Tác Giả Đảo Lộn Tu Chân Giới

Chương 3

Tiên Nhạc tông, lập nên từ bốn nghìn năm trước, do một lão tổ Sinh Linh Tiên dựng nên, vị trí tông phái toạ lạc ở trên núi Tiên Nhạc, phía nam Vũ Duy thành. Trải qua bốn nghìn năm gây dựng và phát triển, Tiên Nhạc tông trở thành một trong năm tông phái lớn nhất tại Long quốc.


Núi Tiên Nhạc hình thành từ năm ngọn núi chính ‘Huyễn Linh, Bát Thần, Trung Lĩnh, Mạc Họa, Khí Ly’ và nhiều ngọn núi lớn nhỏ khác. Linh khí tại đây nồng đậm hơn bên ngoài rất nhiều, chính vì vậy Tiên Nhạc sơn là nơi có rất nhiều kì hoa dị thảo cùng nhiều chủng loài linh thú đặc biệt.


Từ khi thành lập Tiên Nhạc tông đến nay, tông phái đã xảy ra nhiều tranh chấp với các thế lực khác, nhưng với bất luận công kích nào của kẻ thù, Tiên Nhạc tông vẫn không bị ảnh hưởng và nhanh chóng phát triển như hiện nay.


Hiện nay, Tiên Nhạc tông có tới hơn ba nghìn đệ tử, những đệ tử có thiên phú xuất sắc được phân đến Huyễn Linh sơn, trở thành nhóm đệ tử tinh anh, những đệ tử có tư chất cao được Bát Thần sơn nhận đào tạo thành hàng ngũ chủ lực của Tiên Nhạc tông, những đệ tử có tư chất trung bình được đưa tới Trung Lĩnh sơn tu luyện, còn nhóm đệ tử có tư chất thấp sẽ do Mạc Họa sơn đào tạo. Riêng Khí Ly sơn là nơi đào tạo chúng đệ tử những ngành nghề đặc biệt như luyện khí, luyện đan, luyện phù, trận pháp,... Và không hạn chế bất kì đệ tử nào dù tư chất tu luyện của đệ tử đó cao hay thấp.


Bình thường, các đệ tử ngoại môn vẫn chưa được phép tiến vào Tiên Nhạc sơn, điều kiện tiến vào Tiên Nhạc sơn phải đạt tu vi Giả Linh Tiên tầng mười để trở thành đệ tử nội môn mới được. Nhưng các đệ tử ngoại môn vẫn được cung cấp số lượng tài liệu nhất định để tu luyện, sau mười năm nếu không đạt tầng mười Giả Linh Tiên thì sẽ phải tham gia vào thương vụ trong tông, kiếm tiền để được ở lại đồng thời vẫn nhận được đãi ngộ như đệ tử ngoại môn, mặc dù không còn cơ hội trở thành đệ tử nội môn nữa.


“Long ca, huynh xem, đệ đột phá tầng năm rồi nè.” Lâm Chí phấn khích nói.


Cổ Long nhìn cảnh giới của Lâm Chí, khẽ gật đầu. Cậu lấy ra một viên đan dược đưa cho Lâm Chí: “Đây là ‘Phá Cảnh đan’, đệ dùng đi.”


Lâm Chí tò mò nhìn nhìn viên đan dược màu đỏ, Phá Cảnh đan? Lần đầu nghe à nha.


“Long ca, nó có tác dụng gì?”


“Phá Cảnh đan là đan dược do huynh luyện chế, phối phương cũng là huynh tự nghĩ ra, công dụng của nó là giúp cho tu sĩ Giả Linh Tiên tầng năm đột phá lên Giả Linh Tiên tầng bảy.”


“Cái gì? Thần kỳ vậy sao?” Lâm Chí kích động.


“Ờ! Đệ nhớ không được cho ai biết về Phá Cảnh đan, nếu không huynh sẽ gặp rắc rối, mà tu sĩ ngoài cảnh giới Giả Linh Tiên tầng năm khi dùng nó sẽ chẳng có chút hiệu quả nào cả.”


“Huynh yên tâm, đệ không nói cho ai biết bí mật này đâu.” Lâm Chí cam đoan, nhìn viên đan dược tấm tắc: “Huynh giỏi thật.”


'Hơ hơ, Phá Cảnh đan gì chứ, mình chỉ cắt một mảnh linh khí ép thành cảnh giới tầng bảy Giả Linh Tiên thôi mà, hoàn toàn không có tác dụng phụ, điều chế nên nó đảm bảo ngoài mình ra chẳng có một ai làm được.'


Uỳnh!


Cảnh giới của Lâm Chí đã đột phá lên Giả Linh Tiên tầng sáu.


Uỳnh!


Cảnh giới của Lâm Chí đã đột phá lên Giả Linh Tiên tầng bảy.


“Long ca, thật thần kỳ, cảnh giới của đệ lên tầng bảy rồi.” Lâm Chí cười toe toét, xúc động đến rơi lệ.


'Hơ! Có cần phải đến mức đấy không? Chỉ là tầng bảy Giả Linh Tiên thôi mà.'


Gãi gãi đầu, Cổ Long không biết nên nói sao cho phải: “Lâm Chí, đệ lau nước mũi lên áo huynh rồi.”


“A! Long ca, đệ xin lỗi, do đệ phấn khích quá.” Lâm Chí xấu hổ nói.


Cổ Long dùng ‘thanh tẩy’ tẩy sạch số nước mũi dính trên áo: “Lâm Chí này, huynh biết đệ mừng rỡ nhưng dù sao tuổi trẻ cũng phải biết tiết chế.”


Nghe hơi kỳ quái, nhưng thôi kệ, Lâm Chí gật đầu như giã tỏi.


“Giờ chúng ta đến khảo nghiệm sảnh thôi.” Cổ Long đề nghị.


“A! Vâng!”


Khi Cổ Long và Lâm Chí đến nơi, khảo nghiệm sảnh đã đông nghịt người.


"Lăng thiếu gia, huynh cũng đến khảo nghiệm sao?” Tu sĩ A.


“Khảo nghiệm? Không! Ta đã đến Giả Linh Tiên tầng mười hai rồi, đến đây kiểm tra linh căn rồi trực tiếp trở thành đệ tử nội môn thôi.” Lăng Bảo Xuân nói


“Oa! Huynh tài thật đấy, huynh mới hai ba tuổi thôi mà.” Tu sĩ B.


“Không không, ta thế này đã là gì, còn nhiều người giỏi hơn ta nữa kìa.”


“Huynh cứ khiêm tốn.” Tu sĩ C.


“Nào có, ha ha ha.”


“Đúng vậy! Có khối người giỏi hơn thằng đần đó nhiều.” Một giọng nói cắt ngang.


“Thằng nào dám hỗn láo với bản thiếu gia?”


“Là ta!”


“Lý Hải Vân! Tên hỗn đản nhà ngươi.”


“Ta làm sao, đó vốn là sự thật, xem đây.”


Uỳnh!


Một luồng uy áp buông xuống khiến hầu hết mọi người tại đây phải chật vật.


Lăng Bảo Xuân tái mặt: “Tầng, tầng mười ba.”


“Cái gì?” Vài người thốt lên.


"Vân ca, được rồi đó!” Giọng nói thiếu nữ sắc bén vang lên.


“Thanh Thanh, muội đừng giận, ta xin lỗi.” Lý Hải Vân cuống quýt.


“Thanh Thanh? A! Là Yến Thanh tỷ tỷ, nữ thiên tài của Duệ gia, năm nay mười tám tuổi đã đạt cảnh giới Giả Linh Tiên tầng mười lăm đỉnh cấp, sắp đạt tới cảnh giới Tử Linh Tiên rồi.” Tu sĩ B.


“Thật sao? A! Thanh tỷ, thần tượng của muội.” Nữ tu sĩ D.


“Yến Thanh tỷ! Đệ có một số thắc mắc, tỷ giúp đệ với.” Tu sĩ A.


“Giúp gì? Ngươi lui ra bên kia” Nữ tu sĩ E.


“...”


'Bó tay, có thế thôi mà cả đám cứ loạn hết cả lên.'


Cổ Long lắc đầu, nhìn ra bên ngoài,... 'A! Người kia có vẻ... Chẳng lẽ...'

Bình Luận (0)
Comment