quỷ dị, tựa như sóng nước mà cũng như ảo ảnh, Lâm Khinh thấy mắt hoa đi một cái, chưởng ấn bay ra, y theo bản năng né tránh nhưng cánh tay vẫn thấy mát lạnh.

Một đao kia chém đứt một mảnh áo của Lâm Khinh lộ ra cánh tay trắng nõn như bạch ngọc.

"Các hạ đúng là không lưu tình chút nào." Lâm Khinh còn cười nhẹ, cố tình trêu chọc Phong Huyết rồi mới xông lên.

Bên kia Ti Lam cùng Tiêu Lan đấu với nhau, còn Đan Mặc thì một mình đấu với cả hai người Lôi Á và Thưởng La. Chiến trường tự động chia làm ba phía, khói bụi mù mịt.

Đòn tấn công của Phong Huyết cực kỳ dứt khoát, tu vi của hắn không kém chút nào, Lâm Khinh bị ép nên cũng bắt đầu nghiêm túc, không nhìn ngang ngó dọc nữa.

Giờ đây Huyền âm quỷ trảo y dùng khá thành thục, một tay dùng quỷ trảo đánh lén, một tay vẫn liên tiếp phóng ra Kình lạc ấn.

Phong Huyết cũng học được ấn pháp này cho nên quỹ đạo của nó hắn nắm được khá rõ. Hắn chỉ chật vật vì quỷ trảo như ẩn như hiện quấy phá khắp nơi.

Lâm Khinh cảm nhận tốc độ của ma tu không nhanh nhẹn lắm nhưng sức lực quả thật trâu bò, đấu đá một hồi y thấy hơi đuối sức mà Phong Huyết vẫn còn hừng hực khí thế.

Kiểu này không ổn một chút nào.

Lâm Khinh muốn tốc chiến tốc thắng thì dùng sức mạnh là không thể nào, cuối cùng, y chọn cách dùng quỷ trảo quấy rối Phong Huyết rồi rút Hắc vụ ra, truyền ma khí vào đó.

Đây là lần đầu Lâm Khinh truyền ma khí vào kiếm, cảm thấy thân kiếm nặng nề hơn hẳn.

Hắc vụ run lên, hắc khí từ mũi kiếm tuôn ra, linh văn sáng lên rực rỡ, đồng thời thân hình của y bỗng trở nên mơ hồ, chỉ chớp mắt sau đã xuất hiện bên cạnh Phong Huyết.

Phong Huyết theo bản năng giơ đao ra đỡ. Không ngờ lực lượng của hắc vụ quá mạnh, thanh đao bị chẻ làm hai, lực đạo bị chắn bớt phần nào nhưng vẫn bị thủng một đường xuyên qua cánh tay.

Lúc này ấn pháp vừa kịp đến.

"Phụt!" Phong Huyết phun ra một ngụm máu tươi, thân hình bị dư lực đẩy lùi về đằng sau.

Lâm Khinh tranh thủ cơ hội nhảy lên quầng sáng chứa pháp bảo, không ngờ còn chưa kịp hành động đã cảm nhận được tiếng gió từ đằng sau truyền tới.

Y híp mắt lại, không tránh mà vung một quỷ trảo về đằng sau, bàn tay cố chấp thò vào quầng sáng.

"Xẹt xẹt." Cảm giác tê dại như bị điện giật truyền tới, Lâm Khinh vội nhả tay ra, đồng thời lưng nhận lấy một roi cực mạnh đánh tới.

Uỵch.

Hoá ra bên ngoài pháp bảo còn một lớp phòng ngự bằng lôi điện.

Dù Lâm Khinh đã chịu sét đánh suốt một tháng trời nhưng cũng phải công nhận lôi điện ở tầng hai so với nơi này là không có đẳng cấp. Y cắn răng nuốt lại ngụm máu sắp phun ra, thấy sau lưng bỏng rát mới ngẩng đầu lên nhìn người vừa đánh lén mình.

Con mẹ nó là Tiêu Lan nhìn qua thì trong sáng như tiên tử.

Lúc này chiến trường lại có sự thay đổi, Phong Huyết cảm thấy không chiếm được tiện nghi của Lâm Khinh bèn phóng sang tranh giành bên kia, Tiêu Lan bị đẩy ra liền tranh thủ đánh lén y.

Nữ nhân đứng đó, ánh mắt đã có sự thay đổi, không còn hiền hoà trong sáng như thường ngày, thêm cả ma khí cuồn cuộn xung quanh người khiến nàng ta như biến thành con người khác.

Không để ý máu chảy ròng ròng trên vết thương do quỷ trảo của Lâm Khinh xé ra, Tiêu Lan cắn răng nói:

"Bỏ cuộc đi thôi. Ngươi vốn không phải đối thủ của ta."

Lâm Khinh rất ngại động thủ với nữ nhân, lúc này nghe thấy thế, miệng tự động nhếch lên:

"Phải hay không thì đến đây là biết."

Ánh mắt Tiêu Lan thay đổi, chiến ý bị kích phát, lập tức xông tới.

Nàng ta dùng pháp bảo là một sợi nhuyễn tiên,  kết hợp với y phục trắng nhìn qua giống như tiên giáng trần, nhưng khi ra đòn ngược lại rất dứt khoát.

Nhuyễn tiên có độc, quất vào người làm vết thương không thể nhanh chóng khép lại được, Lâm Khinh bị dính mấy roi, chỗ vết cắt sùi lên những bọt nước, đau rát vô cùng.

Chiến đấu với Tiêu Lan khá ức chế, công pháp của nàng khá linh hoạt, một bộ tiên pháp luyện cực kỳ thành thục, thảo nào được so sánh với đệ nhất tuấn kiệt như Đan Mặc.

"Dừng tay, ta bỏ cuộc!!!" Tiếng nữ nhân hét lên ngay sau đó là tiếng vật thể nặng rơi xuống, ở đằng kia Thưởng La nằm đó ôm lấy khuôn mặt. Không còn tí sức chiến đấu nào.

Đan Mặc nhướng mày. Lôi Á lập tức giơ tay lên nói:

"Ta cũng bỏ cuộc." Dứt lời gã ta bước lùi lại đằng sau mười bước, tay khoanh lại tỏ ý không muốn tiếp tục.

Đan Mặc nhìn chiến trường rồi nhảy thẳng đến quầng sáng chứa cây trường thương.

Cả Ti Lam và Phong Huyết đang đánh nhau thấy vậy đều dừng lại, lập tức phóng đến.

Cả ba người hỗn chiến với nhau.

Lâm Khinh và Tiêu Lan đang đánh hăng say không để ý tới bên đó. Hai người gần như sử dụng hết thực lực mà vẫn không làm gì được đối phương.

Nhưng Lâm Khinh dần dần đã nhận ra quy luật của tiên pháp mà Tiêu Lan phóng ra. Dần dần y bắt đầu chiếm được thế thượng phong.

Bên kia Phong Huyết đang đuối dần, cuối cùng bị Ti Lam tung một chưởng giữa ngực. Kèm thêm thương tích lúc nãy Lâm Khinh tạo ra nữa, cuối cùng không chịu nổi mà gục xuống.

Xung quanh người hắn sáng rực lên, bị toà tháp đẩy ra ngoài.

Một người đã bị loại.

Lâm Khinh bấy giờ mới chú ý đến chiến trường còn có bốn người, hai người kia đã đầu hàng.

Nhưng mà càng ngạc nhiên là Thưởng La trông có vẻ bị thương nặng nhưng vẫn nguyên vẹn đứng đó.

Mà thôi kệ, bây giờ chỉ còn nước đi tiếp.

Lâm Khinh nghĩ như vậy rồi lùi lại, quyết định giải quyết nhanh Tiêu Lan.
Bình Luận (0)
Comment