- Gia gia bây giờ làm sao giờ ? – Tô Hồng Ngọc lo lắng hỏi.
Đối với sự việc bây giờ không chỉ ảnh hưởng tới an nguy của nàng, gia gia nàng mà còn chính là ảnh hưởng cả Tô gia an nguy.
- Không cần lo lắng quá, Vương gia huyền hư kì vừa xuất thế còn cần thời gian ổn định cũng một tuần tới một tháng, chúng ta trong thời gian này cũng có thể đưa các thế hệ trẻ của Tô gia rời đi.
Tô Hồng Ngọc vốn định thêm vài lời nhưng gia gia lại ngăn cản ra giấu hiệu xuôi về khiến Tô Hồng Ngọc về phòng mà nặng trĩu tâm tư.
Nếu gia gia nàng nói như vậy đã là ngựa chạy nước rút chỉ có thể đem Tô gia trẻ rời đi còn không thể để lại bảo hộ an toàn. Mà những vị trưởng lão lớn tuổi ở lại ngăn cản hẳn cũng chỉ có một kết cục…
Tô gia trước giờ chưa bao giờ chịu thảm cảnh như này nay đến khi nàng làm gia chủ lại chịu cảnh diệt môn. Đây chính là chỗ sâu nhất trong lòng nàng buồn đau. Mọi đời Tô gia gia chủ đều nắm thực lực đủ chống đỡ. Ngay như tiền nhiềm Tô gia là cha nàng thực lực cũng bá đạo, riêng nàng lại không…
Tô Hồng Ngọc trong mắt tràn ngập đau khổ nhưng giữa sự đau khổ ấy lại xuất hiện hình ảnh nam tử bạch y trắng hơn tuyết kia có thể cứu giúp nàng. Nàng bất động trong giây lát liền nhớ ra vị sư phụ này. Biết đâu vị sư phụ này của nàng thật sự có khả năng giúp Tô gia a.
…
Vương gia mật thất.
Trên bàn đã sắp xếp uy nguy sắp xếp bảy ghế đá chỗ ngồi, một ghế đã chỗ cao nhất chính là ghế đá chi vương. Người ngồi trên ghế đã này cũng đồng dạng như vương giả. Lời nói người này nói ra sợ không ai có thể cãi lại.
Ngồi vị trí đã cao nhất, một hắc y nhân không ró mặt mũi thân hình có chút gầy gò ốm yếu như đẩy nhẹ một cái có thể đổ. Nhưng mà xung quanh người này huyền lực phát tan ra đủ để chấn nhiếp tâm thần người khác. Uy áp tỏ ra cũng mạnh mẽ khiến hai nam tử đằng sau quỳ xuống mà không rõ nguyên do.
Sáu vị trí ghế đá bên dưới có sáu đại nhân vật tọa trấn. Nếu Quân Huyền ở đây chắc chắc nhìn ra nơi đây có ba vị gia chủ ngồi đấy. Cạnh ba gia chủ là ba người cảnh giới mạnh nhất ba gia tộc, mỗi người đều là Thiên Huyền Cảnh.
- Chúc mừng lão tổ tông đột phá cảnh giới, thực lực đại tịnh tiến,…
Người đứng dậy này là Vương gia gia chủ. Vương gia gia chủ vừa dứt chúc mừng năm vị cường giả đằng sau cũng liền nhao nhao chúc mừng theo.
- Không cần chúc mừng, ta ba tháng trước vốn là đột phá rồi. Chỉ là để ổn định nên bây giờ mới bành chướng dị tượng. – Nói ra câu này trên mặt hắc y nhân thoáng hiện một tia tự hào.
- Lão tổ quả nhiên cường đại mới bế quan không lâu đã đột phá, tư chất đúng là kinh người.
Vương gia chủ cất lời khen thì năm vị kia cũng nhao nhao khen theo không giám chậm trông như con nít đang ríu rít khen lão đại không bằng.
Dù Vương gia chủ khen như vậy nhưng ai cũng biết vị này lão tổ bế quan đã hơn mười năm. Nếu không có hôm nay sự tình bọn họ còn tưởng vị này đã chết. Mà mười năm để đột phá lên huyền hư có hai trường hợp một là sinh ra siêu việt huyền phủ, hoặc có thiên phú đặc biệt.
Hai là tư chất quá kém không thể đột phá nhanh được, vị lão tổ đột phá huyền hư không những không có sinh ra siêu việt huyền phủ mà chỉ sinh ra một cái thanh sắc huyền phủ đã nói rõ nguyên nhân.
Mặc dù, thanh sắc huyền phủ không tính là phế nhưng ở trong đế quốc phải tử sắc huyền phủ mới được để vào mắt. Mà chỉ có tử sắc huyền phủ trở lên mới có cơ hội bước vào linh hư. Đây chính là giới hạn tư chất.
Vương lão gia không khỏi sung sương nói lên, nhìn về phía hai gia chủ kia. Vương lão gia cất lời :
- Vương gia bước vào ngũ phẩm gia tộc cũng sẽ không bạc đãi hai gia tộc các ngươi. Ngược lại sẽ cố cung cấp tài nguyên khiến gia tộc các ngươi mau có người xuất huyền hư.
Hai gia chủ kia ngoài mặt cười cười nói cảm tạ nhưng trong lòng lại khác. Ngũ phẩm gia tộc là một gia tộc có huyền hư kỳ xuất thế hay nói đúng hơn là gia tộc có một huyền hư kỳ trấn thủ đều sẽ dâng sớ lên trên chứng nhận thân phận.
Mà Vương lão gia hao tổn bao năm mới có thể có huyền hư kỳ xuất thế làm bá chủ một vương há lại có thể dễ dàng nhả ra đồ để nhà khác cũng có huyền hư kỳ tranh phong.
Chưa kể, gia tộc kia còn đang lệ thuộc. Không gia chủ nào lại ngu ngốc đến mức cung cấp đồ để gia tộc kia thoát khỏi lệ thuộc của mình cả.
- Bất quá có một chuyện… - Vương lão gia chủ ngập ngùng chưa nói tiếp.
- Chuyện gì ? – Từ hắc y nhân bộc phát ra thanh âm đến chấn động tai người nghe.
- Tô gia vẫn như cũ từ đầu đến cuối chống đối ta, không có chủ ý quy thuận.
Hắc y nhân kia nhăn mặt : “Tô gia ngoài Tô Chiến còn ai có khả năng chống đỡ chúng ta công kích.”
Tô Chiến trong miệng mọi người chính là cha Tô Hồng Ngọc. Vị này từng như chiến thần, vô địch tại thiên huyền cảnh. Ba gia tộc cũng phải e ngại, nhưng bị ba gia tộc mưu kế liền vấn lạc.
- Cái này, Tô Chiến vừa vấn lạc, Tô gia như rắn mất đầu nhưng Tô Thiên cha Tô Chiến lại xuất quan ra tay chấn áp.
- Tô Thiên cảnh giới quá cao chúng ta không cách nào đụng Tô gia.
Hắc y nhân ngẩng đầu như cười vang :
- Cảnh giới cao liệu có địch nổi huyền hư ?
Tất cả mọi người chấn động giây lát xong đều hiểu liền nhìn nhau cười lên.
Ha…ha…ha
Hắc y nhân nhìn Vương gia chủ nói tiếp :
- Ngày mai, chúng ta tấn công Tô gia. Báo hiệu nơi đây ai bá chủ !
- Được. – Mọi người đồng thanh. Sát phạt ý chí vang lên.
Tô Gia cũng không hề hay biết mình sắp đối mặt bậc nào sóng gió.