Ánh trăng le lói sau những đám mây dày đặc, buông xuống những tia sáng yếu ớt, phủ lên cánh rừng âm u mờ mịt một màn bạc mỏng manh xen lẫn với màn đêm của khu rừng, tạo thành một khung cảnh hư ảo lạ kỳ.
Trong bóng đêm, một thân ảnh to lớn lướt nhanh dưới những tán cây, tuyệt nhiên không phát ra một tiếng động. Dưới ánh trăng yếu ớt, bước đi của nó trở nên quỷ dị lạ thường, nó vẫn không ngừng chạy về phía trước cho đến khi đến trước một cửa động thì mới dừng lại.
Nó hướng ánh mắt nghi hoặc nhìn cửa động, do dự một lúc mới tiến vào. Bỗng nhiên nền đất dưới chân nó chằng chịt huyết quang, những trận văn lấy nó làm trung tâm lan tỏa ra xung quanh, cả vùng đất sáng rực màu máu đỏ. Chỉ chờ có vậy, bảy bóng người trốn sau cự thạch liền lao ra.
"Phụng! Can! Kỳ! Thụy!"
Kééét!
Âm thanh chói tai âm vang xuyên thấu qua cả Cấm Âm trận, nó đau đớn thét lên, bức màn hư ảo vây quanh vỡ nát, lộ ra một thân ảnh thon dài oánh bạch không còn to lớn doạ người. Nó có bảy sừng dài uốn lượn đẹp mắt, bộ lông trắng muốt mềm mại khẽ phất phơ trong gió, hai con mắt bạc phát sáng trong đêm, con mắt thứ ba giữa trán lộ ra kim quang nhàn nhạt, bảy chiếc hồ vỹ đập loạn không ngừng.
"Không ổn, tiếng động quá lớn, chắc chắn đã kích động đến đám yêu thú trong rừng. Rút lui!" Lão giả cầm trượng ra lệnh.
"Nhưng còn Nguyệt thú..."
"Mạng sống quan trọng hay Nguyệt thú quan trọng? Rút!"
Chẳng mấy chốc bảy bóng người nhanh chóng biến mất trong màn đêm, chỉ còn lại âm thanh gầm rú của Nguyệt thú cùng tiếng trận pháp hoạt động.
Tiếng kêu của Nguyệt thú dần dần nhỏ lại vậy mà quanh đó không hề có một bóng dáng yêu thú nào lại gần.
Bỗng trong màn đêm một âm thanh như tiếng vó ngựa từ xa bước đến, chỉ thấy thân ảnh đó rất lớn, bốn chân như ngựa, đầu tựa chân long, một sừng kim sắc rực rỡ dưới ánh trăng, đôi mắt vô bi vô hỉ nhìn Nguyệt thú giãy dụa trong trận pháp, một đôi mắt nhìn thấu sinh tử luân hồi.
"Muốn sống sao?"
Nguyệt thú sợ hãi nhìn sinh vật trước mắt, không dám phát ra một âm thanh nào.
"Nếu không..." Sinh vật nhìn Nguyệt thú co quắp thân mình "... Thì buông xuôi đi, đừng cố thoát ra nữa, có thoát ra được ngươi cũng chết thôi."
Nghe vậy Nguyệt thú phẫn nộ gào... lên một tiếng nhỏ.
"Không cam lòng?"
Nguyệt thú khẽ kêu như trả lời.
"... Ta có thể cứu sống ngươi, vậy có muốn sống tiếp không?"
Nguyệt thú kích động, gật đầu liên tục.
"Được!"
Kim quang rực sáng bao phủ quanh Nguyệt thú, trận văn giam cầm Nguyệt thú nhạt dần rồi biến mất.
Do không thấy có âm thanh bất thường phát ra nên mấy bóng người vừa rồi quay lại kiểm tra, chỉ thấy ở đó một trận kim quang chói mắt xuyên thấu màn đêm, đánh thẳng vào thị giác.
...
Chủ Thần Giới.
Uỳnh!
"Có chuyện gì vậy."
"Mệnh... Mệnh Cách kính... tự hủy."
"Mau bẩm báo Phụng thần."
...
Thiên Đạo và Vận Mệnh sắc mặt nghiêm trọng nhìn Mệnh Cách kính, trên mặt kính những vết nứt hoàn toàn chặt đứt vạn mệnh đồ.
"Chuyện này không còn trong phạm vi quản lý của chị, khoảng năm phút nữa mẹ sẽ trở về giải quyết." Vận Mệnh mệt mỏi nói.
"... Sao nhìn mặt em lấm lét, khả nghi quá vậy?" Vận Mệnh ngờ vực.
"... Chỗ em cũng vừa xảy ra chuyện, vừa hôm qua... Thiên Luật thạch xuất hiện vết nứt." Thiên Đạo lắp bắp.
"... Nếu chị không hỏi thì em giấu nhẹm chuyện này phải không? Haizzz! Thôi bỏ đi, tốt nhất từ giờ đến lúc mẹ về đừng xảy ra chuyện gì, nếu không..."
Uỳnh! - Vận Mệnh chưa kịp nói xong.
"Lại có chuyện gì?" Vận Mệnh quát.
Một người sợ hãi tiến vào.
"Bẩm Phụng thần... Đã cho người đi tìm hiểu, một lúc nữa mới biết được nguyên nhân".
Khoảng 10 phút sau lại có một người khác sắc mặt đen thui tiến vào.
" Bẩm... Luân Hồi liên... Vỡ vụn."
"... Ngươi lui ra đi." Thiên Đạo phẩy tay.
"... Có nói cho ca ca một tiếng không?"
"Chị nghĩ không cần, anh ấy về tới rồi."
...
"Mẹ nghĩ nguyên nhân chuyện này là do sự xuất hiện của Thứ Nguyên bảo cuối cùng." Thời Gian đặt ba Thứ Nguyên bảo bị hư hại vào Hoán Sinh đài.
"Ý mẹ là Vĩnh Hằng?" Luân Hồi nghi vấn.
"Ừ! Tứ bảo hội tụ, Thiên Địa trọng tạo. Sinh ra chịu sự quản lý của Vận Mệnh, tuân theo luật lệ của Thiên Đạo, sau khi chết lại do Luân Hồi chi phối, cuối cùng vạn vật hủy diệt quy về Vĩnh Hằng." Ánh mắt của Thời Gian ẩn chứa tinh quang bất tận.
"Thứ Nguyên bảo đang thay đổi." Thiên Đạo sửng sốt.
"Thiên Luật liên, Luân Hồi kính, Mệnh Cách thạch, thế có nghĩa là, từ giờ con là Luân Hồi, Ly ca là Thiên Đạo, còn tiểu Quy là Vận Mệnh."
"Ừ! Chuyện này kết thúc ở đây, vậy mẹ đi trước." Thời Gian phá không đi mất.
...
Thiên Giới.
"Hoả Lộc Thiên Tiên phiến biến mất, chuyện gì xảy ra vậy."
"Không lẽ tiên bảo bị hủy, không thể nào."
"Nhưng cũng có thể là thăng giới..."
"Đừng đùa! Thăng giới kiểu gì ở Nhân giới chứ, bảo nó tự hủy tôi còn tin."
"... Thôi! Đợi thông thạo khai thông rồi tìm hiểu sau cũng được."
"... Vậy quyết định thế đi."
...
Trước mắt Cổ Long là 'Hoả Lộc Thiên Tiên phiến' nay đã là 'Vĩnh Hằng phiến', Cổ Long đã luyện hoá 'Hoả Lộc Thiên Tiên phiến' thành bản mệnh pháp bảo, nay Hoả Lộc đã thăng bậc mà bản mệnh của cậu như bị hấp thu bớt một bộ phận quyền năng.
"Bất diệt chi thể của ngươi đã không còn, chi phối pháp tắc của ngươi cũng biến mất, thậm chí vô tận linh lực cũng đã phế bỏ." Giọng nói của Detelama.
"Tại sao lại như vậy!" Cổ Long sắc mặt không tốt.
"Ngươi đang dần trở thành một 'sinh linh giả' chính thức, những năng lực thuộc 'phạm vi thấp' đang dần bị loại bỏ, e rằng quyền năng duy nhất mà ngươi có thể giữ lại sau khi trở thành 'sinh linh giả' là 'phong toả thời gian'."
Quy luật đồng giá luôn luôn tồn tại, sự trả giá khi đạt được một điều gì đó luôn được đảm bảo thực hiện, nếu kiếp này không trả được thì kiếp sau phải thực hiện trừ khi hồn siêu phách tán.
Cổ Long nhanh chóng ổn định tinh thần, lấy ra 'Đoạn Mạch kỳ', cắt đứt 'vĩnh hằng tổ khí' còn xót lại ở đây rồi rời khỏi.
Mạt thế là thời đại đổ nát, nó vạch trần chân diện của vạn vật, hầu hết là những thứ xấu xí, hư thối mà thời đại trước che giấu. Nói là tinh cầu này đang chịu trừng phạt âu cũng chỉ là cách nói tránh đi, chính xác là nó đã bị từ bỏ.
Cổ Long yên lặng nhìn ngắm bầu trời đêm, bầu trời mạt thế vậy mà quang đãng, trong lành, không còn bị lớp khói bụi ô nhiễm bao phủ. Ở mạt thế, Cổ Long dễ dàng cảm nhận được hơi thở của sinh linh vạn vật, có đau khổ, tuyệt vọng, cũng có hạnh phúc và hi vọng vào tương lai, nhưng cũng có điên cuồng, dữ tợn.
Thực sự nếu người bình thường tiếp nhận nhiều giao động cảm xúc như vậy hẳn đã phát điên, nhưng Cổ Long đã kinh qua Sinh kiếp, không phải tam sinh tam thế, mà là vạn sinh vạn thế, linh hồn đã bị rèn dũa đến giới hạn cao nhất có thể, chút cảm xúc này hoàn toàn không có tác động được đến Cổ Long.
'Sinh Linh đạo' có thể là thứ đạo cao cả, nhưng đó cũng là thứ đạo mài mòn đi cảm xúc mềm yếu của các 'Sinh Linh giả', về mặt nào đó, nó cũng chỉ ít tàn nhẫn hơn 'Vong Tình đạo' mà thôi.
"Trở thành Vĩnh Hằng." Cổ Long khẽ lẩm bẩm.
Đó là trách nhiệm? Là điều bắt buộc phải xảy ra? Là cái tất nhiên bị chi phối bởi thời gian? Cổ Long cảm thấy mình không thể trở lại cuộc sống bình thường trước kia được nữa, vậy có nên cố chấp tìm cách trở về không?
"Linh Hoán Vạn Điệp." Tiếng nói mông lung, nhạt nhòa khẽ vang lên trong màn đêm tĩnh lặng.
Cơ thể Cổ Long lấp lánh bạch quang, ánh sáng toả ra không chói mắt như dương quang mà tinh khiết như trăng rằm. Sau đó cơ thể Cổ Long vỡ nát thành hàng ngàn hàng vạn con hồ điệp, ba màu lam, xích, lục phiêu đãng trong không trung, chúng phát sáng trong đêm cộng hưởng với ánh trăng tạo nên một khung cảnh hư ảo, mịt mờ.
Chiêu thứ ba trong 'Đào Hoa thức', 'Linh Hoán Vạn Điệp', kĩ năng đã giúp nữ chủ vượt qua 'Ngũ Hành kiếp', giúp người tu luyện chuyển hoá thành hàng vạn linh điệp, chỉ khi nào kẻ địch tiêu diệt hết số linh điệp này, tu giả mới chết, nếu không dù chỉ một con thoát được, tu giả cũng có thể từ con linh điệp đó hồi sinh lại trong nháy mắt. Ngoài ra khi dùng kĩ năng này, mỗi một con linh điệp đều trở thành con mắt, cái tai của tu giả, là một kĩ năng hiệu quả cho việc thăm dò, giám sát.
Chẳng mấy chốc đàn hồ điệp đã bay mất, chúng đã bay vào không gian vũ trụ, rời khỏi tinh cầu này.
...
"Detelama! Ngài có thể giúp tôi tiến vào những thế giới giả tưởng không." Cổ Long đang tạm trú ở trục trung tâm thứ nguyên 53.
"Có thể! Theo luật cũ, trao đổi đồng giá." Detelama lười biếng nói.
Cổ Long đành cắn răng chia một phần số 'Sinh Linh lực lượng' của mình 'Đồng giá cái gì! Đúng là gian thương.'
Detelama hài lòng gật đầu, mở ra thông đạo thế giới.
"Ngươi có thể tiến vào, nhưng chọn lựa là ở ngươi, ta sẽ không giúp."
Cổ Long với ánh mắt 'ta không còn gì để mất' xông thẳng vào thông đạo thế giới. Vừa tiến vào, hiện ra trước mắt Cổ Long là hàng tỷ tỷ tỷ tinh điểm, mỗi tinh điểm là một thế giới giả tưởng, và thứ bị bao phủ trong số tinh điểm đó là Xích Sắc Thần Long.
"Ngươi là ai?" Thứ thanh âm uy nghiêm vang vọng trong 'Vạn Tinh giới'.
...
Vạn Tinh giới là cách gọi khác của những thế giới giả tưởng, nó phân ra làm ba phần, phần gốc rễ là các tinh điểm mẹ, là những thế giới tạo nên từ những tác phẩm chính thức, phần thân là những tinh điểm thừa kế được hình thành từ những tác phẩm sau đó mặc dù không cùng tác giả nhưng lại có sự liên kết với các tác phẩm trước đó, chúng là những tác phẩm đã được thừa nhận, phần lá và quả là các tinh điểm con, phần lá là các tác phẩm đồng nhân do các fan sáng tác, phần quả là các tác phẩm tự sáng tác không dựa trên các tác phẩm có sẵn ở thế giới sáng tác ra chúng. Tuy nhiên phần lá có thể chuyển thành phần thân nếu tác phẩm đồng nhân đó được thừa nhận chính thức và phần quả có thể chuyển thành phần rễ nếu tác phẩm được thừa nhận các quyền liên quan và xuất bản đại trà.
Cổ Long ánh mắt lấp loé nhìn qua nhìn lại, tay điểm chỗ này, chân điểm chỗ kia, vẫn chưa tìm thấy đồ đệ mình ở thế giới nào.
"Không phải tại ta không muốn giúp, mà là tại số không muốn ta giúp con thôi." Cổ Long yên tâm chọn đại một tinh điểm, có thể thoải mái chơi chơi một chút rồi.
...
Lời tác giả.
Đóng băng truyện lâu như thế thật xin lỗi mn, nhưng miêu ta có nỗi khổ riêng - lên đại học 'nhàn' lắm, chỉ bị mấy cái đồ án vả thôi, nên ta không có thời gian sáng tác (khuôn mặt t ổn).