Ta Xuyên Dị Giới Làm Gay

Chương 137

Lam Túc thở ra một hơi thật dài, bao nhiêu điều muốn bày tỏ bỗng dưng chẳng thể nói thành lời. Cuối cùng hắn kéo thiếu niên vào lòng, siết chặt lấy y rồi nói:

"Chúng ta đi cùng nhau."

Lâm Khinh không nói gì, đứng im hưởng thụ vòng ôm của Lam Túc, cảm giác tâm tình cũng dịu xuống rất nhiều.

Hai người ngang nhiên ôm ấp, đến lúc bên kia truyền tới tiếng động, bấy giờ y mới nhớ ra ở đây còn hai người khác nữa.

Vội vàng đẩy Lam Túc ra. Lâm Khinh chột dạ quay lại nhìn Trương Phong Thắng và Vũ Tinh Hà, cũng may là hai người đều đang đắm chìm trong tu luyện không để ý đến bên này.

Vũ Tinh Hà hình như sắp thăng cấp. Linh khí xung quanh người đang có xu hướng bạo động, gương mặt vì máu huyết không lưu thông mà đỏ bừng.

Thiếu niên này năm nay hình như chưa đầy mười sáu tuổi mà đã chuẩn bị Trúc cơ hậu kỳ rồi. Tiềm lực thật lớn.

Nhưng mà hình như cậu ta cố gắng cưỡng ép thăng cấp, như vậy tuy tu vi lên nhanh nhưng mà dễ tổn hại đến căn cơ. Tương lai không thể nào tiến xa được.

Vừa thấy chân mày Lâm Khinh nhíu một cái. Lam Túc liền vẩy tay, một dòng linh lực màu tím mạnh mẽ xông tới, dễ dàng giúp Vũ Tinh Hà áp chế lại dòng linh khí xung quanh người.

Vũ Tinh Hà ngay lập tức nắm bắt cơ hội. Vội vàng niệm pháp quyết đẩy nhanh tốc độ phá vỡ màng chắn tu vi.

Lâm Khinh thấy tình hình ổn định rồi mới lôi kéo Lam Túc kiếm một nơi ngồi hàn huyên trong lúc chờ đợi.

"Huynh đã đi đâu từ khi đó đến giờ? Lần đó vì sao huynh lại đánh nhau với Tạp Khắc?" Bây giờ Lâm Khinh mới có tâm tư đi tra hỏi Lam Túc.

Lam Túc sắp xếp từ ngữ một chút rồi kể sơ qua cho Lâm Khinh nghe những việc hắn trải qua mấy năm nay.

Thì ra Nhật Nguyệt đại lục liên tục xảy ra chuyện. Không biết ai đã đánh tiếng rằng Lam Túc đang bị vây khốn trong một đại trận không thể thoát ra ngoài. Toàn bộ ma tu bắt đầu rục rịch gây sự, đem những môn phái phụ thuộc của Thiên Huyền tông ra khai đao.

Lão tổ của Thiên Huyền tông vừa xuất quan lập tức đi đến Yêu tổ, không thèm hỏi han đến chính sự, dẫn đến Thiên Huyền tông nhất thời bị động. Cuối cùng đành chấp nhận hi sinh mấy môn phái đó.

Chiêu thức giết gà doạ khỉ này quả thật ma tu làm rất tốt. Một số thế lực khác trên đại lục chỉ khoanh tay đứng nhìn, một số thế lực thì sợ liên luỵ đến chính mình. Thành ra trận đồ sát này gần như là một bên đơn phương chém giết.

Lam Túc vô tình biết được ở Phi Linh giáo có Tam hồi hạp. Trùng hợp thứ này lại nằm trên tay Tạp Khắc.

Tam hồi hạp có thể giúp hắn mở ra một truyền tống trận xuyên đại lục, miễn là đầu bên kia cũng phải có bố trí điểm đến tương đương. Thứ này chính là di vật của phụ thân Phí Hằng. Nó có một đôi, một cái để ở Thiên Huyền tông còn một cái thất lạc đến ma giới khi lão bị ma tu phục kích.

Lam Túc lấy được hạp, mất bao nhiêu thời gian và công sức mới bố trí được truyền tống trận. Vốn định đem Lâm Khinh cùng đi nhưng hắn phát hiện ra Tam hồi hạp này chỉ có thể truyền tống một người.

Không ngờ một lần về đại lục lại xảy ra bao nhiêu là chuyện. Hắn vừa phải giải quyết việc công vừa phải cố gắng tăng tu vi nên không có thời gian đi đón Lâm Khinh. Cứ kéo dài mãi đến tận khi Lâm Khinh vào Vấn Thiên tháp thì đã muộn rồi.

Lâm Khinh nghe xong thì im lặng không nói gì.

Y có rất nhiều điều cần giải đáp. Tuy nhận thấy nơi đây không thích hợp nên đành cố nhịn xuống, nhưng tâm trí thì đang nổi bão.

Thân phận của Lam Túc là gì? Đáp án thật ra rõ rành rành trước mặt, Lâm Khinh đâu phải kẻ ngu mà chưa từng nghi ngờ.

Nhưng bây giờ sự thật dần được lộ ra y lại hơi luống cuống.

Liếc nhìn sang nam nhân bên cạnh, người này vẫn anh tuấn như vậy, nhưng khuôn mặt rõ ràng khác xa lần đầu gặp. Rõ ràng hai người bọn họ đã ở chung với nhau rất lâu nên sự thay đổi đó Lâm Khinh không nhìn ra, giờ nghĩ lại thì mới thấy giật mình.

"Lam Túc. Rốt cuộc thì huynh là ai? Chúng ta liệu có phải là người cùng thế giới không?"

Lời này Lâm Khinh định hỏi mà cứ ngập ngừng mãi, đến lúc phía Vũ Tinh Hà có động tĩnh thì y đành bỏ qua vấn đề đó mà tiến đến chỗ cậu ta.

Trương Phong Thắng đã ngừng tu luyện từ lâu. Gã ta đứng bên cạnh Vũ Tinh Hà hộ pháp, nhìn thấy cậu thăng cấp mà hâm mộ cực kỳ. Gã gặp phải bình cảnh đã lâu rồi, giờ muốn đột phá còn khó hơn lên trời.

Năm nay gã đã hai mươi lăm tuổi rồi mà tu vi vẫn cứ dậm chân tại Trúc cơ trung kỳ đỉnh phong, không tài nào tiến thêm một bước. Nếu cứ như vậy thù của gã sẽ không bao giờ có thể trả.

Nghĩ đến đây Trương Phong Thắng lại lén lút quan sát Lâm Khinh. Vị tông chủ kia không coi ai ra gì mà vòng tay quanh eo Lâm Khinh kéo người sát vào mình.

Chỉ cần nhìn sơ qua là có thể đoán được quan hệ của hai người trước mặt. Trương Phong Thắng âm thầm cảm thấy may mắn vì lựa chọn của mình.

Vũ Tinh Hà mở mắt ra, thấy mọi người đều vây quanh mình thì hơi giật mình. Cậu ta gãi đầu rồi chắp tay hướng Lam Túc.

"Cảm ơn tông chủ đã giúp đỡ."

Lam Túc liếc Vũ Tinh Hà rồi điềm nhiên chỉ vào Lâm Khinh.

"Đừng cảm ơn ta, hãy cảm ơn y."

Vũ Tinh Hà đương nhiên là rất nghe lời, vội vã nói:

"Cảm ơn sư huynh chiếu cố."

Lâm Khinh vừa ậm ừ trong cổ họng, Lam Túc ở bên cạnh đã thay y trả lời:

"Các ngươi bây giờ có nơi nào muốn đi không?"

Trương Phong Thắng và Vũ Tinh Hà quay sang nhìn nhau rồi gật đầu. Lúc nãy bọn họ đã thống nhất xong xuôi. Vũ Tinh Hà chắp hai tay lại, đầu hơi cúi xuống:

"Ta và Trương huynh đều muốn đi theo sư huynh."

Lâm Khinh khó xử nhìn Lam Túc, muốn hắn định đoạt. Hết cách rồi, hiện giờ y cũng đâu có nơi nào để về.

"Vậy thì đến Thiên Huyền tông. Ta sẽ bố trí chỗ ở cho hai người. Ở đó có rất nhiều đồng môn cũ, cũng tiện cho việc tu luyện hơn."

"Thiên Huyền tông? Lâm Khinh kéo tay Lam Túc: "Chúng ta giờ sẽ đến đó sao?"

Lam Túc thuận theo bắt lấy tay Lâm Khinh rồi nắm thật chặt.

"Đúng vậy. Chúng ta tạm thời về đó đã. Đệ không muốn gặp lại một vài người quen cũ sao?"

Lâm Khinh cố gắng giằng tay Lam Túc ra nhưng không thể, vì vậy y đành làm lơ đi.

"Có chứ." Nói xong y nhìn lên sắc trời dần ảm đạm rồi quay sang bảo với hai người Vũ, Trương:

"Vậy chúng khởi hành thôi kẻo muộn."

Lam Túc huýt một hơi, Thất dực lam điểu vội vàng từ xa bay về, đôi cánh đập mạnh tạo thành một cơn cuồng phong nhỏ dưới đất.

Lâm Khinh mắng yêu:

"Mày ký kết khế ước với tao rồi tại sao mày vẫn nghe lời người khác vậy hả?"

Tiểu Thất vội vàng dùng hai cái chân nhỏ nhích tới, một mỏ răng nhọn cọ vào má Lâm Khinh khiến y hơi ngứa. Lam Túc nhìn thấy thế thì không vui, vội kéo y lùi ra sau rồi ôm nhảy lên lưng nó.

Hai người Vũ, Trương cũng rất biết điều mà đi theo.

Lâm Khinh vừa lên đã cằn nhằn.

"Từ sau huynh đừng bế ta như vậy? Ta đã mười tám tuổi rồi, không còn là hài tử nữa."

Lam Túc cười tươi, càng ôm chặt thêm nữa.

Từ Huyền Phong môn về Thiên Huyền tông cần bay trong gần hai canh giờ. Lâm Khinh tranh thủ dựa vào Lam Túc ngủ một giấc. Mấy ngày nay y quá mệt mỏi rồi, vết thương trong người còn chưa kịp xử lý.

Lam Túc nhìn thấy người ngủ ngoan ngoãn trong lòng mình thì khẽ mỉm cười. Hắn dùng tay ấn sâu vào thiên linh cái của Lâm Khinh, một dòng linh lực lập tức truyền vào đại não khiến giấc ngủ của y sâu thêm một chút. Làm xong hắn mới dịu dàng hôn nhẹ lên môi y rồi ngẩng đầu lên nói với hai người đang tự biến mình thành vô hình trước mặt.

"Các ngươi đừng có đánh chủ ý lên y. Hậu quả các ngươi không chịu nổi đâu."

Cả hai người không dám nói một câu nào chỉ gật đầu lia lịa.

Ai dám động thủ trên đầu thái tuế chứ. Bọn họ còn chưa muốn chết đâu.

Ánh mắt của Lam Túc quá sắc bén, trong đó chỉ có lạnh nhạt và vô tình, mỗi khi nhìn ai đều mang theo áp bức khiến cho người ta tự khắc bị lép vế.

Nhưng khi cúi xuống nhìn người thương trong ngực, ánh mắt đó lập tức thay đổi. Là ôn nhu vô hạn, là thương tiếc vô cùng.

Dường như tất cả dịu dàng của hắn đều dành trọn cho Lâm Khinh rồi.
Bình Luận (0)
Comment