Ta Xuyên Dị Giới Làm Gay

Chương 95

Lam Túc không trả lời mà trực tiếp hành động, khí thế trên người hắn mạnh mẽ toát ra làm Dạ Huyền nhíu mày.

Nhìn thế nào thì kẻ trước mắt cũng chỉ là một tu sĩ Ma Anh kỳ sơ giai, cuộc chiến này vốn không cân sức cân tài, nhưng hắn lại ngửi thấy mùi... nguy hiểm.

Đây là bản năng sau khi chinh chiến bao nhiêu trận mà ra.

Dạ Huyền híp mắt lại, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên, phối hợp với biểu tình ma mị làm hắn càng trở nên quyến rũ. Nhưng Lam Túc không mảy may rung động, trên mặt hắn chỉ có chán ghét và chán ghét.

Cả hai đứng đó thăm dò nhau một lúc lâu, cuối cùng Dạ Huyền không kiên nhẫn mà động trước. Hắn lấy từ trong tay áo ra một chiếc chiết phiến màu đen, niệm chú ngữ rồi phất ra, vô số ma âm rít lên đánh sâu vào linh hồn.

Lam Túc cũng không kém cạnh, bản thân hắn chính là một món pháp bảo lợi hại nhất, sẽ không một chút ảnh hưởng bởi những âm thanh tầm thường này.

Rút kiếm ra. Không dùng thuật pháp, Lam Túc lắc mình xông tới chỗ Dạ Huyền, quang mang màu tím từ thanh kiếm phát ra có phần chói mắt, không gian xung quanh ba động một cách cường hãn, sát khí như hoá thành thực chất, hung hãn và cường đại.

"Được đấy." Ý chí chiến đấu của Dạ Huyền cũng được khơi dậy, hắn giơ chiết phiến lên, từng tia huyết quang khuếch tán ra lan tràn trong không khí.

Mùi tanh tưởi bốc lên nghi ngút, âm khí tràn ra đối chọi với đòn tấn công của Lam Túc.

"Bang!" Dường như hai người bất phân thắng bại, kiếm khí cắt mất một đường bên tay áo của Dạ Huyền, huyết quang đồng thời làm Lam Túc xước một vết nhỏ trên tay.

Dạ Huyền hiểu thuật pháp không có tác dụng gì trong trường hợp này nên dứt khoát cất chiết phiến vào tay áo rồi hô:

"Hay lắm!"

Lam Túc nhìn thấy vậy cũng thả kiếm vào nhẫn rồi tiếp tục trận đấu.

Hầu hết ma tu đều có thiên hướng luyện thể, sức mạnh cơ thể là chủ yếu. Lam Túc thì khác, hắn đã trải qua vài lần lôi kiếp, gân cốt và da thịt đã được tôi luyện đến tận cùng.

Tu vi không đủ nhưng chiến đấu với Dạ Huyền vẫn khá dư sức.

Hai người giao đấu nháy mắt đã trên trăm chiêu, trình độ của Lâm Khinh không đủ để theo dõi, chỉ nhìn thấy loáng thoáng hai bóng đen trên không trung.

Lâm Khinh cực kỳ lo lắng cho Lam Túc, y đã chuẩn bị sẵn sàng để triệu hồi Thất dực lam điểu từ trong không gian ra ngoài.

Dạ Huyền càng chiến càng hăng, từ lâu lắm rồi hắn không gặp được đối thủ như ý, gần như hai người chỉ chiến đấu bằng nhục thể, những đòn đánh vào nhau có lực đạo lớn đến mức khiến không gian rạn nứt.

Chỉ một lúc mà xung quanh tràn đầy những vết đen ghê rợn.

Cả hai đang chiến đấu hăng hái bỗng một tiếng gầm rú từ trong hang động truyền ra làm toàn bộ mặt đất rung chuyển.

"Cái gì vậy?" Lâm Khinh nhạy cảm nghe thấy tiếng bước chân nặng nề, mùi máu tản ra khắp nơi trong không khí, áp lực nặng nề làm tim y đập thình thịch, nhìn thấy hai tên kia vẫn còn hăng máu lao vào nhau liền quát:

"Ê mấy huynh không nghe thấy gì à? Không chạy là chết cả đám bây giờ!!!"

Lam Túc nghe thấy tiếng của Lâm Khinh thì khựng lại, lập tức bụng bị ăn một chưởng, phun một ngụm máu ra ngoài.

Lâm Khinh nhìn thấy thế hốt hoảng lao lên, vừa kéo Lam Túc lại vừa chửi:

"Con mẹ Dạ Huyền ngươi chơi bẩn thế." Nói xong không thèm để ý đến hắn mà vội vã kiểm tra thương thế của nam nhân.

Dạ Huyền tức đến muốn ói máu nhưng không tiện phát tác. Hắn lạnh lùng nhìn ra đằng sau rồi quay sang nói với đôi cẩu nam nam trước mặt:

"Các ngươi mà còn đứng đấy, chết ta cũng không chịu trách nhiệm đâu!"

Hắn ta vừa dứt lời thì mặt đất sau lưng cũng vỡ ra, một con hung thú siêu cấp khổng lồ dường như đã ngủ say lâu năm bây giờ bị gọi tỉnh, nó từ từ đứng dậy từ trong đống đổ nát, con mắt khổng lồ lạnh nhạt nhìn xuống ba kẻ phá đám ở dưới. Toàn thân của nó như một ngọn núi, che khuất hết cả ánh sáng quanh khu vực này.

"Ma viên hầu. Ma thú cấp chín!"

Mẹ ơi, giờ Lâm Khinh mới biết ở Ma Linh giới còn có cực phẩm này. Cấp chín! Chỉ còn một cấp nữa là có thể hoá hình.

Ma thú này tương đương với tu sĩ Đại Thừa kỳ nhân loại đó.

Vừa nãy ở trong hang động, Dạ Huyền tu vi Toái hư kỳ mà không hề phát hiện sự tồn tại của nó. Thật kỳ tích là hai người không bị phát hiện.

Y còn chưa muốn chết đâu!!!

Vội vàng tỉnh táo lại trong cơn khiếp sợ, Lâm Khinh hét lớn:

"Chạy!!!"

Ma viên hầu thong thả giơ chân trước lên rồi dẫm xuống. Áp lực khủng bố làm mặt Lâm Khinh tái mét, máu trong người như sôi trào lên, toàn thân đông cứng lại không nhúc nhích nổi.

Lam Túc mặt biến sắc, vội vàng ôm Lâm Khinh lôi ra một đoạn.

Dạ Huyền biết có ba người như mình đến đây cũng không đủ cho con yêu thú này dẫm một nhát, vội vã lôi phi hành pháp bảo ra rồi hét lên:

"Các ngươi mau tới đây!!!"

Ma viên hầu khẽ mở miệng, một dòng dịch thể phun ra, Dạ Huyền vội vàng nhảy lên tránh, chỗ vừa đứng cùng phi hành pháp bảo đều biến thành một đống bột đen xì. Bản thân hắn cũng bị chấn cho hộc máu.

Lâm Khinh không kịp suy nghĩ gì nữa vội triệu hồi Thất dực lam điểu từ không gian ra ngoài, nhét vào miệng chim một viên Sinh tử cao rồi túm hai người kia nhảy lên lưng nó.

Thất dực lam điểu vừa ra ngoài đã phải đối diện với một tồn tại mạnh hơn mình rất nhiều thì tim đập chân run, vội vàng kêu lên quang quác, cánh dang ra, dùng hết sức bình sinh để phóng lên trời.

Ma viên hầu trở tay không kịp, chân trước quơ lên trời, âm khí mù mịt hoá thành lợi khí bắn vào đuôi Thất dực lam điểu làm nó chếch choáng, đường bay xiêu vẹo.

Mãi đến khi bay đi được mười dặm thần kinh cả đám mới buông xuống. Lúc này Lâm Khinh không cố kị gì nữa vội vàng ôm cổ Lam Túc thở phào nhẹ nhõm.

"Ma viên thú thật đáng sợ."

Lam Túc ôm lấy người, trầm ngâm không đáp. Cảm giác không có sức mạnh thật tồi tệ và gò bó. Điều này làm tâm trạng hắn bây giờ cực kỳ khó chịu!

Lâm Khinh giờ mới nhớ ra chính là do hai tên này thì hung thú mới tỉnh lại, lập tức chất vấn:

"Hôm nay huynh làm sao vậy?"

Lâm Khinh không nhắc tới thì thôi, vừa nhắc thì lửa giận của Lam Túc đã bốc lên, giọng hắn chua lè:

"Đệ còn dám hỏi ta à? Mấy ngày nay đệ đi đâu?"

Lâm Khinh hơi chột dạ, nhưng bản thân mình ngay thẳng, hơn nữa tu sĩ bình thường bế quan hay tầm bảo dăm bữa nửa tháng là chuyện quá bình thường, chẳng hiểu Lam Túc làm quá lên như vậy làm gì? Nghĩ vậy y cau mày trách:

"Có gì mà không dám? Dạ Huyền kêu ta đi cùng hắn mà, huynh phải nhớ thân phận của ta bây giờ là gì chứ!"

Lam Túc rõ ràng điều đó, hắn vẫn rất tin tưởng Lâm Khinh.

Nhưng hắn không tin nổi tên thiếu chủ kia!!!

Đã thế Lâm Khinh lại còn một câu Dạ Huyền, hai câu Dạ Huyền làm hắn điên tiết. Người này không tim không phổi, hại hắn lo lắng mấy ngày nay, bây giờ lại còn quay trách ngược lại hắn.

Ngại "người ngoài" ở đây, Lam Túc im lặng không nói gì, nhưng trong lòng lại nặng nề thêm một phần.

Dạ Huyền thì kiếm một chỗ khoanh chân nhắm mắt lại điều tức, cố gắng phớt lờ hai kẻ đang ôm ấp đằng kia. Trong lòng hắn càng thêm nghi ngờ thân phận Lâm Khinh.

Còn cả cái tên kia nữa.

Cái người tên Tạp Tư này, Dạ Huyền đã gặp một lần, nhưng chưa bao giờ biết hắn lại ẩn giấu thực lực đến mức này.

Lại còn con vật hắn đang cưỡi này nữa.

Từ khí tức ngửi ra thì rõ ràng là một con yêu thú, hơn nữa đã đạt cấp tám.

Ma Linh giới xuất hiện yêu thú thì cũng có thể lý giải, nhưng một ma tu Ngưng nguyên kỳ làm sao có thể sở hữu nổi nó.

Tạp gia khá mạnh, nhưng tộc nhân mà sở hữu yêu thú thì chỉ có tầm tộc trưởng, trưởng lão.

Một tộc nhân vài chục tuổi đầu lấy đâu ra.

Quên chưa nói, Tạp Phỉ mà Lâm Khinh giả trang năm nay ba mươi tám tuổi.

Nhưng Tạp Phỉ này vừa cứu Dạ Huyền một mạng, nên hắn cũng không tiện trở mặt. Chỉ nhắm mắt lại, mắt không thấy thì tâm không phiền.

Chưa về đến địa phận Sa lý tộc, Lâm Khinh đã kêu Thất dực lam điểu thả người xuống. Cả ba thong thả đi vào thành.

Nếu cưỡi yêu thú này thì quá mức gây sự chú ý.

Tiểu Thất vừa hạ cánh xuống đã thu nhỏ lại kêu lên chiêm chiếp rồi rúc vào lòng Lâm Khinh.

Lâm Khinh xót xa vạch lông nó lên xem, quả nhiên gần đuôi của nó máu chảy ròng ròng.

Lấy ra một viên đan dược nhét vào mỏ chim, thả nó lên vai. Lâm Khinh vỗ vỗ đầu nó an ủi.

Lúc nãy nguy cấp mới vội lôi nó từ trong không gian ra, giờ thì làm gì mà y dám đem nó vào đó.

Vừa bước vào thành, Lam Túc liếc Dạ Huyền một cái thật sâu rồi kéo Lâm Khinh đi mất.

Về đến động phủ của hắn, Lam Túc lập tức trở mặt, ánh mắt lạnh lẽo, khoanh tay liếc xuống Lâm Khinh:

"Đệ biết tội của mình chưa?"
Bình Luận (0)
Comment