Ta Xuyên Dị Giới Làm Gay

Chương 173

Tử Lan lúc bị vây khốn bởi khốn tiên tác trói vòng quanh người, nàng vẫn quay lại cầu xin nhưng vị muội muội lớn lên cùng nhau từ nhỏ đến nay không nhìn nàng lấy một lần, đại sư huynh nàng luôn nể trọng thì ánh mắt tràn đầy thất vọng. Nàng khẽ thở dài, rút hết mọi phòng bị rồi mặc người dẫn đi.

Lam Túc liếc qua nhìn biểu hiện của đám trưởng lão một lần rồi phẩy tay cho mọi người lui. Đến khi không còn ai ở lại nữa, Tử Hi đang đứng đó mới cất giọng mềm mại.

"Đại sư huynh. Muội tin sư tỉ không có ác ý, chắc là tỉ ấy có gì khó nói thôi."

Lam Túc cau mày, không kiên nhẫn đáp:

"Ta biết rồi. Mấy ngày này muội cũng đừng ra khỏi động phủ, chỉ còn vài ngày nữa là đại hội tông môn rồi, đừng để có chuyện gì xảy ra nữa."

Tử Hi im lặng một chút rồi đồng ý.

"Muội biết rồi."

Sau khi tất cả mọi người đi khỏi, một bóng đen mới từ từ hiện ra. Lam Túc khoanh tay hờ hững hỏi:

"Đệ thấy sao?"

Bóng đen chính là Phí Hằng. Rõ ràng hiện bên ngoài chỉ là tu vi Hợp thể kỳ bình thường mà thôi, nhưng mà ở đây bao nhiêu trưởng lão lại không ai phát hiện được hắn đứng trong bóng tối từ lâu.

"Hừ. Toàn một lũ giả dối."

Lam Túc hơi cau mày nhưng cũng không phản bác, hắn nói:

"Đệ hãy quan sát kỹ nhất cử nhất động của bọn họ, ta tin chỉ vài ngày nữa là sẽ có kẻ lòi đuôi thôi."

"Được." Phí Hằng không nói nhiều, vừa dứt lời lập tức biến mất.

Lam Túc vừa về đến nhà đã thấy một bóng người đợi ngoài cửa, Lưu Toàn đang chặn đường nàng ta lại.

"Hàn Nguyệt? Ngươi đến đây làm gì?"

"Lam ca..."

"Ta muốn đến an ủi huynh. Lâm đệ mệnh tốt, chắc sẽ bình an thôi."

Lam Túc lạnh lùng nhìn nàng, không rõ hàng này đến là có âm mưu gì nữa? Hắn không muốn nói chuyện mà tính đi vào tiểu viện, không ngờ tay lại bị níu lại.

"Lam ca... chuyện chúng ta... huynh có thể nào nghĩ lại không?"

Lam Túc quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào nàng. Hàn Nguyệt thấy trong ánh mắt đó là muôn vàn băng hàn giá rét, tâm nàng bỗng nguội lạnh. Nàng đang định mở miệng thì đột nhiên Lam Túc cử động. Hắn giơ tay bóp lấy cổ nàng nhấc lên không tốn một chút sức lực nào, một thân tu vi Độ kiếp kỳ cũng trở nên vô dụng.

Mặt Hàn Nguyệt đỏ bừng lên vội giãy giụa nhưng không ăn thua, năm ngón tay hắn như kìm kẹp ghim cổ nàng lại, tiếng nói của Lam Túc gằn từng tiếng bên tai.

"Ngươi hãy nghe cho kỹ một lần nữa. Ta chưa bao giờ và cũng không bao giờ có ý định dây dưa với ngươi. Đừng chọc ta và cũng đừng chọc đến đạo lữ của ta. Ta có cả ngàn cách khiến ngươi sống không bằng chết."

Lam Túc nói xong thì không lưu tình ném nàng xuống đất, quay người đi vào tiểu viện. An nguy của Lâm Khinh còn không rõ, hắn cũng lười phải cho nàng mặt mũi.

Hàn Nguyệt ngã ra đất, tóc tai bù xù, trên cổ là dấu tay xanh tím nổi bật trên làn da trắng nõn, nhìn vô cùng chật vật. Lưu Toàn đứng bên cạnh không dám đỡ nàng, chỉ đứng đó nhìn chằm chằm.

Trong đôi mắt của Hàn Nguyệt là một chút sợ hãi mơ hồ. Lam Túc vừa rồi thật xa lạ, dạo gần đây hắn luôn bày ra bộ mặt ôn hoà cho nên nàng quên mất đó chính là Thanh Lam chân quân, người tu luyện Vô tình đạo - đối vạn vật đều vô tình.

Tu vô tình đạo mà lại rơi vào lưới tình? Thật vô lý.

Hàn Nguyệt cũng thật ấm ức, sống đến bảy trăm năm rồi chưa có một ai dám coi thường nàng đến thế. Từ những ngày còn ở đại lục cấp thấp vì linh căn cực phẩm nên nàng đã là thiên chi kiêu tử ngàn người ngưỡng mộ rồi, bây giờ nàng còn là phó tông chủ của Thi Âm tông, thế mà ngày hôm nay liên tiếp bị xỉ nhục.

Ánh mắt Hàn Nguyệt loé lên lửa hận, khí chất âm u không che lấp mà hiện ra rõ ràng.

"Lam Túc. Ta không tin huynh có thể ở bên Lâm Khinh kia mãi mãi, một thằng nhãi con thì có tư cách gì để tranh giành nam nhân với nàng?

Tốt nhất là y nên chết luôn đi, đừng trở về nữa."

"Tiên tử nên an phận lại. Tiên tử phải biết tông chủ của chúng ta là người nói được làm được đấy."

Giọng nói của Lưu Toàn chợt vang lên bên cạnh. Lời này quả thực có sức sát thương rất lớn, bản chất điên cuồng của Hàn Nguyệt vội vàng thu vào, lúc ngẩng đầu lên lại là vẻ điềm đạm yếu ớt.

"Cảm ơn trưởng lão đã nhắc nhở, ta chỉ lo Lam

ca nhất thời bị mê hoặc mà bỏ quên chính sự thôi..."

"Việc của tông chủ hình như không có liên quan gì đến tiên tử? Tiên tử cũng quá bao đồng rồi đó!"

Hàn Nguyệt chớp đôi mắt, dịu dàng nói với Lưu Toàn:

"Tạ ơn trưởng lão."

Lưu Toàn rùng mình, hắn hoàn toàn không biết ứng phó với nữ nhân lật mặt nhanh như chớp thế này, tốt hơn hết là tránh xa cho lành.

Không ngờ chủ nhân lại giao nhiệm vụ giám sát nàng ta cho hắn, đây chính là làm khó hắn mà.

Lam Túc vừa đi vào nhà đã vội dùng thanh thuỷ quyết tẩy đi mùi ám muội trên cơ thể. Thi Âm này thật không an phận. Hắn cực kỳ ghét những người luôn tự cho mình là đúng này.

Tẩy sạch sẽ thân thể xong, Lam Túc cởi bỏ trường bào trên người, chỉ để lại bộ y phục dạ hành bên trong rồi không tiếng động rời đi.

Ám vụ sơn là một địa phương với tầng tầng lớp lớp trận pháp. Nơi đây là cấm địa của Thiên Huyền tông, một con ruồi cũng khó có thể lọt vào. Bên trong phong cảnh núi non trùng điệp cũng rất nên thơ trữ tình, nhìn qua còn có dáng vẻ thế ngoại đào nguyên, không hề giống một nơi nhốt phạm nhân tí nào.

Nhưng chỉ có tu sĩ bị nhốt ở trong này mới biết rằng Ám vụ sơn đáng sợ đến thế nào.

Nơi đây linh lực không sử dụng được, trận pháp triệt tiêu linh khí có ở khắp nơi, thế nên chẳng ai có thể tu luyện. Tu sĩ mà lâu không được bổ sung linh khí thì sẽ dần trở nên già cỗi và yếu ớt, tu vi thụt lùi.

Đối với tu sĩ coi việc tu luyện quan trọng hơn hít thở thì Ám vụ sơn đúng là nhà tù bí bách nhất.

Còn đối với nữ nhân coi sắc đẹp hơn cả mạng sống thì nơi đây đúng là địa ngục trần gian.

Tử Lan vừa bị mang vào đây vẫn còn hoang mang tột độ, nhưng nàng chưa ngồi yên thì đã thấy bóng dáng của đại sư huynh nhà mình, nàng mừng quá vội chạy ra.

"Đại sư huynh."

Lam Túc thu hồi biểu tình lạnh lùng, vội vàng giữ nàng lại, hạ giọng nói:

"Tử Lan. Muội kể lại đầu đuôi câu chuyện cho ta xem nào?"

Lam Túc biết chắc chắn Tử Lan không phải nội gián bởi vì hắn là một trong số ít người biết rõ quá khứ của nàng. Cả nhà nàng đã bị ma tu diệt môn, nàng hận còn không kịp, chẳng lý nào lại đầu nhập vào ma tu.

Với lại hắn khá tin tưởng nhân phẩm của nàng.

"Sư huynh, muội cũng không rõ là vì sao nữa. Lúc đó muội yêu cầu mọi trưởng lão trong tông môn đều phải tập hợp, ngay cả một số trưởng lão đang bế quan cũng bị mời ra. Lệnh bài của muội luôn ở trong ống tay áo, một trăm năm nay đều không đổi chỗ. Vậy mà hôm nay..."

Tử Lan nói đến đây thì giật mình, nàng bây giờ bình tĩnh rồi mới nhớ ra một việc. Lúc nãy nàng đang đứng ghi lại tên những trưởng lão đã có lệnh bài thì bị suýt bị ngã, lúc đó có người đã tiến đến đỡ nàng lên.

Liệu có phải lệnh bài bị mất lúc này không?

Nhưng mà nếu là người kia thì không hợp lý. Tử Lan lắc đầu xua đuổi ý nghĩ này đi, quyết định giấu nhẹm.

"Thôi. Đằng nào lệnh bài cũng làm mất rồi, muội chấp nhận ở trong này phối hợp điều tra."

Lam Túc liếc mắt nhìn nàng. "Muội còn giấu ta chuyện gì nữa phải không?"

Tử Lan vội vã lắc đầu, "Không có."

Lam Túc nhíu mày thật sâu, cũng không ép buộc nàng nữa.

"Muội ở đây nghỉ ngơi tạm mấy hôm đi. Vài hôm nữa ta đến đón."

"Được!"

Tử Lan nghe thấy câu này là yên tâm rồi, nàng biết rõ sư huynh sẽ giải oan cho mình.

Lam Túc về đến tiểu viện, hắn ngồi xuống ghế ngẩn người.

Sắp đến đại hội thi đấu các tông môn rồi. Theo lý mà nói thì hắn không thể rời khỏi đây lúc này, nhưng mà an nguy của Lâm Khinh bên kia mới là quan trọng nhất. Hắn định tiến nhập Ma linh giới một chuyến.

Nhưng Lam Túc còn chưa kịp làm gì thì đã có một việc làm hắn không kịp trở tay.

"Tông chủ. Tông chủ. Có người muốn gặp đích danh ngài!"

Vị quản sự toát mồ hôi chạy đến, xem chừng là có việc gấp. Lam Túc vừa ra khỏi viện đã lạnh lùng hỏi:

"Ai?"

"Người đó tự xưng là đại diện cho ma tu."

Lam Túc đang bình tĩnh nghe vậy thì con ngươi loé lên một mạt sát khí, hắn nói.

"Đi. Dẫn ta đến đó."

Người đến là một ma tu lạ mặt. Gã vừa nhìn thấy Lam Túc thì không nói một lời lập tức vung tay, một mặt kính lớn bắt đầu hiện ra giữa sơn môn Thiên Huyền Tông, khuôn mặt của Lý Hạo Dương trong đó dần dần trở thành thực thể.

Hắn ta cười làm cho không gian xung quanh vang lên từng tiếng ong ong, một vài vết rách đã hiện ra làm mặt kính trông càng thêm ma quái.

"Chào Lam tông chủ. Ngươi có nhớ tình nhân bé bỏng của mình không? Chúng ta đang giữ hắn làm khách. Khi nào Huyễn phù thần trận được phá vỡ thì ngươi sẽ được gặp y. Còn nếu không..." Lý Hạo Dương tiếp tục cười. Mặt gương lại chuyển sang cảnh khác, là cảnh Lâm Khinh gương mặt tái mét đang bị xiềng xích vây lại, trên người là hàng loạt vết thương ghê rợn.

"Nếu không đạo lữ của ngươi còn sống được đến ngày đó hay không thì ta cũng chẳng rõ."

Bình Luận (0)
Comment