Ta Xuyên Dị Giới Làm Gay

Chương 162

Thất tinh kiếm trận phát sáng trên không trung, Tô Hoài Phong niệm chú, cả bảy thanh kiếm rung lên, bay múa xung quanh người hắn.

Lâm Khinh có chút tán thưởng người này, thấy thế lập tức đổi mục tiêu, y chú ý đến nam tu mặc áo vàng đứng ngay cạnh Tô Hoài Phong.

Tất nhiên mấy người còn lại không phải ăn chay, mỗi người đều tế ra pháp bảo của mình. Chỉ có gương mặt Trần Kiến Long trầm xuống.

Gã ta vốn dĩ đã yếu nhất, Lâm Khinh lại đánh đến đây đầu tiên, giờ nghĩ cách để khỏi rơi xuống đài đầu tiên cũng khó.

Đôi mắt gã loé lên ánh sáng quỷ dị, móc từ nhẫn ra một thanh Phi tinh chuỳ trông rất tinh xảo, đây là một kiện địa cấp trung giai pháp bảo.

Cố ý gương cao pháp bảo lên, gã truyền linh khí vào chuỳ rồi đứng im cố thủ.

Gã không có ý định xông tới tự tìm đường chết.

Những người khác không nghĩ nhiều như vậy, lập tức cầm pháp bảo nhảy lên.

Nhất thời kiếm khí và quang mang lấp loáng khắp nơi.

Hắc vụ kiếm sáng bừng lên, quay một vòng, tiếp cận một đệ tử cầm thương dài sáng bóng, đệ tử này giơ thương lên đỡ, không ngờ đến vài sợi dây leo đen ngòm to bằng cổ tay đâm vỡ lớp đá của lôi đài xông lên đánh thẳng vào gã.

Tu sĩ này vậy mà không hoảng. Tay cầm thương múa một thế tấn công rất lạ, từng hoả cầu đỏ rực tuôn ra từ mũi thương, đốt cháy hết đám dây leo.

"Hoả Thần thương. Pháp bảo này thật độc đáo!" Lâm Khinh thốt lên, không hoảng loạn mà cùng Hắc Vụ tập trung đánh vào người gã.

"Két." Tiếng kêu bén nhọn của pháp bảo va chạm vào nhau vang lên. Lâm Khinh hú hồn, kịp thời nhảy ra sau.

Thì ra một đệ tử cầm đoản kiếm đột nhiên từ sau xông tới chọc thẳng vào ngực Lâm Khinh. May mắn thay y nhanh nhẹn quay người đỡ được.

"Định vây công ta à?" Lâm Khinh hưng phấn, chiến ý dâng lên. Tung ra một huyền âm quỷ trảo đánh thẳng vào người tu sĩ đó.

Tu sĩ lập tức cầm đoản kiếm vung ra trước người. Linh quang chợt loé. Đoản kiếm xoay tròn biến lớn thành một thanh đao dài năm thước rồi mới dừng lại. Quỷ trảo đập vào thanh đao dội lại phía sau.

Đúng lúc này kiếm trận của Tô Hoài Phong đã thành hình, hắn hét lên rồi xông tới.

"Tất cả lui ra."

Hai tu sĩ đang tấn công lập tức lùi lại, Tô Hoài Phong liên tục niệm chú, tay điểm lên không trung, từ kiếm trận hiện ra một linh hồn ác giao sống động như thật, ác giao gào rú, mở miệng rộng đầy máu táp thẳng vào Lâm Khinh.

Nhất thời từng đoàn kiếm ảnh bay múa khắp nơi trong không gian.

Lâm Khinh không vì thế mà hoảng loạn, y điều khiển hắc vụ đón đỡ phi kiếm, đồng thời chưởng ấn từ tay tuôn ra, đánh thẳng vào đầu con ác giao kia.

Ác giao không có thực thể, thân hình nó uốn éo biến ảo hoá giải chưởng ấn, móng vuốt của nó nhanh như chớp cào rách một đường trên má Lâm Khinh, kiếm ảnh theo đó mà đập vào ngực y cắt ra một vệt khá sâu, y sam bị rách lộ ra một mảng da trắng nõn.

Khẽ lấy tay quệt thấy một chút máu tươi, Lâm Khinh lè lưỡi liếm, vị tanh của máu xông lên làm y hơi nhíu mày. Dường như mùi sắt rỉ này thành công làm bản năng tàn bạo được kích phát, y cười lạnh xông tới, tay liên tục bấm pháp quyết.

Tô Hoài Phong bỗng cảm thấy nguy hiểm, nhưng tên đã lên dây không thể không bắn, kiếm trận tuy lợi hại nhưng lại ngốn rất nhiều linh lực, hắn chỉ còn cách cắn răng xông tới.

Chưởng ấn lần này xen lẫn một tia khí tức cổ xưa, linh văn bay múa, đó là Lâm Khinh khi trước trong lúc tu luyện đã thử nghiệm cho thêm vào một ít âm khí, không ngờ kết quả lại cực kỳ khả quan.

Tính toán cẩn thận, Lâm Khinh mới phẩy tay. Chưởng ấn vừa vung ra đã xuyên qua đầu ác giao đập nó thành từng điểm nhỏ vỡ vụn văng tung toé khắp nơi, theo dư lực vẫn còn dư lại, chưởng ấn tiếp tục bay thẳng tới trung tâm kiếm trận, đánh gãy một thanh phi kiếm.

Nhất thời cả kiếm trận đình chỉ, sáu thanh phi kiếm ngừng vận chuyển, màu sắc ảm đạm đi rồi rơi xuống đất.

Chung quy cũng là do người điều khiển tu vi chưa đủ.

Tô Hoài Phong mới chỉ kết anh có một ngày, tu vi còn chưa ổn định, lúc kiếm trận bị phá từ miệng hắn phun ra từng ngụm từng ngụm máu tươi, cả thân hình ngã ngửa về đằng sau.

"Tô Hoài Phong, cẩn thận." Không biết là ai hô lớn, đúng lúc này một chuỳ bay từ đằng sau tới, thế như trẻ tre, hất văng Tô Hoài Phong xuống lôi đài.

Trong tình huống không hiểu rõ, tất cả mọi người đều trơ mắt nhìn hắn như diều đứt dây mà bay ra, chỉ có Lâm Khinh đứng ngay đó phản ứng kịp. Y nhíu mày, một sợi dây leo nhanh chóng mọc lên quấn lấy Tô Hoài Phong lôi lại, cùng lúc đó Huyền âm quỷ trảo thét gào hiện ra ngay trước mắt tên đánh lén, gã kia không phản ứng kịp bị quỷ trảo tát rơi thẳng ra khỏi lôi đài.

"Uỵch!" Tro bụi bay lên tứ phía, thân ảnh người đó từ từ hiện ra, là Trần Kiến Long.

"Hừ. Tự tìm đường chết." Lâm Khinh trào phúng.

Mười một đệ tử trên lôi đài bao gồm cả Tô Hoài Phong lúc này mới hết bàng hoàng, đều dùng ánh mắt khó hiểu nhìn vị đệ tử vừa bị loại.

Không ngờ là có kẻ ngu đến nỗi đánh lén quân mình, càng không ngờ hơn ấy thế mà Lâm Khinh lại cứu Tô Hoài Phong.

Tô Hoài Phong bị thương khá nặng. Hắn ôm ngực ho khù khụ, không chống đỡ nổi liền lấy đan dược chữa thương ăn vào.

Hành động này đồng nghĩa với việc hắn đầu hàng chịu thua, bởi vì trên lôi đài cấm dùng đan dược trong khi thi đấu.

"Trần Kiến Long, ngươi bị điên à?" Đệ tử tóc hồng tên Lục Ngạn vốn rất thân thiết với Tô Hoài Phong, vội vàng xông ra đỡ lấy hắn rồi gằn thành từng tiếng với kẻ bại trận kia.

Trần Kiến Long cảm thấy cực kỳ nhục nhã, đánh lén không thành lại bị một trảo nhẹ nhàng đánh bại.

Rõ ràng là gã không chịu nổi một đòn.

Trần Kiến Long không trả lời Lục Ngạn, cố gắng đứng dậy, gã ôm ngực dằn xuống một ngụm máu tươi đang trực trào lên cổ họng, căm tức nhìn lên lôi đài rồi nhặt Phi Tinh chuỳ lên, quay đầu đi thẳng.

Dù Lâm Khinh thắng hay thua thì chắc chắn gã cũng sẽ bị loại, gã không cần ở đây để chịu nhục.

"Tên khốn kiếp đánh lén đồng đội. Ta nhổ vào!" Lục Ngạn thấy vậy cố gắng với theo để chửi bới, chửi xong còn nhổ một bãi nước bọt về phía gã.

Trên khán đài tiếng la ó cũng vang lên. Đánh lén đồng đội thì không ai chấp nhận nổi.

"Đuổi gã khỏi tông môn đi."

"Nhân cách thật thối."

"Đó là đệ tử của ai vậy?"

"Hình như là người của Chiến Hùng phong."

Lam Túc cười lạnh liếc nhìn Phan trưởng lão đang run như cầy sấy bên cạnh.

"Phi tinh chuỳ cơ đó, lấy ra pháp bảo yêu thích đưa cho đệ tử đi thi đấu. Phan trưởng lão có vẻ yêu quý gã nhỉ? Chỉ là vị đệ tử này tư chất tốt nhưng nhân cách không được tốt cho lắm."

Phan trưởng lão nghe vậy thì giật mình, vội vàng phủi sạch quan hệ.

"Là ta quản giáo đệ tử không được tốt, khi trở lại ta sẽ xử lý gã, sẽ không để tông chủ phải bận tâm."

"Được! Chỉ mong Phan trưởng lão nói được thì làm được." Lam Túc lạnh nhạt nói xong lập tức quay người đi, không cho lão có cơ hội đáp lời. Phan trưởng lão thấy thế thì ỉu xìu.

"Vâng, thưa tông chủ."

Ánh mắt Lam Túc lại tập trung lên lôi đài, hắn cực kỳ tự tin về thực lực của Lâm Khinh. Chỉ là mỗi ngày lại nhìn y lớn lên một chút, mạnh thêm một chút, càng ngày càng toả sáng như một viên minh châu được mài giũa từ từ. Hắn vừa thấy tự hào vừa thấy lo lắng, sợ đến một ngày kia Lâm Khinh sẽ phát hiện hắn thật ra cũng chỉ là một người tầm thường mà thôi.

Ngoài kia rộng lớn biết bao, nhỡ may y sẽ rời khỏi vòng tay của hắn để kiếm tìm một người ưu tú hơn thì sao?

Nếu mà ngày đó xảy ra thật, hắn cũng không biết mình sẽ làm gì nữa, nhưng có một điều chắc chắn đó là hắn sẽ không bao giờ buông tay.

Đợi tình hình đại lục ổn định, có lẽ nên tổ chức đại điển song tu. Khi lời thề Thiên đạo được phát ra, cả hai trở thành một thể, lúc đó cùng sinh cùng tử, không thể phản bội. Lời thề Thiên đạo không thể làm trái, nếu vi phạm chỉ có một kết cục đó là 'tan thành mây khói, vĩnh viễn không nhập luân hồi'.

Ở trên lôi đài, Tô Hoài Phong nuốt xong đan dược chữa thương thì đẩy Lục Ngạn ra, bước tới trước mặt Lâm Khinh.

"Cảm ơn các hạ đã giúp đỡ." Hắn chăm chú nhìn Lâm Khinh rồi tiếp tục hỏi:

"Chỉ là ta không hiểu vì sao các hạ phải làm như vậy? Chúng ta đâu có quen nhau?"

Lâm Khinh thật ra chẳng quan tâm Tô Hoài Phong là ai, chỉ biết rằng ngày hôm qua không có ba người bọn họ có lẽ y đã chết rồi, hôm nay cũng chỉ là tiện tay giúp đỡ mà thôi.

Ai cho Lâm Khinh một giọt nước, y sẽ trả lại bằng một dòng sông. Còn ai mà đánh chủ ý lên y và người thân của y thì đừng mong sống tốt, dù có mất cả cái mạng y cũng sẽ kéo người đó chôn cùng.

Tất nhiên điều này Lâm Khinh không nói ra, y thản nhiên trả lời:

"Vì ta nhìn ngươi rất thuận mắt, thế thôi."

Tô Hoài phong cười phá lên, nhưng mà vết máu trên mặt làm gương mặt hắn nhìn khá quỷ dị, hắn giơ tay ra.

"Tốt. Ta rất hứng thú nếu được làm bằng hữu với các hạ. Ta là Tô Hoài Phong của Thuỷ Tích phong."

Lâm Khinh cũng mỉm cười bắt tay với hắn, giới thiệu lại. "Ta là Lâm Khinh, Thiên Lam phong."

"Chúc ngươi thành công."

"Hoài Phong ngươi..." Lục Ngạn còn định nói gì đó nhưng Tô Hoài Phong liền tiến đến vỗ vai gã rồi tự giác đi xuống đài.

Hắn không cần thiết phải thi đấu nữa. Lâm Khinh đu thắng hay thua thì người bị loại cũng không phải hắn. Chỉ là...

Hắn ngẩng đầu nhìn lên mười người còn lại trên lôi đài, tính toán thời gian.

Mới có một khắc trôi qua mà đã có hai người bị loại rồi. Hắn mỉm cười cầu phúc cho mấy bằng hữu của mình. Hi vọng không bị đánh quá thảm.

Bình Luận (0)
Comment