Ta Xuyên Dị Giới Làm Gay

Chương 151

Lâm Khinh muốn khiêu chiến toàn bộ mười hai tu sĩ chuẩn bị đi thi đấu ở đại hội các tông môn, y không biết làm thế nào nên đã đi hỏi thăm. Kết quả biết được phải viết thư khiêu chiến gửi lên quản sự, khi được sự đồng ý của toàn bộ những người ứng chiến thì mới được.

Mà đệ tử bình thường không có cách nào khiêu chiến, chỉ có thể nằm trong tốp năm mươi của Huyền Thiên bảng thì mới có tư cách.

Huyền Thiên bảng là nơi đánh giá các đệ tử Thiên Huyền tông. Mỗi tháng đổi mới một lần.

Người trong top một trăm mỗi một tháng có thể trực tiếp khiêu chiến từ thứ hạng năm mươi trở lên. Thua thắng thì hai bên đều phải đổi hạng cho nhau. Khi lọt tốp năm mươi mốt mới có thể khiêu chiến thứ hạng năm mươi.

Lâm Khinh đi một vòng tìm hiểu, may sao gặp ngay mấy người Cao Tuấn, La Linh ở khu mua bán.

Người quen gặp nhau vui mừng chào hỏi, dù gì bọn họ cũng có một lần kề vai sát cánh trải qua sinh tử, so với những người khác thì thân hơn nhiều lắm.

Mấy năm không gặp, Cao Tuấn bây giờ đang ổn định ở tu vi kim đan trung kỳ. La Linh thì đã tấn chức kim đan sơ kỳ, ngoài ra còn một người mà y không ngờ là lại còn có thể gặp lại.

"Vũ Hinh?"

Nữ tu vốn tưởng đã phản bội tông môn là Vũ Hinh giờ đây hơi gầy gò, tu vi vẫn nguyên Trúc cơ hậu kỳ như cũ.

Vũ Hinh thật ra đã quên sạch sẽ chuyện trong bí cảnh, Cao Tuấn giải thích một chút Lâm Khinh mới hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện, hai người rất tự nhiên mà hàn huyên với nhau.

Nữ nhân này quả thật đen đủi nên mới bị ma tu mượn xác, hơn thế nữa tu vi chỉ có thể tăng đến nguyên anh là dừng lại. Còn gì bi ai hơn khi biết trước được tương lai của mình.

Lâm Khinh cảm khái nhưng cũng chẳng biết giúp nàng thế nào. Chỉ mong rằng sau này nàng gặp được kỳ ngộ.

Nói đến đây Lâm Khinh còn nhớ đến một người nữa mà y còn chưa hỏi tội. Nữ nhân đưa bản đồ động phủ Tiếu Mặc tên Tiếu Linh Linh.

Không biết nàng ta giờ ở đâu? Nàng ta có phải truyền nhân của Tiếu Mặc không?

Thôi kệ, sau này có thời gian thì đi tìm.

Sau khi nghe Cao Tuấn giải thích Lâm Khinh mới hiểu rõ nguyên tắc xếp hạng của Huyền thiên bảng, y cũng biết được Cao Tuấn trông vậy mà chỉ lọt tốp chín mươi bảy. La Linh và toàn bộ những đệ tử cùng sư phụ với Cao Tuấn đều sau tốp một trăm.

Những người xếp hạng trước hắn đều là đệ tử nhập môn khá lâu rồi.

Chứng tỏ tu vi của những người xếp hạng cao không hề tầm thường. Lâm Khinh không dám khinh thường một chút nào.

Sau khi hàn huyên một lúc, Lâm Khinh được Cao Tuấn nhiệt tình giúp đỡ đi ghi đơn thách đấu. Mắt thấy còn nửa tháng nữa mới đến lần xếp hạng tiếp theo. Lâm Khinh quyết định dành thời gian để tu luyện một chút.

Mấy ngày hôm nay ở quảng trường lớn của Thiên Huyền tông luôn đông đúc, nguyên do là vị tiểu đạo lữ của tông chủ vừa làm một việc cực kỳ gây sự chú ý.

Y ngạo mạn ghi thư thách đấu toàn bộ mười hai đệ tử tham gia thi đấu ở đại hội các tông môn.

Tin tức này vừa được chứng thực. Tất cả các đệ tử lẫn trưởng lão trong tông đều bắt đầu rục rịch, đâu còn ai hứng thú tu luyện nữa mà đều tụ năm tụ bảy với nhau để tám chuyện.

Không một tu sĩ nào có thể bình tĩnh nổi khi nghe tin này, kể cả người mạnh nhất trong số mười hai tu sĩ được lựa chọn. Mọi người đoán người này quá ngông cuồng, muốn danh tiếng đến điên rồi chứ ai chẳng biết tông chủ có Truy thiên lệnh, muốn vào Hoàng thiên chi cảnh thì chỉ cần một câu nói thôi.

Tuy vậy nhưng liên quan đến mặt mũi, chẳng có ai từ chối cả, trong lòng nghĩ ra sao thì chỉ có mình họ biết.

Bên ngoài quảng trường là vậy, bên trong đại điện ý kiến của mọi người càng trực tiếp hơn. Có trưởng lão còn nói thẳng với Lam Túc để hắn bảo đạo lữ của mình đừng quậy nữa.

"Thưa tông chủ. Việc liên quan đến cuộc thi đấu này đều liên quan đến lợi ích tông môn, phải có tôn ti trật tự. Muốn thể hiện thì để dịp khác. Còn bây giờ..."

Phan trưởng lão ngập ngừng trình bày quan điểm, ánh mắt không dám nhìn thẳng vào Lam Túc.

Lập tức có vài người ủng hộ ý kiến đó. Ý tứ đều là khuyên Lâm Khinh rút lại lời thách đấu.

Lam Túc nhìn một lượt đám người ở trong đại sảnh. Có một số thì thờ ơ xem kịch vui. Đại đa số những người có ý kiến đều là sư phụ của mười hai đệ tử đó. Còn một người họ lưu thì lại là trưởng lão cũ bên Huyền Phong môn. Người này không ủng hộ đệ tử nhà mình mà lại đi ly gián. Dù hành động này tỏ rõ lão chẳng khôn ngoan gì nhưng vẫn cần chú ý đặc biệt.

"Các ngươi không có lòng tin vào đệ tử của mình vậy sao? Dù Lâm Khinh có đứng ra thách đấu đi chăng nữa, phải thắng thì y mới được chọn cơ mà, sao các ngươi đã cuống lên rồi." Lam Túc lạnh nhạt nói.

"Luật lệ tông môn bao đời nay vẫn vậy. Hàng ngày vẫn có người khiêu chiến thường xuyên sao các ngươi không bảo gì? Hay là có người nào xúi giục?"

Phan trưởng lão nghe thấy thế vội vàng bày tỏ thái độ.

"Không. Xin tông chủ đừng hiểu lầm."

"Hừ. Theo ta thấy là tên đệ tử của ngươi tu vi yếu kém nên sợ bị thay thế đúng không?"

Lúc này bỗng có người chen ngang, là một trưởng lão họ Trương si mê tu luyện. Đệ tử cũng chẳng thu người nào.

Lại bắt đầu một cuộc tranh cãi nổ ra. Lam Túc càng nghe càng khó chịu, hắn cau mày hô ngừng.

"Ta nhớ hôm nay gọi mọi người đến đây là để bàn về việc Cực lạc cung cơ mà? Bây giờ rặt một đám già đầu rồi lại đi chấp nhất với hậu bối là sao? Thiên hạ của người trẻ tuổi thì để người trẻ tuổi thể hiện đi. Nắm đấm ai mạnh thì được chọn. Thôi dừng việc này ở đây đi!"

Lúc này các trưởng lão mới nhớ đến chuyện chính. Vội vàng bày tỏ thái độ.

"Cực lạc cung càng ngày càng quá đáng, lần này không có một ai đến, bọn họ coi thường tông môn chúng ta sao?"

"Coi thường thì không biết, nhưng bọn họ không để chúng ta vào mắt là thật. Các ngươi nói xem là vì sao?" Lam Túc cười cười.

"Hay là bọn chúng thực sự liên quan đến ma tu?" Trương trưởng lão đột nhiên nói.

Mọi người đa số đều sống rất lâu rồi, chỉ cần nghe vậy là đoán được việc này thật đến tám phần rồi. Ai chẳng biết giai đoạn này đang nhạy cảm, Cực lạc cung dù có hiềm khích với Thiên huyền tông cũng không nên phản ứng gay gắt vậy, trừ khi là họ có người chống lưng.

Mà dám đối đầu với mười thế lực lớn của đại lục này ngoài ma tu thì nào còn có người khác.

"Ma tu ngày càng lộng hành. Chúng ta chẳng lẽ lại ngồi yên chờ chết." Một trưởng lão bức xúc.

Lam Túc nhếch miệng cười.

"Thật ra chó hay sủa là chó không cắn người. Cực lạc cung cũng phải đề phòng, nhưng đó không phải việc quan trọng phải làm." Lam Túc dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn đám người trước mặt. "Nội bộ Thiên huyền tông chắc chắn có phản đồ, ta không biết là ai nhưng đừng để ta bắt được thóp."

Tất cả người trong đại điện hít sâu một hơi. Nội bộ có phản đồ tức là thời thời khắc khắc có người bên cạnh đang lén lút tính kế mình. Ai nghe thấy vậy mà dễ chịu cho được. Từng ánh mắt bắt đầu dò xét nhau.

Lam Túc cảm thấy doạ đủ mấy vị trưởng lão rồi, đang định nói tiếp thì có một đệ tử vào thông báo.

"Thưa tông chủ. Trưởng lão Phí Hằng đã trở về, toàn thân đều là vết thương mà miệng vẫn liên tục kêu tên tông chủ."

Lam Túc biến sắc, vội phẩy tay để mọi người lui xuống rồi đi theo vị đệ tử kia. Hắn cứ nghĩ đến người đệ đệ kia lại tức giận. Từ lúc Huyền Phong môn bị san bằng. Phí Hằng gần như hoá điên rồi, làm việc bất chấp kết quả. Lần này còn tính lẻn vào nội bộ ma tu để nghe ngóng tin tức.

Dạo gần đây có quá nhiều điều lo lắng làm Lam Túc cảm thấy thật phiền lòng. Đợi bao giờ lũ ma tu an phận, hắn sẽ dẫn bảo bối đi ngao du thiên hạ, mặc xác mấy cái chuyện tông môn phiền phức này...

Mà trong lúc này Lâm Khinh lại không hề biết mình đã trở thành trung tâm của lời đồn đại, y còn đang trong không gian cố gắng tu luyện thần thức.

Quả nhiên ở trong không gian tu luyện thần thức nhanh gấp bội bên ngoài, thảo nào vị tiền bối họ Lâm nói công pháp thần du định này chỉ có thể tu luyện ở đây.

Nửa tháng trôi qua nhanh chóng. Sáng sớm Lâm Khinh đã thay một bộ y phục màu đen không hề bắt mắt, mái tóc được Lam Túc buộc lại gọn gàng. Y quay lại dặn dò nam nhân đang ngồi trên giường giống oán phụ.

"Huynh nhất định không được đi theo, ngoan ngoãn chờ ta về. Nếu ta tranh thủ dành được một suất đi thi đấu, ta thưởng cho huynh.

Lam Túc đang cau mày vì không thể đi theo, lúc nghe thấy chữ thưởng thì mắt sáng lên, ngoan ngoãn gật đầu. Phải biết là từ lần đầu tiên của hai người đến giờ, đến tay Lâm Khinh hắn còn chưa được cầm qua đâu.

Lâm Khinh nhìn hắn đắc ý thì cảm thấy thật ra nam nhân đều suy nghĩ bằng nửa thân dưới hết. Chỉ nói mỗi một câu là đã dỗ được người rồi.

Bình Luận (0)
Comment