Không trách được Lăng Quân, trách là hắn chọn sai đối thủ. Nào có tiểu tử huyền hư nào biến thái đến mức này. Đã tư chất huyền hồn song tu, chưa nói tới tu luyện vất vả nhưng sở hữu được hai loại dị hỏa càng là khủng bố.
Sở hữu hai loại dị hỏa cũng liền thôi đi bây giờ lại có cả song sinh võ hồn. Tư chất quá mức biến thái.
Quần chúng ăn dưa bàn luận cực kỳ sôi nổi. Nhưng bên ngoài mấy vị vương giả là cả một bầu trời im lặng. Hạo Thiên Tông vương giả im lặng có thể hiểu nhưng Vũ Thánh Tông vương giả im lặng mới là khó hiểu.
Dù sao Vũ Thánh Tông ra bực này đệ tử là chuyện thiên đại hỉ sự thế là vương giả này còn giữ bộ mặt bình thản như vậy được ?
Các vị vương giả nhìn tới khó hiểu nhưng nếu hiểu ra sẽ là không nhịn được cười. Vũ Thánh Tông trưởng lão im lặng không phải vì chứng kiến quá nhiều thiên tài nên không thèm nhấc lên kinh ngạc. Mà khi trưởng lão này kinh ngạc đến mức không thể biểu hiện ra ngoài.
Dù sao ban đầu hắn còn giữ lấy bộ dáng không tin tưởng tiểu tử này. Nhưng bây giờ hắn như chịu tới đánh mặt vậy. Mẹ nó! Nghịch thiên như vậy thật sao ? Sao liền không nói ngay từ đầu đi, hắn ban đầu còn lo lo lắng lắng nhưng giờ cuối cùng cũng trút được cục nhọc khí ra khỏi lòng.
Không cần nói gì nữa, trưởng lão hắn đã có quyết định trong lòng.
Cao Tử Linh từ đằng xa nhìn tới cũng là không nén khỏi một nụ cười. Nàng có riêng linh cảm vị sư đệ này hẳn là sẽ không yếu nhưng nàng không ngờ tới sẽ là có sức chiến đấu như vậy. Dẫu sao Lăng Quân cũng lại không yếu. Nếu chiến đấu cùng nàng hay Phong Mặc đều khó phân thắng bại nhanh như vậy.
Nhưng mà cùng chiến đấu với sư đệ lại ra bậc này kết quả. Cao Tử Linh cười cười, đã là chiến đấu có kết quả như vậy Vũ Thánh Tông liền muốn thắng lớn. Nàng nhìn tới Nhạc Hạo đối diện không thèm nhiều lời liền công kích trước.
Những lần nàng muốn rời đi bị Nhạc Hạo cuốn lấy nay phải trả đủ.
Phong Mặc cũng không như Cao Tử Linh biểu lộ. Hắn mặc dù ngạc nhiên nhưng không quá để tâm. Đã sư đệ có thể thắng Lăng Quân vậy hắn không thể thua Hạo Thiên Tông linh hư người này.
Chiến đấu phần Quân Huyền kết thúc thì chiến đấu bên linh hư mới bùng nổ.
Tô Huyên Nhi nhìn một màn này cũng là cười. Tiểu tử này vẫn là không làm nàng thất vọng đây. Sức chiến đấu đã như thế nghịch thiên rồi sao ? Đây chỉ là mới cách nhau không gặp thời gian ngắn mà thôi khoảng cách đã như vậy dài. Nếu là ở trong Thánh Giả Chi Địa nàng dám khẳng định Quân Huyền không phải nàng đối thủ.
Nhưng bây giờ thì không a, Quân Huyền sức chiến đấu đã không phải cùng nàng một đẳng cấp rồi.
Các tông môn bên ngoài quan chiến nhìn tới tình cảnh này đều có suy nghĩ riêng nhưng vẫn như cũ ở lập trường chung không ra tay giúp đỡ bên nào cả.
Vũ Thánh Tông nhìn tới Quân Huyền chiến thắng càng như được tiếp thêm sức lực chiến đấu kéo lấy Hạo Thiên Tông người.
Quân Huyền hắn cũng không có rảnh rỗi. Sau khi thu hồi long hắc sắc võ hồn Quân Huyền hắn ánh mắt lưu chuyển tới nơi Hạo Thiên Tông cùng Vũ Thánh Tông chiến đấu.
Quân Huyền hắn chỉ còn thời gian mười lăm giây mà thôi. Hết mười lăm giây này cũng là thời gian đạo hỏa lĩnh vực tan biến. Mặc dù không có đạo hỏa lĩnh vực hắn vẫn như cũ dùng dị hỏa chiến đấu được nhưng cảm giác đứng trên chính mình lĩnh vực vẫn là tự tin không nhỏ.
Không chần chừ, Quân Huyền hắn vụt tới chiến trường. Ngọc Huyền Thảo ngay lập tức được sử dụng đánh tới giữa chiến trường kéo lấy ba tên Hạo Thiên Tông người.
Quân Huyền hắn không để thời gian trôi qua vô ích, vừa tới chiến trường hắn riêng phần mình kéo lấy ba Hạo Thiên Tông hậu kỳ cùng chiến đấu. Ngọc Huyền Thảo, huyền kỹ và dị hỏa hợp sức liên tiếp công kích tới.
Có Quân Huyền tham chiến Vũ Thánh Tông người áp lực giảm đi rất nhiều liền có thể vừa phòng thủ vừa khôi phục một phần thực lực.
Mặc dù Quân Huyền hắn vừa cùng Lăng Quân chiến đấu thời gian không ngắn nhưng đối lên ba linh hư hậu kỳ hắn vẫn là còn sức. Bàn tay Quân Huyền hắn chợt nắm lại. Dị hỏa đã không phải ưu tiên số một hắn lựa chọn nữa. Đạo hỏa lĩnh vực đã hao tốn rất nhiều rồi dị hỏa nên cần nghỉ ngơi a.
Bây giờ cũng là đến lúc các ngươi hiển uy rồi, hồn thú liền ra thôi a. Suy nghĩ vừa dứt, bên cạnh Quân Huyền xuất hiện tới một bạch hổ hư ảnh. Bạch hổ tu vi không thấp vừa xuất hiện liền làm ba huyền hư hậu kỳ áp lực tăng vọt.
Chưa nói tới, bạch hổ chủ tu sát khí và sát lục chi lực. Chỉ một đạo ánh mắt liền làm ba huyền hư kỳ kia rợn cả tóc gáy. Sát khí này so với Lăng Quân còn đáng sợ nhiều lắm. Bạch hổ vừa xuất hiện liền công kích tới ba huyền hư không ngừng. Chỉ đơn giản là một bước chân dẫm xuống nhưng lại như cả ngọn núi đè.
Sau bước chân dẫm xuống là một cú gầm vang vọng thiên địa, inh tai nhức óc đến người xung quanh. Một cú gầm liền làm kinh hồn bạt vía người ở đây. Không nói tới người xung quanh chịu ảnh hưởng như nào nhưng mà ba huyền hư đứng ngay khoảng cách gần ảnh hưởng hoàn toàn không nhỏ.
Thậm chí có người nghe đến tiếng gầm này không chịu nổi áp lực thất khiếu chảy máu không ngừng. Quân Huyền hắn đương nhiên không bỏ qua thời cơ tốt như này. Sau bạch hổ một gầm Quân Huyền hắn liền ngay lập tức lựa chọn thời cơ đấy công kích tới.
Được rồi, tất cả đều là sinh mạng bình đẳng hắn lại không thèm giết. Ba đạo huyền lực công kích tới đánh thẳng vào ba huyền hư đẩy lùi ba huyền hư ra ngoài gây ra ba tiếng ầm vang thật lớn.
Sau đó, khi tiếng gầm hết mọi người nhìn lại nào thấy có ba Hạo Thiên Tông huyền hư hậu kỳ thân ảnh nữa. Thay vào đó nơi chiến đấu chỉ còn Quân Huyền cùng hư ảnh bạch hổ đứng đó mà thôi.
“Kết thúc thôi.” Giải quyết xong ba huyền hư Quân Huyền ánh mắt nhìn tới Hạo Thiên Tông còn xót lại người buông lời.
Sau lời nói đó Quân Huyền hắn tiến tới cùng với Vũ Thánh Tông người kết hợp đánh lui Hạo Thiên Tông. Chỉ là đánh lui mà thôi cũng không ra tay chém giết. Cũng không phải vì thánh mẫu thương tiếc chúng sinh mà đơn giản là Vũ Thánh Tông không còn lực.
Ai tu luyện tới cảnh giới này đều có riêng phần mỉnh khả năng hộ mệnh. Muốn chém giết còn cần thêm nhiều sức nữa, thay vì thế liền đánh lui xong liền quay lại chiếm huyền thổ chi thủy. Dù sao huyền thổ chi thủy vẫn là ưu tiên hàng đầu.
Vũ Thánh Tông một màn lật kèo ngoạn mụn này thật là nằm ngoài dự đoán. Dù sao ban nãy Lăng Quân thể hiện ra sức mạnh thật sự đủ xưng vô địch nơi đây. Nhưng mà cuối cùng hắn vẫn là ngã xuống. Còn ngã xuống dươi tay một tiểu tử huyền hư mới càng làm không ai ngờ tới.
Nhưng mà tư chất bậc kia, tất cả mọi người nơi đây đều cảm giác Lăng Quân ngã xuống không oan. Trách là trách tiểu tử kia tư chất quá biến thái mà thôi.
Những người xem bên ngoài cũng chưa có rời đi, ngược lại bọn hắn còn thích ở lại bình luận sau trận đấu. Đối với những lời bàn tán bên ngoài Quân Huyền hắn cũng không có để vào tai. Trong lúc những người này bàn tán hắn đã cắm xuống ba ngọn cờ trận pháp. Giờ chỉ cần chờ nơi đây trận pháp bao phủ liền có thể thành.
Mặc dù Quân Huyền hắn vẫn phải cẩn thận ngồi chờ trận pháp bao phủ mới rời đi nhưng qua một trận chiến kia cũng lại không có người nào dám ngang nhiên khiêu chiến. Hay là tông môn nào dẫn người đến chi tranh nữa.
Dù sao cũng không dám chắc tiểu tử này có hay không lại thêm một loại dị hỏa ra nữa. Còn các tông e dè bởi vì Ngũ Đại Thánh Tông người vẫn đang nhìn chằm chằm nơi đây. Dù ngũ đại tông có phần đấu tranh với nhau nhưng sẽ không để người ngoài được lợi.
Càng vì như thế nếu tông môn nào có ý định tranh với Vũ Thánh Tông, các tông kia sẽ lại không đứng một bên nhìn xem.
Huyền thổ chi thủy chi tranh kéo dài thời gian thêm nửa ngày liền kết thúc. Vũ Thánh Tông riêng phần mình chín chỗ, chưa nói tới hai phần Cao Tử Linh và Phong Mặc chiếm được nữa liền là mười một. Và một phần bên ngoài Quân Huyền hắn để xuống trận pháp từ đầu thành mươi hai chỗ.
Mười hai phần huyền thổ chi thủy đây có thể nói là chiếm được lớn nhất trong huyền thổ chi tranh. Không phải có thể nói là mà là chắc chắn, dù sao các tông cũng không có phúc lớn chiếm được nhiều như thế. Chiếm được năm phần bên vùng màu vàng này đã là quá nhiều rồi.
Thảm nhất phải nói tới Hạo Thiên Tông, đường đường là ngũ đại tông lại chỉ có thể chiếm ba phần huyền thổ chi thủy. Hai phần đương nhiên là Nhạc Hạo cùng một linh hư khác chiếm từ đầu. Còn phần cuối là hạo thiên tông lấy sức ép cướp của một tông nhỏ hơn.
Tông kia nào có chịu đâu ? Nhưng dưới sức ép của Hạo Thiên Tông vẫn phải ngậm đắng nuốt cay buông bỏ đi phần đất chính mình chiếm được.
Huyền thổ chi thủy chi tranh kết thúc các tông người đều là rời khỏi. Phần huyền thổ chi thủy chiếm được đương nhiên tông môn sẽ có phân phó đến sau.