Tà Y Độc Phi

Chương 129

Chuyển ngữ Lặng Thầm

Beta Linh Tống

Gió nhẹ thổi qua, hai thân ảnh bỗng nhiên phi thân đến bên cạnh Dạ Nhiễm.

Dạ Nhiễm giương mắt lạnh lùng nhìn hai hắc y nhân, khóe miệng tươi cười: “Hắc Ưng, Hắc Hổ, đã lâu không gặp.”

“Vương phi, đã lâu không gặp.” Hai thiếu niên lạnh lùng gật đầu với Dạ Nhiễm, thần sắc trong trẻo như trước nhưng lạnh lùng, chỉ là đáy mắt vui vẻ lại không giảm, tốc độ của Vương phi thật đúng là rất nhanh.

Buổi sáng vừa rời Học Viện Quân Sự, hôm nay không đến buổi trưa, đã đến Cẩn vương phủ.

“Mặc Hoàng đâu?” Dạ Nhiễm nháy mắt mấy cái, nở nụ cười.

“Vương gia đang ở thư phòng, còn không biết Vương phi đến.” Hắc Hổ không dám nhìn thẳng Dạ Nhiễm, hơi khẽ rũ tầm mắt xuống cung kính nói.

Dạ Nhiễm nhẹ gật đầu, lặng yên giấu đi khí tức của mình, cười tủm tỉm nói với với hai người: “Dẫn đường cho ta.”

Hắc Ưng, Hắc Hổ thoáng cái đã hiểu Dạ Nhiễm muốn làm gì, bất quá, hai người cũng xác thực là nghĩ như vậy.

Vì vậy, Hắc Ưng, Hắc Hổ mang theo một hồng y thiếu nữ đi vào Cẩn vương phủ, chỉ một lát đã truyền khắp đế đô Minh vực quốc.

Tạp Tạp nằm trong ngực Nhiễm Nhiễm, suy tư một chút, bĩu môi, vẫn là về Thương Khung bảo tháp, bây giờ không đi, đợi chút nữa khẳng định lại không biết bị Quân Mặc Hoàng ném đến chỗ nào.

Chỉ là vừa bước vào Cẩn vương phủ, Dạ Nhiễm liền cảm thấy một cổ khí tức truyền đến, nhấp nhẹ môi, Dạ Nhiễm bước chân không nhanh không chậm, thong dong tự tại.

Đi theo Hắc Ưng, Hắc Hổ dẫn đường, một đường xuyên qua hồ nước bên hoa viên, ban công đình các, rốt cục dừng bước trước một cánh cửa.

Nhìn toàn bộ vương phủ, Dạ Nhiễm giương khóe môi, vương phủ này luôn cho người ta cảm giác trong trẻo vô hình nhưng lạnh lùng nghiêm túc và trang trọng, lộ ra quyền thế ngập trời.

Đi đến thư phòng, Hắc Ưng đầu tiên tiến lên một bước, gõ cửa thư phòng: “Vương gia, ngoài cửa có người cầu kiến.”

“Không gặp.” thanh âm lãnh khốc của Quân Mặc Hoàng truyền đến, không phải đã nói , mặc kệ người phương nào cầu kiến hết thảy đều từ chối sao?

“Vương gia, người này không giống với những người khác.” Trên khuôn mặt lạnh lùng của Hắc Hổ xuất hiện một tia vui vẻ, nhưng thanh âm lại nghiêm túc nói với Quân Mặc Hoàng ở bên trong.

“Ai cũng không gặp.” Trong thư phòng, Quân Mặc Hoàng thả công vụ trên tay xuống, vuốt vuốt mi tâm. Có chuyện gì với Hắc Ưng, Hắc Hổ thế.

“Thế nhưng mà ——” Hắc Ưng còn muốn nói gì, Dạ Nhiễm cười tủm tỉm đã cắt đứt lời Hắc Ưng.

“Cẩn Vương gia không chịu gặp dân nữ, vậy dân nữ liền xin cáo lui.” Dạ Nhiễm giải phóng khí tức của mình, cười nhạt nói với người trong thư phòng, trong thanh âm tràn đầy vui vẻ.

Rầm!

Cửa thư phòng cơ hồ bị một chưởng thô bạo mở ra.

Dạ Nhiễm còn chưa lấy lại tinh thần, cả người tựa như rơi vào vòng tay ấm áp đầy thương nhớ kia.

Trong đôi mắt đen của Quân Mặc Hoàng đều là sự vui mừng, khuôn mặt lãnh khốc tuấn tú không thể tin được. Thời điểm hắn ôm hồng y thiếu nữ vào lòng mới biết không phải do hắn quá thương nhớ mới sinh ra ảo giác.

Mà là chân thật, thật sự Dạ Nhiễm đang ở đây.

Dạ Nhiễm, vậy mà đến Minh vực quốc tìm hắn…

Hắc Ưng, Hắc Hổ thấy một cảnh như vậy, lặng lẽ vẩy tay ra hiệu, Hắc y nhân ẩn nấp bốn phía ngay ngắn biến mất, đôi mắt hai người chứa đầy ý cười nhìn thoáng qua Mặc Hoàng cùng Dạ Nhiễm, lặng lẽ rời đi.

Đưa tay chạm vào khuôn mặt tuyệt mỹ của Dạ Nhiễm, rất lâu sau đó, Quân Mặc Hoàng cũng không mở miệng, không phải không muốn nói chuyện, mà là không biết giờ phút này nên nói gì với với Dạ Nhiễm.

“Mặc dù nhan sắc bổn cô nương có thể ăn được, nhưng Mặc Hoàng, đã giữa trưa rồi…” Dạ Nhiễm trong ngực Mặc Hoàng, sờ sờ bụng của mình ngẩng đầu, mang theo vài phần đáng thương nói.

Quân Mặc Hoàng khẽ giật mình, nhưng lại phá lên cười, “Ha ha ha, là lỗi của ta. Người tới, chuẩn bị cơm trưa cho bổn vương!”

Một vị lão quản gia vẫn đứng bên ngoài cửa, nghe được tiếng cười thoải mái của Vương gia nhà mình cùng mệnh lệnh chuẩn bị cơm trưa, cơ hồ nước mắt tuôn đầy mặt, Vương gia rốt cục thông suốt rồi…

Quân Mặc Hoàng nắm tay Dạ Nhiễm đi vào thư phòng.

Thư phòng Mặc Hoàng, Dạ Nhiễm chỉ nhìn thoáng qua, liền chỉ có hai chữ đủ để hình dung, chính là yên tĩnh.

Khắp nơi lộ ra phong cách của Mặc Hoàng.

Quân Mặc Hoàng ngồi ở trên ghế, Dạ Nhiễm ngồi ở ghế đối diện, trong lúc nhất thời, cũng không cần ngôn ngữ gì để diễn tả.

Dạ Nhiễm nhìn trên mặt bàn Quân Mặc Hoàng đặt một chồng công văn, thở dài, rời khỏi chỗ ngồi đi đến sau lưng Quân Mặc Hoàng, ngón tay trắng nõn văn vê lên huyệt Thái Dương Mặc Hoàng, sau đó là mi tâm.

Quân Mặc Hoàng tựa lưng trên ghế, thoải mái nhắm mắt, hưởng thụ bảo bối nhà mình phục vụ, môi mỏng giương lên một vòng vui vẻ, hỏi: “Sao nàng lại đến đây?”

“Nhớ chàng nên đến chứ sao.” Dạ Nhiễm cười trả lời, trên tay động tác vẫn không ngừng lại, đôi mắt màu đen khẽ nhếch, vui vẻ hiển hiện.

Quân Mặc Hoàng khẽ vươn tay, kéo Dạ Nhiễm đang đứng sau lưng mình vào ngực, nhìn khuôn mặt xinh đẹp quen thuộc này, cúi đầu, hôn lên đôi môi tràn đầy ý cười kia.

Bá đạo, ôn Nhu, lưu luyến, triền miên.

“Đã đến rồi, hay là ở lại với ta vài ngày, được không?” Quân Mặc Hoàng đưa tay véo nhẹ đôi má Dạ Nhiễm, đôi mắt màu đen tràn đầy nhu tình.

“Chín ngày.” Dạ Nhiễm thoải mái nằm trong ngực Mặc Hoàng, giống như một con mèo con lười biếng.

“Tốt.” Quân mực Hoàng môi mỏng cười sung sướng, chín ngày sao? Cũng không tệ.

“Vương gia, cơm trưa đã chuẩn bị xong.” Ngoài cửa, thanh âm Hắc Ưng truyền đến.

“Trực tiếp đưa vào.” Quân Mặc Hoàng buông Dạ Nhiễm ra, vung tay lên, công văn và tấu chương trên mặt bàn liền biến mất không thấy gì nữa.

Hắc Ưng cùng Hắc Hổ bưng đồ ăn đi tới, hai người nhìn Quân Mặc Hoàng cùng Dạ Nhiễm, muốn nói lại thôi.

“Có gì cứ nói.” Quân Mặc Hoàng giương mắt nhìn về phía Hắc Ưng, Hắc Hổ, đại khái cũng biết bọn hắn muốn nói điều gì.

“Vương gia, chuyện Vương phi đến sợ là đã truyền vào hoàng cung rồi.” Hắc Ưng cúi đầu xuống, thanh âm rất thấp.

Hắc Hổ vụng trộm nhìn thần sắc Dạ Nhiễm một chút, lại thấy Dạ Nhiễm hình như phát hiện ra Quân Mặc Hoàng giấu đồ ăn ưa thích của nàng.

Cảm giác được ánh mắt của Hắc Hổ, Dạ Nhiễm cười như không cười giương mắt nhìn thoáng qua Hắc Hổ.

Hắc Hổ lập tức rủ ánh mắt xuống, Vương phi dường như không lo lắng gì, vậy bọn họ… là thuộc hạ cũng không cần lo lắng gì.

“Bổn vương đã biết. Đi xuống đi.” Quân Mặc Hoàng chỉ nhàn nhạt phất phất tay nói ra.

Hắc Ưng Hắc Hổ rời khỏi, Quân Mặc Hoàng nhìn Dạ Nhiễm, khóe môi ngập tràn vòng vui vẻ, ôn nhu nói: “Nhiễm Nhi khi nào theo ta đi gặp lão đầu tử?”

“Được, tùy chàng.” Dạ Nhiễm nghiêng đầu, cười nói, bất quá sợ là không được bao lâu, ý chỉ tựa như đã tới rồi.

Quả nhiên, Dạ Nhiễm cùng Mặc Hoàng chỉ vừa ăn cơm trưa xong, thậm chí còn không tới kịp vuốt ve an ủi, ngoài cửa thanh âm Hắc Ưng liền vang lên: “Vương gia, ý chỉ của Hoàng hậu nương nương đến rồi, muốn triệu Dạ tiểu thư tiến cung.”

Giữa họ, bọn hắn có thể xưng Dạ Nhiễm là Vương phi, nhưng tóm lại Dạ Nhiễm cùng Quân Mặc Hoàng cũng không có danh phận, bên ngoài, nhất trí kêu là Dạ tiểu thư.

Ánh mắt Quân Mặc Hoàng phút chốc đóng băng, đôi mắt màu đen hiện lên một tia lạnh lẻo.

Dạ Nhiễm nguy hiểm nheo mắt lại, hoàng hậu Minh vực quốc, sợ là lai giả bất thiện (*) ah.

“Từ chối…” một câu từ chối mà Quân Mặc Hoàng đang nói, lại bị Dạ Nhiễm đưa tay cản lại.

Đôi đôi mắt màu đen của Dạ Nhiễm tràn đầy vui vẻ, đánh gãy lời nói Mặc Hoàng…, mở miệng nói ra: “Hoàng hậu nương nương triệu kiến, lại há có thể không đi?”

“Nếu nàng muốn thì đi, nhưng nếu không thoải mái, trực tiếp trở về là được.” Quân Mặc Hoàng nhìn bộ dáng Dạ Nhiễm, đưa tay nhéo nhéo cái mũi Dạ Nhiễm, yêu chiều nói.

Dạ Nhiễm đáp lễ Mặc Hoàng chính là một cái nhìn khinh bỉ, đường đường là hoàng hậu Minh vực quốc, nàng làm sao có thể không thoải mái liền trở về được?

Quân Mặc Hoàng nhíu mày: ” Nữ nhân của bổn vương ở trên địa bàn bổn vương, còn có thể bị khi dễ, sỉ nhục sao?”

Hoàng hậu nếu thông minh, nếu còn muốn ngồi ở vị trí kia, nên hiểu được cái gì nên làm cái gì không nên làm.

“Có có có, Quân Mặc Hoàng ngươi là đại gia.” Nhìn Quân Mặc Hoàng như thế khiến trong lòng Dạ Nhiễm đầy tràn nhu tình cùng mật ý.

“Ta để cho Hắc Ưng cùng Huyền Ly đi cùng nàng, trước tiên ta phải xử lý mấy chuyện này đã.” Quân Mặc Hoàng chỉ chỉ công văn chồng chất trên mặt bàn, nhún nhún vai nói với Dạ Nhiễm.

“Được.” Dạ Nhiễm nhẹ gật đầu đáp ứng, nhìn lướt qua đống công văn của Quân Mặc Hoàng, bất đắc dĩ thở dài thoáng một phát, đối với những vật này nàng thật là mười khiếu thông chín khiếu, dốt đặc cán mai, cũng không thể trợ giúp hắn được.

Bất quá, khoảng cách giữa Cẩn vương phủ và hoàng cung là một con phố, Dạ Nhiễm cũng không ngồi xe ngựa mà cùng Hắc Ưng đi đến hoàng cung.

Hắc Ưng bước chân chậm hơn Dạ Nhiễm hai bước, đôi mắt lạnh lùng chú ý bốn phía.

“Dạ tiểu thư, Hoàng hậu nương nương thực lực là thất giai mộng cấp võ giả.” Trên đường đi, Hắc Ưng đều muốn lấy việc Dạ Nhiễm gặp mặt hoàng hậu làm mục tiêu công việc, cũng suy đi nghĩ lại về sau, chỉ có thể nói một câu như vậy.

“Không cần lo lắng, ta lại không phải đi đánh nhau.” Dạ Nhiễm đối với Hắc Ưng cười cười nói ra, bất quá thực lực thất giai mộng cấp võ giả, nếu xét trên toàn đại lục, hoàn toàn chính xác thuộc về thực lực rất cao.

Đối với nàng mà nói, coi như thất giai mộng cấp võ giả tràn ngập sát ý, dù thế ào nàng cũng sẽ không trốn tránh.

Bên ngoài cửa cung.

Huyền Ly trong mộtbộ áo trắng sớm đã nhận được tin tức, chờ ở cửa cung nghênh đón Dạ Nhiễm, kỳ thật đối với Dạ Nhiễm, mỗi lần nhớ tới Huyền Ly đều muốn nghiến răng nghiến lợi một phen, lúc ở trong động tối, hai câu nói của Dạ Nhiễm đã bị người ta chộp được rồi, dù cáu cũng chỉ có thể cáu trong lòng.

Bất quá vì chuyện này, mà để cho hắn có được một trợ lực cường đại, ánh mắt nhìn về phía Thất Thải Tiểu Phượng hoàng ngồi trên bờ vai hắn ta, khóe môi là một nụ cười ôn nhu vui vẻ.

“Lala á…, cái kia, xấu nữ nhân thật sự tới rồi? Ha ha ha…” Tiểu Phượng hoàng kích động mà chớp lấy cánh nhỏ, đôi mắt của nó mang theo sự kích động cùng mừng rỡ.

Huyền Ly yêu chiều nhìn thoáng qua Tiểu Phượng hoàng đang líu ríu, nhẹ bật cười: “Tiểu Phượng Hoàng, coi chừng miệng ngươi, xấu nữ nhân xuất hiện đánh ngươi…”

Dạ Nhiễm cùng Hắc Ưng đứng cách đó không xa, vừa vặn đã nghe được một người một Phượng Hoàng đối thoại.

Hắc Ưng trán xuất hiện đầy hắc tuyến, Dạ Nhiễm thì cười tủm tỉm như trăm hoa đua nở.

“Tiểu Phượng hoàng, một thời gian ngắn không thấy, lá gan vẫn không nhỏ ah.” Dạ Nhiễm dưới chân sử dụng Súc Địa Thành Thốn, hai ba bước liền đi tới bên cạnh Huyền Ly cùng Tiểu Phượng hoàng.

Một người một Phượng Hoàng nhất thời cứng ngắc ngay tại chỗ, gian nan nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn thấy nét mặt tươi cười như hoa của Dạ Nhiễm thì đồng thời rùng mình một cái.

Huyền Ly lúc trước vẫn nhớ một cảnh này, thuộc hạ Tiểu Phượng hoàng chịu thiệt rồi, tổn hại, bất lợi vĩnh viễn đều không quên.

“Cái gì kia, tiểu công chúa, tốc độ của ngài thật đúng là nhanh ah, Aha ha…” Tròng mắt Thất Thải Tiểu Phượng hoàng thoáng một cái đã tràn đầy sự nịnh nọt.

Huyền Ly sờ sờ cái mũi nhìn lên trời, sau đó làm ra vẻ đạo mạo đối với Dạ Nhiễm mỉm cười nói: “Dạ tiểu thư mời theo hạ quan, Hoàng hậu nương nương tại điện Phượng Nghi đang đợi.”

Huyền Ly sau khi nói xong, thuận tiện trừng mắt hướng về phía Hắc Ưng, mọi người đến rồi cũng không thông báo hắn trước.

Hắc Ưng nhún nhún vai, nhìn Huyền Ly với ý đáng đời ngươi, trực tiếp mang Dạ Nhiễm đi đến cửa cung.

Có thừa tướng Minh vực quốc cùng thân tín Hắc Ưng của Quân Mặc Hoàng dẫn đường, Dạ Nhiễm một đường thuận lợi tiến vào hoàng cung, xuyên qua tầng tầng cung điện, lướt qua trùng trùng điệp điệp thị vệ, cuối cùng đến điện Phượng Nghi Hoàng hậu nương nương hiện đang ở.

“Ngươi là người phương nào?” Một đạo thân ảnh hơi mập theo thanh âm chút lanh lảnh đi ra điện Phượng Nghi.

Hắc Ưng đứng sau lưng Dạ Nhiễm không nói lời nào, Huyền Ly thì khẽ nâng cằm, lạnh nhạt nói: “Lưu công công, Cẩn vương phủ đem Dạ tiểu thư được mời đến đây.”

“Ai ôi!!!, Dạ tiểu thư cuối cùng cũng đến rồi, nương nương đã cờ đến nóng nảy rồi.” thân ảnh mập mạp của Lưu công công đi ra, đôi mắt nhỏ cười tủm tỉm, cũng nhìn không ra một điểm địch ý.

Hắc Ưng trong lòng cười lạnh một tiếng, gập người hành lễ với Vương Phi bọn hắn.

Dạ Nhiễm lạnh nhạt đứng tại nguyên chỗ, nhẹ khẽ nở nụ cười: “Công công còn không dẫn ta đi gặp Hoàng hậu nương nương?”

Đã nói nương nương chờ nóng nảy, lại ngăn nàng ở bên ngoài là đạo lý gì?

Lưu công công bị nụ cười này của Dạ Nhiễm, đôi mắt sáng ngời, lập tức mà gục đầu xuống, mắt nhỏ bên trong lóe ra tia tàn khốc, trách không được có thể khiến Cẩn vương điên đảo, dung nhan như vậy, khí chất như vậy, ai thấy mà không động tâm?

“Theo ta vào đi. Huyền thừa tướng cùng Hắc Đô Úy xin dừng bước.” Lưu công công ngẩng đầu cười cười, khom người dẫn đường cho Dạ Nhiễm, thuận tiện hạ lệnh tiễn khách với Huyền Ly cùng Hắc Ưng.

Điện Phượng Nghi là nơi ở của hoàng hậu, bọn hắn một thừa tướng một Đô Úy không thể tiến vào, cho nên hai người chỉ là nhẹ gật đầu, cũng không nói gì.

Dạ Nhiễm nhìn thoáng qua hai người, cười vui vẻ, truyền âm cho hai người: “Khi nào ra, sẽ thông báo cho các ngươi.”

Trước khi đến, Quân Mặc Hoàng đã đưa cho nàng máy truyền tin liên lạc với mấy người Hắc Ưng.

Dạ Nhiễm theo Lưu công công đi vào điện Phượng Nghi.

Trong đại điện, vàng son lộng lẫy, thị vệ đứng thành hai hàng, thần sắc Dạ Nhiễm thoáng lóe lên, vậy mà toàn bộ thực lực thị vệ đều là Tiên Thiên tông sư.

Xa hơn phía trước, hai hàng cung nữ bên cạnh đứng hai bên, khẽ rũ đôi mắt, từng người cao gầy xinh đẹp.

Phía trước, cũng chính là chỗ cao nhất đại điện, một tòa ghế dựa Hoàng Kim điêu thành rộng lớn vắt ngang, trên mặt ghế, một vị mũ phượng khăn quàng vai, khí chất cao quý điềm tĩnh ngồi ngay ngắn ở phía trên.

Một đôi mắt đẹp lộ ra một tia ôn hòa cùng uy nghiêm, nhìn thẳng xuống phía dưới, giống như cao cao tại thượng bao quát lấy con dân của mình, phía sau nàng là hai vị cung nữ dung mạo xinh đẹp đứng, cầm hai cái quạt lộng lẫy.

Đây, chính là hoàng hậu nương nương mà hoàng đế Minh vực Quốc nhất mực sủng ái.

Đồng thời, cũng là một vị võ đạo đỉnh phong cao thủ.

Dạ Nhiễm đứng trong đại điện, nheo nửa mắt lại, mang theo vài tia lạnh nhạt, nhìn về phía trước Hoàng hậu nương nương, nhạt âm thanh nói: “ Không biết Hoàng hậu nương nương mời gặp, có chuyện gì quan trọng?”

Không đợi Hoàng hậu nương nương nói chuyện, Lưu công công mang nàng vào phẫn nộ hô lớn một tiếng: “Lớn mật! Nhìn thấy Hoàng hậu nương nương còn không quỳ!”

Dạ Nhiễm khẽ nhếch đôi mắt màu đen, nhìn về phía Lưu công công, khóe môi là nụ cười tà mị: “Lưu công công, ở trong nội cung đã lâu khiến người quên nơi đây Thương Minh đại lục sao?”

Thương Minh đại lục mười ba đại gia tộc, ngoài Dạ gia cùng Tập gia, các thế lực khác dù nói thế nào cũng có thể đứng ngang hàng với ba đại hoàng tộc.

Hôm nay, với thân phận của Dạ Nhiễm, cho dù là ai, cũng không ai có thể bắt nàng quỳ.

“Lưu Hỉ, còn không lui xuống.” Hoàng hậu nương nương phất tay với Lưu công công, giọng nói ôn hòa không màng danh lợi mà không mất đi sự uy nghiêm,.

Lưu công công cũng bị một câu Dạ Nhiễm hù sau lưng mồ hôi lạnh đầm đìa, hắn chỉ muốn hạ mã uy Dạ Nhiễm, nhưng lại quên rằng sau lưng Dạ Nhiễm có mấy phần đại thế lực.

“Bổn cung chính là một hoàng hậu, lại há có thể nhận được một quỳ Dạ tiểu thư.” Hoàng hậu nương nương khóe miệng mang theo nụ cười không màng danh lợi, ánh mắt thương xót thiên hạ, sau đó lại nói với thị vệ phía dưới, “Người đâu, dẫn Dạ tiểu thư vào chỗ ngồi.”

Một cái ghế đặt sau lưng Dạ Nhiễm, khóe môi Dạ Nhiễm giương lên, ngẩng đầu nhìn hoàng hậu, cười nhạt nói: “Cung kính không bằng tuân mệnh.”

Đợi Dạ Nhiễm ngồi xuống, Hoàng hậu nương nương vui vẻ nói: “Bổn cung chỉ là nghe nói hoàng nhi sủng ái một cô ngương thần bí mà hiện tại lại đang ở Đế Đô, hiếu kỳ nên bổn cung liền triệu tiến Dạ tiểu thư đến gặp một lần, cũng không có ý gì.”

Dạ Nhiễm mặt ngoài bất động thanh sắc, trong lòng lại nở nụ cười lạnh, Hoàng hậu nương nương là sợ Quân Mặc Hoàng đoạt ngôi vị, tuyên nàng đến yết kiến, bất quá là xem nàng có dễ dàng bị khống chế không.

“Hoàng hậu nương nương có chuyện cứ việc nói thẳng.” Dạ Nhiễm lạnh nhạt nhìn vị Hoàng hậu nương nương này, triệu kiến nàng, làm sao có thể chỉ là nhìn xem thôi?

“Xem ra Dạ tiểu thư cũng là người sảng khoái.” Hoàng hậu nương nương ngơ ngác một chút, liền dấu môi khẽ cười mà bắt đầu…, chợt mang theo vài phần hiền lành nói, “Hoàng nhi hôm nay tuổi cũng không nhỏ, việc nạp phi cấp bách, nhưng Bổn cung nghe nói, Dạ tiểu thư giống như là không muốn hoàng nhi nạp Trắc Phi?”

Dạ Nhiễm rủ tầm mắt xuống, đôi mắt màu đen lóe ra tia băng hàn, thì ra vị Hoàng hậu nương nương này có chủ ý này.

“Thật có việc này.” Dạ Nhiễm lạnh nhạt ứng đối, nhếch môi cười cười, nàng lúc này mới nhớ tới một việc.

Minh vực quốc Hoàng hậu nương nương, đúng là em gái ruột của Đại tướng quân Minh vực quốc, hay nói cách khác, chính là bác gái của Linh Ngọc Nhi ở Học Viện Quân Sự.

Linh Ngọc Nhi – nữ nhân kia, chẳng lẽ còn không buông bỏ?

Ánh mắt Hoàng hậu nương nương lập tức mạnh mẽ ác liệt, vỗ tay một cái xuống chuôi ghế dựa, ngưng âm thanh nói: “Hoang đường! Đường đường là Cẩn Vương gia Minh vực quốc, có thể nào chỉ nạp một phi tử?”

Ánh mắt Dạ Nhiễm lạnh lẽo, mắt hí quét về phía Hoàng hậu nương nương, chậm rãi sửa sang ống tay áo, nói: “Hoàng hậu nương nương nếu không phải, trực tiếp tìm Mặc Hoàng là được, việc nạp phi này, bổn cô nương nói lại há có thể giữ lời?”

“Làm càn, trước mặt Hoàng hậu nương nương cũng dám tự xưng bổn cô nương?” sau lưng Hoàng hậu, một vị cung nữ trầm giọng cả giận nói với Dạ Nhiễm.

“Bổn cô nương cùng hoàng hậu nói chuyện, một cung nữ, cũng dám chen vào nói?” Đáy mắt Dạ Nhiễm là một sự rét lạnh, khóe miệng nho nhỏ tà mị tươi cười nhưng lại khiến người ta run rẩy.

“Dạ tiểu thư, thánh chỉ nạp phi của Cẩn Vương đã ra hai ngày trước, nếu Dạ tiểu thư không đồng ý Cẩn Vương nạp Trắc Phi, như vậy chỉ có tủi thân Dạ tiểu thư làm Trắc Phi rồi.” Sự uy hiếp trong lời nói của Hoàng hậu nương nương không có chút nào che dấu.

“Vậy sao?” Dạ Nhiễm từ trên ghế đứng lên, đạm mạc nhìn thẳng Hoàng hậu nương nương, nàng chán ghét bị uy hiếp.

Xoát xoát ——

Bọn thị vệ hai bên Dạ Nhiễm thoáng một phát rút kiếm ra, chỉ cần Dạ Nhiễm có một động tác nào, sẽ lập tức bị giết chết.

Dạ Nhiễm quét mắt một vòng chung quanh thị vệ, khóe miệng kéo ra một vòng cười lạnh, “Hoàng hậu nương nương, việc nạp phi, bổn cô nương tuyệt sẽ không nhượng bộ đấy.”

Câu nói vừa dứt, Dạ Nhiễm quay người đi về phía bên ngoài điện Phượng Nghi.

Bọn thị vệ hai mặt nhìn nhau, nhìn về phía trên chỗ ngồi Hoàng hậu nương nương, hoàng hậu khóe môi mang theo lạnh như băng vô cùng dáng tươi cười, khoát tay với bọn thị vệ, ra hiệu bọn hắn không nên động thủ.

Chỉ là ——

Thân ảnh Dạ Nhiễm vừa rời điện Phượng Nghi, chỗ Dạ Nhiễm mới ngồi, ầm ầm một tiếng, biến thành mảnh vỡ, uy hiếp sao? Nhìn xem các ngươi có tư cách uy hiếp đến Dạ Nhiễm nàng hay không!

Hoàng hậu nương nương đoan trang ngồi ở rộng trên mặt ghế nhìn một cảnh này, mẫu nghi thiên hạ dáng tươi cười không thay đổi, chỉ là tay nắm của ghế dựa dưới tay của nàng ta đã thay đổi hình dạng.

Dạ Nhiễm đi ra điện Phượng Nghi, nhìn ra bên ngoài Huyền Ly cùng Hắc Ưng đứng vững, tươi cười, phất phất tay: “Ôi!!!, còn đang chờ đây này.”

Huyền Ly cùng Hắc Ưng một bụng lo lắng lập tức cảm thấy lo lắng của mình quả thực là chó cắn chuột.

Xem cái dạng này của Dạ Nhiễm, làm sao có thể chịu lỗ vốn trong tay Hoàng hậu nương nương.

“Tiểu công chúa, nữ nhân kia có vờ ngớ ngẩn hay không? Muốn bản Phượng Hoàng đại nhân đi bỏ thuốc xổ vào trong trà của nàng không?” Tiểu Phượng hoàng chớp lấy mắt to đậu trên bờ vai Dạ Nhiễm, líu ríu nói.

Tiểu Phượng hoàng đại nhân chán ghét nữ nhân, càng chán ghét nữ nhân xinh đẹp hơn nó, nhưng Dạ Nhiễm không giống…, tuy nhiên Tiểu Phượng hoàng vẫn chán ghét gương mặt tuyệt mỹ kia của Dạ Nhiễm.

Nhưng tiểu công chúa nhà mình, cũng không thể để người ngoài khi dễ, không phải sao?

“Việc hạ thuốc xổ hạ cấp như vậy Tiểu Phượng hoàng ngươi cũng làm? Trực tiếp cho nàng ăn viên xấu nhan đan là tốt rồi.” Dạ Nhiễm cười tủm tỉm chộp Tiểu Phượng hoàng trong tay, xoa xoa hai cái rồi nói.

Tiểu Phượng hoàng bị Dạ Nhiễm chộp trong tay có thể nói là giận mà không dám nói gì ah, thiệt là, không được cầm nó xem như món đồ chơi được không! Hơn nữa, việc hạ thuốc xổ hạ cấp chính là Dạ Nhiễm chỉ giáo cho nó!

Huyền Ly cùng Hắc Ưng rất muốn biết tại điện Phượng Nghi đến tột cùng xảy ra chuyện gì, nhưng chỉ là cười cũng không hỏi, hộ tống Dạ Nhiễm xuất cung hồi phủ.

Cẩn vương phủ, thư phòng.

Quân Mặc Hoàng nhướn mày nhìn nha đầu vừa đến đã uống nước, đôi mắt màu đen lóe ra tia vui vẻ, đưa tay vuốt vuốt tóc Dạ Nhiễm, nói: “Thấy hoàng hậu rồi hả? Coi như hôm nay trông thấy một con mèo cái nổi điên là tốt rồi.”

Dạ Nhiễm thiếu chút nữa phun ra một ngụm nước, có thể hình dung hoàng hậu là con mèo cái, sợ cũng chỉ có cái vi trước mặt này rồi.

“Ta đoán, nàng ta muốn nàng nhượng bộ việc nạp phi?” Quân Mặc Hoàng rót một chén trà uống xong, môi mỏng giơ lên một tia trào phúng.

Đáy mắt Dạ Nhiễm xẹt qua một vòng thâm trầm, vị Hoàng hậu nương nương này đối với việc nạp phi là giả, thăm dò nàng sâu cạn mới là thật.

Trong hoàng cung tranh quyền đoạt lợi, tranh giành ngôi vị luôn luôn là sóng ngầm tuôn chảy.

Con trai Hoàng hậu nương nương Quân Mặc Thiên tuy là thái tử Minh vực, nhưng mà thực lực uy vọng cũng kém Mặc Hoàng, có thể nghĩ, hôm nay hoàng hậu sợ là đã có ý muốn âm thầm diệt trừ tâm tư Dạ Nhiễm.

Không có chứng cớ chứng minh là vị hoàng hậu này sai sử , sau lưng Dạ Nhiễm thế lực có nhiều hơn nữa thì như thế nào? Thương Minh đại lục, Ma tộc cùng Thú Tộc vẫn luôn nhìn chằm chằm nhân loại, không có khả năng vì một nhân loại là Dạ Nhiễm mà gây chiến, do đó tạo cho Ma tộc cùng Thú Tộc có cơ hội xâm nhập.

“Không đề cập tới việc này, Mặc Hoàng, cho ngươi xem thứ này.” Dạ Nhiễm lắc đầu, hôm nay cái ghế hóa thành mảnh vỡ chỉ là cảnh cáo với vị Hoàng hậu kia một chút, Dạ Nhiễm nghĩ đến Thương Khung bảo tháp, khóe miệng là một nụ cười hưng phấn.

Quân Mặc Hoàng nhíu mày, cười nhạt nói: “Ah? Là cái gì?”

Dạ Nhiễm cười thần bí, lôi kéo tay Mặc Hoàng, tâm niệm vừa động, sau một khắc thân ảnh Dạ Nhiễm cùng Quân Mặc Hoàng liền biến mất trong thư phòng.

Quân Mặc Hoàng nhìn một nơi vừa chuyển biến này, trong đôi mắt màu đen ngập tràn sự kinh ngạc, môi mỏng nhẹ nói: “Là không gian Bảo khí tiến hóa?”

“Chính là Thương Khung bảo tháp khi trước ta đã nói với chàng. Thực lực của ta tấn chức đến Tiên Thiên tông sư, mở ra tầng thứ nhất cấm chế này.” Dạ Nhiễm trực tiếp ngồi dưới đất, nghiêng đầu cười nói với Quân Mặc Hoàng.

Quân Mặc Hoàng ngồi xuống bên người Dạ Nhiễm, đưa tay ôm Dạ Nhiễm vào trong ngực, thanh âm trầm thấp càng êm tai, ” Bảo Khí không tệ, tương lai gặp phải nguy hiểm, không thể phản kháng có thể trốn vào đây, không được cậy mạnh.”

Dạ Nhiễm cười gật gật đầu, nháy mắt mấy cái, nằm trong ngực Mặc Hoàng, “Tốt.”

“Hừ hừ, lần này cũng không phải bổn đại gia đi làm bóng đèn rồi, là Nhiễm Nhiễm mang ngươi vào.” Tạp Tạp hừ hừ một tiếng nói to, thân ảnh trắng nhanh như chớp muốn bay về trong ngực Dạ Nhiễm.

Quân Mặc Hoàng đưa tay nhấc cái đuôi Tạp Tạp lên, đôi mắt màu đen khẽ nhếch: ” Manh Tạp Tạp, không được nhào vào trong ngực Nhiễm Nhi!”

Tạp Tạp đại gia bị Mặc Hoàng cầm trên tay, một đôi mắt to đen lúng liếng nhìn Dạ Nhiễm tủi thân nháy a nháy: “Nhiễm Nhiễm đã có Mặc Hoàng cũng không cần bổn đại gia rồi…”

Dạ Nhiễm vừa định đưa tay ôm Tạp Tạp trên tay Mặc Hoàng về, một vòng hào quang màu tím hiện lên, thân hình Tạp Tạp đại gia liền biến mất trên tay Mặc Hoàng.

“Thật là đồ đần!” Tiểu Khung nhìn Manh Tạp Tạp trong tay, hai đôi mắt yêu dị lóe lóe, ném Tạp Tạp trên mặt đất.

Tạp tạp đại gia hóa thành bộ dáng Bảo Bảo, ngồi dưới đất mắt mở to ngập nước, ngay tức thì làn tóc dài màu tím rơi trên mặt đất, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo xinh đẹp tràn đầy tủi thân cùng ai oán.

“Thật là đồ đại đần.” Tiểu Khung chặn ngang ôm lấy Tạp Tạp, nhìn thoáng qua Quân Mặc Hoàng, hừ lạnh một tiếng nói, “Ta cũng không phải là cho phép ngươi ở đây, chỉ là hôm nay cho Tạp Tạp không hấp thu năng lượng hết mà thôi. Nữ nhân kia tạm thời giao cho ngươi bảo vệ.”

Dạ Nhiễm khóe miệng co lại, vừa định muốn đứng dậy ôm cái tiểu tử thương nhớ kia, Tiểu Khung ôm Tạp Tạp đã nhanh như chớp biến mất không thấy.

Dạ Nhiễm trừng mắt liếc nhìn phương hướng rời khỏi của hai cái tiểu gia hỏa, đáy mắt tràn ngập bất đắc dĩ lại yêu chiều vui vẻ.

“Ở đây tỉ lệ thời gian với bên ngoài là Tại 1-10?” Quân Mặc Hoàng thoáng cảm nhận một phen, có chút kinh ngạc nói, trên người Dạ Nhiễm đã có một cái không gian Bảo Khí, tương lai hắn không ở bên cạnh sẽ yên tâm nhiều hơn.

“Đúng, bây giờ thực lực của ta chỉ có mở được tỷ lệ này, nhiều hơn nữa thì phải đợi mở ra tầng thứ hai, ah Mặc Hoàng, ngươi có biết nơi này có lòng tham như thế nào không….” Dạ Nhiễm nhẹ gật đầu, khôi phục bộ mặt như ăn mướp đắng chỉ chỉ cái bệ lục tinh, bất đắc dĩ nói, “Mở ra tầng thứ hai cần sáu viên Băng Chi Tinh Tâm đó, loại Thiên Địa kỳ vật này có thể phát hiện một viên cũng đã cảm tạ ơn trời rồi.”

Quân Mặc Hoàng nhìn bé gái trong ngực bỉu môi phàn nàn, khóe miệng đều là sự vui vẻ, hắn thật cao hứng Dạ Nhiễm có thể bày ra trước mặt hắn bộ dáng cô gái nhỏ của nàng, cho hắn biết.

Bàn tay lớn vuốt vuốt mái tóc dài của Dạ Nhiễm, Quân Mặc Hoàng cúi đầu hôn Dạ Nhiễm, lấy ra một viên băng tinh lam nhạt sáng bóng trong suốt, đặt trên tay Dạ Nhiễm: “Vừa vặn trên tay của ta có một viên, trước cầm.”

Dạ Nhiễm giật mình sững sờ nhìn băng tinh trong suốt đang tỏa hàn khí trên tay, mở to mắt, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch: “Băng chi tinh tâm?”

Quân Mặc Hoàng khó thấy được Dạ Nhiễm biểu lộ giật mình sững sờ, tâm tình vô cùng tốt phá lên cười, “Đúng vậy, lúc trước làm nhiệm vụ ngẫu nhiên lấy được, ta giữ cũng vô dụng.”

Băng chi tinh tâm chính là Thiên Địa kỳ vật, nhưng lại chỉ có thể phát huy công dụng lớn nhất trên tay Luyện Khí Sư, người bình thường nếu tìm không thấy Luyện Khí Sư, băng chi tinh tâm này ở trong tay bọn họ cũng chỉ có thể là một vật phẩm trang sức.

Bất quá ——

Quân Mặc Hoàng là người bình thường sao?

Dạ Nhiễm ngước mắt nhìn Mặc Hoàng, nhẹ nở nụ cười, phóng khoáng vỗ vỗ bả vai Quân Mặc Hoàng, cười nói: “Bổn cô nương không khách khí nhận lấy, ưm, về sau có việc tìm bổn cô nương, nhất định ta sẽ giúp đến cùng!”

“Nhiễm, chúng ta đi ra ngoài trước .” Quân Mặc Hoàng nhìn lướt qua Thương Khung bảo tháp, đôi mắt màu đen hoạch xuất một vòng nguy hiểm, mấy tiểu gia hỏa trong góc tường có thói quen nghe lén sao?

Dạ Nhiễm cũng hiểu rõ Tiểu Khung, Tạp Tạp cùng Hủy ba tiểu gia hỏa đích thật không phải là nhân vật thành thật, lập tức tâm niệm vừa động cùng Quân Mặc Hoàng ra Thương Khung bảo tháp.

Trong thư phòng, Quân Mặc Hoàng một lần nữa ôm Dạ Nhiễm vào trong ngực, nhướn mày nhìn Dạ Nhiễm, đôi mắt màu đen xuất hiện tia rung động, quanh thân tản ra khí tức ma mị, môi mỏng bên tai Dạ Nhiễm nhẹ nhàng nỉ non: “Đối với lời nàng…, bổn vương muốn nói bây giờ bên người còn thiếu một Vương phi…!!!, Dạ cô nương đã phóng khoáng như vậy, không ngại thì làm Vương phi bổn vương đi.”

Bên tai Dạ Nhiễm đỏ lên, muốn đẩy Mặc Hoàng ra đột nhiên lại không nghiêm chỉnh, đôi má trắng muốt hiện lên một vòng đỏ ửng, cảm giác được không khí có chút không ổn, Dạ Nhiễm trong ngực Mặc Hoàng nhẹ nhàng cọ cọ, muốn đứng lên.

Quân Mặc Hoàng cầm chặt đôi tay trắng phấn của Dạ Nhiễm đang làm càn trên người hắn, môi mỏng khẽ mím, khí tức đã có chút mất trật tự, đôi mắt màu đen thâm thúy, ở nơi u ám sâu nhất, lóe ra một chút ánh lửa, thanh âm khàn khàn mà mờ ám, “Nhiễm, không nên lộn xộn.”

Dạ Nhiễm nghe được lời Mặc Hoàng nói…, vừa nhấc mắt, thấy rõ ràng đáy mắt Quân Mặc Hoàng lóe ra dục hỏa, thân thể chỉ nhẹ nhàng khẽ động, dưới thân cứng rắn xúc cảm càng làm cho đôi má tuyệt mỹ của Dạ Nhiễm thoáng cái trở nên đỏ bừng.

Cái này, Dạ Nhiễm trong ngực Mặc Hoàng, là động cũng không dám động rồi, Dạ Nhiễm giương mắt lặng lẽ nhìn thoáng qua Mặc Hoàng, chỉ thấy hắn nhắm hai mắt lại, khởi động nội công trục xuất dục hỏa trong cơ thể.

Dạ Nhiễm đau lòng, tuy nói thân thể này năm nay mới mười lăm tuổi, nhưng ở Thương Minh đại lục nữ tử mười lăm tuổi đã có thể lập gia đình, hơn nữa ——

Dạ Nhiễm ưa thích Mặc Hoàng, nàng xác định nàng yêu hắn, đã yêu, làm sao không muốn?

Dạ Nhiễm khóe môi phủ lên một vòng tà mị tươi cười, ngẩng đầu nhìn Mặc Hoàng khẽ mím môi,hôn lên.

Đôi mắt màu đen của Quân Mặc Hoàng phút chốc u ám, chỉ cảm thấy dục hỏa vừa mới đè xuống một chút lại tăng vọt trong nháy mắt.

—— lời nói với người xa lạ ——

Có thể ăn được hay không,

Có thể ăn được hay không…

Mười lăm tuổi, có thể coi là quá nhỏ hay không? Tuy nhiên tại Thương Minh đại lục đã phát dục hoàn toàn rồi…
Bình Luận (0)
Comment