Linh hư cùng huyền hư khác biệt ở một thứ, đó chính là linh hồn được thuế biến. Linh hồn sau khi được thuế biến sẽ tùy theo mỗi người tu luyện mà biến thành những dạng khác nhau.
Cao Tử Linh có linh hồn thuế biến khác biệt. Phong Mặc cũng thế và Lăng Quân cũng là khác.
Từ sau Lăng Quân xuất hiện tới một vùng biển máu màu đỏ, ở vùng biển máu này người cả chỉ nhìn thấy một chiếc rìu dài ba mét cắm ở giữa biển. Xung quanh chiếc rìu tỏa ra sát khí rợn người như chỉ cần người nhìn vào liền có thể nhanh chóng giết chết.
Chiếc rìu này chính là giống hệt với chiếc rìu Lăng Quân đang dùng chiến đấu. Nhưng mà sát khí tỏa ra khác biệt một trời một vực.
Biển máu xuất hiện Ngọc Huyền Thảo cũng là nhận lấy áp chế cực lớn. Vốn là được hồn lực bao bọc liên tiếp công kích nhưng khi thấy biển máu xuất hiện liền trực tiếp bị đè xuống.
Lăng Quân nhìn tới Quân Huyền không khỏi cười lạnh. Biển máu của hắn chính là át chủ bài. Bất kể linh hư nào cũng đều lấy linh hồn thuế biến làm át chủ bài rất ít lộ ra. Một khi lộ ra...những người chứng kiến nên chết.
Dù sao linh hồn thuế biến ngoài làm tăng thêm thực lực còn làm lộ ra thứ chủ tu, mà lộ ra thứ chủ tu thường sẽ bị người khác biết trước để áp chế. Chính như vậy linh hồn thuế biến thường ít dùng tới. Như Cao Tử Linh hay Nhạc Hạo chiến đấu kéo dài tới bây giờ cũng chưa dùng.
Nhưng mà Lăng Quân dùng tới mới khiến người khác không ngờ tới. Mà Lăng Quân mới chỉ đối phó với một huyền hư kì mà thôi đã dùng tới thứ này ?
“Ngươi cũng sẽ được nằm trong biển máu này thôi.” Lăng Quân nhìn tới Quân Huyền buông lời. Sau lời nói đó Lăng Quân hắn đưa tay ra, chiếc rìu đang nằm giữa biển máu như chịu tới triệu hoán lập tức bay tới.
Cầm trên tay chiếc rìu này Lăng Quân sức chiến đấu như tăng rất nhiều lần. Tốc độ đẩy nhanh tới mức di chuyển chỉ kịp nhìn tới tàn ảnh mà thôi.
Một rìu chém xuống Quân Huyền như đủ sức mạnh bổ đôi ngọn núi vậy. Quân Huyền hắn cũng có chút không kịp phản ứng để né tránh liền phải dùng võ hồn đón lấy. Ngọc Huyền Thảo ngay lập tức bao phủ xung quanh bảo hộ lấy Quân Huyền.
Nhưng mà vô dụng, Lăng Quân sát tâm đã đẩy lên cực hạn. Đòn đánh ra đương nhiên không thể để một võ hồn có thể cản trở.
Ngọc Huyền Thảo cũng không chịu được quá ba giây thời gian liền bị chém tan. Sau ba giây chống đỡ đó là chiếc rìu chém thẳng xuống Quân Huyền bên dưới.
Ba giây thời gian mặc dù ngắn nhưng vẫn đủ. Ban đầu là Quân Huyền hắn không kịp phản ứng mới để Lăng Quân tiếp cận như vậy nhưng giờ lại khác. Khi Ngọc Huyền Thảo hộ chủ Quân Huyền hắn trực tiếp dùng hóa viêm hỗn độn quyết thoát ra ngoài.
Muốn đối đầu Lăng Quân trước lại phải né mũi nhọn. Đối với linh hồn thuế biến Quân Huyền hắn đã từng nghe nhưng chưa từng chứng kiến. Nay hắn gặp cảnh này mới thấy được linh hồn thuế biến mạnh mẽ ra sao.
Nếu là ban nãy hắn còn có thể kéo bắp tay Lăng Quân nhưng giờ hoàn toàn không thể.
Không cho Quân Huyền thời gian thở dốc Lăng Quân lại tiếp tục công kích tới. Với đòn công kích này Quân Huyền hắn chỉ có thể vừa lui lại vừa chống đỡ mà thôi.
Lăng Quân nhìn Quân Huyền liên tục bại lui liền nhoẻn miệng cười nói : “Ngươi như lại tiếp tục vùng vẫy đi.” Lăng Quân hắn đã để ý tới Quân Huyền từ khi Quân Huyền hắn thắng chọn huyền thạch với Lã Phong. Nếu là Quân Huyền không tiến vào trong hắn còn cho Quân Huyền thoát qua một kiếp nhưng mà bây giờ đã tiến vào thiên la địa võng này vậy chỉ có kết cục chết mà thôi.
Mà Lăng Quân hắn chính là thích cảm giác săn mồi. Con mồi càng chạy tốt hắn càng muốn giết bằng được.
Tô Huyên Nhi quan chiến một màn này cũng là nhíu mày. Quân Huyền có huyền hồn song tu tư chất với nàng cũng không phải bí mật gì. Dù sao ở thánh giả chi địa vị kia cũng từng nhấc lên một lần. Nhưng mà bây giờ chiến đấu, Quân Huyền vẫn như cũ bị áp chế khiến nàng cảm giác thế trận này sẽ khó mà thay đổi nổi.
Đối diện Lăng Quân thế công và lời nói, Quân Huyền hắn cũng rõ ràng với thực lực của hắn như giờ là chưa đủ. Nghĩ nghĩ trong đầu Quân Huyền hắn liền làm ra quyết định. Đã vậy, hắn liền dùng tới nó.
Dù huyền kỹ kia Quân Huyền hắn tự mình tạo ra tới nhưng mà vẫn hoàn toàn chưa hoàn thiện. Nhưng trong tình huống như này nếu không dùng tới nó Quân Huyền hắn cũng không nghĩ còn có sự lựa chọn nào tốt hơn.
Quân Huyền hắn không tiếp tục chạy nữa. Tốc độ giảm dần sau đó Quân Huyền hắn dừng lại, đôi bàn tay vốn là xuất hiện võ hồn cùng với long đế ấn nay hoàn toàn biến mất. Thay cho hai thứ đó chính là hai ngọn lửa rực cháy.
Sau hai ngọn lửa cháy trên tay Quân Huyền chính là kinh thiên động địa hiện tượng xuất hiện.
Đứng đối diện Lăng Quân vẫn là con mồi vừa tháo chạy nhưng mà từ Lăng Quân nhìn tới con mồi hắn lại cảm giác áp lực. Áp lực từ con mồi đổ lại vào hắn như tăng gấp bội. Lăng Quân hắn cảm nhận tới thứ áp lực này không phải ảo giác, mà áp lực này thật sự truyền từ tiểu tử kia tới.
Lăng Quân nhíu mày hắn đã dùng tới biển máu cũng liền nói thực lực tăng vọt. Thế mà nhìn tới tiểu tử này còn chịu áp lực đổ lên mình.
Lăng Quân cảm nhận được cũng là lúc mọi người xung quanh biến sắc. Không biết từ lúc nào một ngọn lửa đã nhẹ nhàng cháy lên phạm vi năm mươi mét xung quanh nơi đây. Ngọn lửa vừa cháy lên thiên địa biến sắc, cả phong vân như hội tụ toàn bộ vào đây. Ngọn lửa cùng cháy lên thiên địa như điên đảo lên, những tia sét bắt đầu xuất hiện trên bầu trời như đang nói lên thứ gì đó.
Mà ngọn lửa này cháy lên như bùng nổ tiếp thêm sức chiến đấu cho Quân Huyền. Ngọn lửa vừa cháy lên mọi người đều cảm giác áp bách ập đến thân mình.
Sức mạnh ngọn lửa nào có áp bách về phía bên trong người đâu. Những người bên ngoài quan chiến đều cảm nhận áp bách về riêng phần mình, chính như Cao Tử Linh, Phong Mặc cùng hai linh hư kia chiến đấu cũng đều cảm nhận được.
Nhạc Hạo nhìn ngọn lửa bùng cháy liền nhíu mày. Hắn biết sự việc có chút ngoài dự tính. Dù sao Lăng Quân tu luyện không hề dùng tới hỏa, ngược lại hỏa còn là áp chế Lăng Quân rất nhiều.
Bên ngoài, những vương giả ngồi quan chiến cũng không có ngoại lệ. Hạo Thiên Tông trưởng lão còn đang cười mỉm nhưng cảm nhận sức mạnh này cũng là nhíu mày. Những vương giả xung quanh cũng không khác, bọn hắn không rõ ràng vì sao ngọn lửa này bùng cháy lên lại có to lớn như vậy áp bách.
Nhưng đây cũng có thể là thứ thay đổi cục diện kéo lấy Vũ Thánh Tông một đường sinh cơ.
Quân Huyền nhìn tới Lăng Quân nói : “Ngươi nên vinh hạnh vì là người đầu tiên thử nghiệm nó. Ta gọi nó là Đạo Hỏa Lĩnh Vực.”Lời nói rơi xuống trên đỉnh đầu Quân Huyền xuất hiện một giọt máu màu đỏ. Giọt máu màu đỏ ban đầu chỉ nhỏ xíu nhưng càng lúc càng bành chướng. Mà càng bánh chướng ra mọi người ở đây càng nhận áp lực càng lớn về thân mình.
“Đây là...”
Những người xung quanh chứng kiến tình cảnh này cũng chỉ dừng lại hai từ này mà thôi. Dù sao đối với bọn họ chứng kiến một thứ kì lạ như vậy cũng không dám chắc nó là thứ gì mà nói hẳn ra.
Nhưng riêng những vương giả bên ngoài lại là hoàn toàn khác, bọn hắn nhìn huyết lệ này xuất hiện liền biết được đây là thứ gì.
Đây chính là dị hỏa! Tiểu tử này vậy mà sở hữu thứ này!
Dị hỏa kinh khủng càng liền không phải nói. Nếu như chỉ đơn thuần là Ngọc Lệ Huyết Viêm cũng sẽ không mang áp bách như vậy. Nhưng mà từ cái gọi là Đạo Hỏa Lĩnh Vực kia, vương giả mấy vị ngồi đây đều nhận thấy áp lực không nhỏ.
Đạo hỏa lĩnh vực có thể gây áp lực nên cả vương giả đương nhiên là vì đây là sự kết hợp của ba ngọn lửa tạo thành. Hai ngọn lửa kia đương nhiên là dị hỏa, ngọn lửa thứ ba chính là ngọn lửa của hỏa vương xà thiên. Ngọn lửa của hỏa vương xà thiên mặc dù không bá đạo như dị hỏa nhưng cũng không thua kém.
Quân Huyền hắn còn nghĩ sẽ tiếp tục kiếm thêm dị hỏa để cho thêm vào lĩnh vực này. Ngọn lửa hắn nghĩ tới đầu tiên đương nhiên là của Tiểu Viêm rồi a. Nhưng mà hắn còn chưa kịp gọi Tiểu Viêm dậy để mượn ngọn lửa dung hợp đã phải đi tới đây đoạt thiên công.
Nhưng mà chỉ với ba ngọn lửa này Quân Huyền hắn vẫn tự tin đủ sức chiến đấu với Lăng Quân. Chưa nói tới lửa chính là thứ khắc chế Lăng Quân lớn nhất. Sát khí mặc dù mạnh nhưng vẫn e ngại trước lửa. Nhất là khi đứng trước dị hỏa.
Ngọc Lệ Huyết Viêm càng lúc càng lớn. Ngọc Lệ Huyết Viêm hư ảnh đã bao phủ chiến trường nơi đây từ lúc nào không hay. Lúc này, Quân Huyền hắn cũng liền công kích tới.