Tiếu Dụ tuy không rõ hắn vì sao đột nhiên nói như vậy, nhưng vẫn gật đầu: “Ừm, ta sẽ không dễ dàng chết như vậy, huống chi chỉ là bồi hoàng tử đọc sách, làm sao phức tạp nguy hiểm cho được.” Nói xong câu cuối, trên mặt lại khôi phục vẻ sáng rỡ.
Hai người men theo đường cái kinh thành mà trở về, ven đường các loại quán rượu tiệm cơm san sát. Trước cửa hàng có các tiểu thương nỗ lực rao hàng, cảnh tượng phồn hoa náo nhiệt vẫn như cũ. Tô Nhan nhìn quanh, đáy mắt khẽ đọng lại chút nhu tình.
Đưa Tiếu Dụ về nhà xong, Tô Nhan mới vòng trở về.
Tuy rằng Tiếu Dụ sống chết không chịu để người khác đưa về, nhưng sao địch lại Tô Nhan cố chấp cùng kiên trì.
Ở mặt sau đường cái náo nhiệt là một ngôi nhà to lớn cao chót vót. Trước cửa có cặp tượng thạch sư đóng giữ, môn trụ trang nghiêm đối lập với màu đỏ thắm trước đại môn, trên môn biển đề ba chữ Thừa Tướng Phủ, cho dù là vào đông ấm áp vẫn như cũ hàn khí bức người.
Tô Nhan đứng ở trước đại môn, đôi mắt nhìn phía trên môn biển, thật lâu cũng chưa di động.
Đứa bé giữ cửa thấy, cũng hờ hững, thẳng tắp đứng ở cạnh cửa làm như không phát hiện Tô Nhan đang đứng dưới bậc thang.
Đứng một hồi lâu, Tô Nhan mới đi lên bậc thang, lúc này đứa bé giữ cửa kia chầm chậm dịch người sang. Đánh vào mi mắt Tô Nhan đầu tiên chính là hành lang dài gấp khúc, dưới chân hành lang là một đường lát đá màu xanh, tuy rằng mỗi ngày đều có người quét tước nhưng kẽ hở vẫn mọc đầy rêu cỏ đại biểu tuổi tác của nó. Đường lát đá kéo dài đến chính sảnh cách đó không xa mới biến mất, ven đường trúc mọc um tùm, khiến cho bầu trời từ dưới nhìn lên trở nên nhỏ hẹp và áp lực.
Chính sảnh có mấy người đang nói chuyện, thấy Tô Nhan tiến vào, thanh âm đều ngưng bặt.
Ngồi ở chủ vị là một lão nhân đã qua sáu mươi, khẽ nhấp ly trà mới nâng lên mí mắt tới nhìn Tô Nhan một cái, thanh âm không nhanh không chậm hỏi: “Gặp các hoàng tử sao?”
“Đã gặp.” Tô Nhan ngắn gọn phun ra hai chữ, đôi mắt nhìn lão nhân mặt mày ngạnh lãng. Nhớ tới mười năm trước sau khi mình tiến cung người này đã nói với mình, không phải cái gì phụ từ tử hiếu, mà là đương kim Thừa tướng đại nhân cùng nhi tử của ông mưu phản.
Buồn cười thật, mình vì người nam nhân này – người cha không hề dành cho mình một chút yêu thương, phản bội một người khác.
“Lý Công Công nói ngươi hầu hạ vị nào hoàng tử nào?”
Tô Nhan thu hồi tầm mắt, cúi đầu xuống: “Lục hoàng tử.”
“Nga? Lục đệ thế nhưng theo Lục hoàng tử a, thật đáng mừng nha.” Một đạo thanh âm chói tai cất lên, Tô Nhan không tự giác nhíu mày, trên mặt vẫn là một mảnh quạnh quẽ: “Ta nói nha, Lục đệ của chúng ta cũng không phải là người bình thường nhỉ, người có tầm mắt hơn người Lục hoàng tử cũng nhìn trúng ngươi.”
“Đúng vậy, Lục đệ của chúng ta chính là thiên sinh lệ chất nan tự khí nha, đến chỗ nào đều xài được.”
Mắt thấy lời này càng nói càng thái quá, chủ vị Tô Nguyên Tu khẽ khụ một tiếng, đối Tô Nhan nói: “Về phòng dọn dẹp một chút, muốn mang cái gì liền mang cái đó, đi gặp Tinh Nhi nói một tiếng, nàng hôm nay tới hỏi ngươi rất nhiều lần.”
Tô Nhan ừ một tiếng, không chút do dự xoay người rời đi.
Phía sau mấy người kia thanh âm giống như thanh trúc bạo liệt chói tai thật sự.
“Thần khí cái gì nha, còn không phải là bị Lục hoàng tử chọn trúng sao?”
“Tưởng như thế nào, hóa ra chỉ là cái thư đồng.”
“Hừ! Thứ xuất chính là thứ xuất, mãi mãi đừng mong trở mình.”
Cuối cùng, Tô Nguyên Tu lên tiếng: “Hồ nháo! Lúc trước ta cho các ngươi đi thì sao, một đám đều giả bệnh giả ngốc. Hiện tại Lục nhi đi thì các ngươi lại nói ra nói vào, còn thể thống gì!”
Không khí bốn phía đột nhiên lập tức lặng xuống, sắc mặt Tô Nhan hơi chút hòa hoãn, ở trong hoa viên hít một hơi sâu.
Lúc này Tô Nhan đã đi tới hậu viện phủ Thừa tướng. So với tiền viện, hậu viện đơn tuy giản nhưng lại có vẻ ưu nhã độc đáo hơn rất nhiều. Suối nhỏ tao nhã yêu kiều uốn lượn từ dưới chân kéo dài đến khi khuất tầm mắt, bên con đường nhỏ là bao nhiêu quân tử lan đặt bên cạnh càng hiện lên vẻ độc đáo. Một thân ảnh hồng phấn từ đình hóng gió không xa chạy tới nhào vào lồng ngực Tô Nhan, tiếng cười khanh khách như chuông bạc quanh quẩn trong không khí: “Tiểu ca ca, ngươi hôm nay đi đâu vậy? Sáng sớm ta thức dậy đã không thấy ngươi.”
Trong lòng ngực là thanh âm non mềm của trẻ con làm Tô Nhan ít khi biểu hiện cảm xúc nay cũng hiện lên một mạt sủng nịch, tâm cũng liền mềm mại không ít, đôi tay vòng ôm thân hình nhỏ bé, nhẹ giọng nói: “Ta đi trong cung.”
“Đi trong cung làm cái gì?” Tô Hiếu Tinh sớm ngẩng đầu, mắt to trực tiếp biểu đạt ra nghi hoặc của mình.
“Ngày mai đi, ta muốn vào cung bồi Lục hoàng tử đọc sách.”
“Có phải ta đã làm sai chuyện gì không, cho nên tiểu ca ca không để ý tới ta, cho nên mới chạy tới trong cung bồi Lục hoàng tử gì đó? Ngươi định vĩnh viễn không trở lại phải không?”, một bên nói một bên run rẩy bả vai nho nhỏ, gương mặt đem bốn chữ “ta rất tội nghiệp” biểu đạt đến vô cùng nhuần nhuyễn.
Tô Nhan bất đắc dĩ cười, đem trong thân mình trong ngực ôm đến càng chặt chẽ, gần như lừa gạt nói: “Tiểu ca ca sẽ thường xuyên trở về xem ngươi, huống chi, phủ Thừa Tướng này cũng là nhà của ta, nào có người không trở về nhà a.” Tô Nhan đôi mắt đảo qua dưới đình hóng gió là lớp băng mỏng trên mặt hồ, lại vội vàng đem tầm mắt lướt qua gác mái, cuối cùng ngừng ở sau lưng gác mái – một tràng kiến trúc hoa lệ, đó là nơi người Tô Nhan đang ôm trong lòng cư ngụ.
Phụ thân Tô Nhan là Tô Nguyên Tu sinh liên tiếp sáu đứa con trai, đến khi già rồi mới sinh được nữ nhi độc nhất này, tự nhiên vô cùng sủng ái.
Nàng là hòn ngọc quý trên tay của toàn bộ Tô gia, đặt tên Hiếu Tinh không chút nào khoa trương.
Tô Hiếu Tinh vẫn luôn dính tiểu ca ca này, thẳng đến bữa tối mới không tình nguyện bị bà vú ôm đi. Tô Nhan về phòng thay đổi xiêm y vừa định nằm xuống liền có hạ nhân tới thỉnh đi sảnh ngoài dùng bữa.
“Nói với phụ thân, ta có chút mệt mỏi.” Tô Nhan ngồi bên chiếc bàn tròn, trong tay bưng một ly trà hướng hạ nhân bên ngoài nói.
Hạ nhân kia vẻ mặt khó xử, nhìn Lục công tử của phủ Thừa Tướng không được sủng ái, có chút thê ai: “Lục thiếu gia, ngài đừng làm khó dễ tiểu nhân, nếu lão gia biết ta không thỉnh được ngài tiểu nhân nhất định sẽ bị nỗi khổ da thịt một phen.”
Tô Nhan thấp giọng cười đem chén trà đặt ở trên mặt bàn, nhìn gương mặt khóc tang của hạ nhân: “Sáng sớm mai ta còn phải tiến cung gặp Lục hoàng tử, nếu tinh thần không tốt sợ là làm bẽ mặt Tô gia. Ngươi cứ nói vậy cho lão gia, nhớ kỹ, không được sai một chữ, ta bảo đảm ông ấy sẽ không phạt ngươi.”
Đợi cho hạ nhân bị đuổi đi xa, Tô Nhan cũng thật mệt nhọc.
Nằm ở trên giường lăn qua lộn lại mãi cũng không ngủ được, đầu óc Tô Nhan không thể không nhớ tới rất nhiều chuyện.
Nhớ tới chính mình của mười năm sau, nhớ tới người kia ban chết cho mình lại lạnh như băng sương, nhớ tới Tiếu Dụ, Tô Hiếu Tinh, còn có năm ca ca của mình, cùng với Thừa tướng đại nhân đương triều, phụ thân mình.
Thời gian giống như một vòng tròn, vòng tới vòng lui Tô Nhan lại về tới địa phương kia.
Phảng phất mười năm đó chưa từng xảy ra, Tô Nhan vẫn là bộ dáng mười ba tuổi, cũng chưa từng rời đi.
Ngày kế, trời chưa sáng Tô Nhan liền đứng lên.
Cho dù hiện tại mười ba tuổi, rất nhiều thói quen trong chốc lát Tô Nhan vẫn chưa thể sửa, tỷ như làm việc đúng giờ nghỉ ngơi đúng giấc.
Từ cửa sau phủ Thừa Tướng đi ra, trên đường một mảnh quạnh quẽ, cửa hàng bên đường còn chưa mở cửa, đường phố còn đang vắng vẻ tịch mịch, Tô Nhan đem tay nải ở cổ tay áo lôi ra, bình tĩnh thở hắt một hơi thẳng tắp đi về phía trước, trong khí lạnh hơi thở ngưng kết thành một làn bạch sương mỏng manh.
Thời tiết lạnh lẽo làm chóp mũi Tô Nhan có chút hồng, trong ánh mắt phản chiếu hết thảy xung quanh, đôi chân lang thang không có mục tiêu thong thả mà lười biếng hướng tới phía trước mà đi.
Chờ Tô Nhan phục hồi tinh thần lại, cửa cung cao lớn đã ở trước mắt.
Tô Nhan định xoay người đi con đường khác thì cửa cung đóng chặt đột nhiên mở ra. Mấy lượt xe ngựa từ bên trong cánh cửa hoả tốc lao ra. Ngồi ở vị trí lái xe chính là đại nội thị vệ, trên mặt mỗi người bọn họ đều mang biểu tình lanh lợi, xe ngựa sượt qua người Tô Nhan mang theo hơi gió lạnh băng. Bất giác lùi hai bước, nhìn theo mấy cỗ xe ngựa từ từ đi xa.
Chờ đến khi xe ngựa hoàn toàn biến mất, Tô Nhan mới thấy phía sau còn có một đám người hầu vội vàng đi theo. Tô Nhan vội xoay người bước đi, chỉ sợ động tác không đủ nhanh.
“Tô Lục công tử, đến sớm vậy?” Lý Tiến bước nhanh tới chỗ Tô Nhan đang đứng.
Tô Nhan kinh ngạc, không ngờ hiện tại mình lại thấp bé hơn một hoạn quan, trong lòng ẩn ẩn có chút buồn bực, trên mặt lại không biểu hiện ra ngoài: “Không biết Lý Công công vội vã muốn đi đâu vậy?”
Lý Tiến vừa nghe, nhíu mày, ngữ khí cẩn thận nói: “Sáng sớm Lục hoàng tử đột nhiên bệnh tình nguy kịch, Hoàng Thượng sai người đem toàn bộ thái y trong cung sang đó rồi. Trong xe ngựa kia đều là thái y, chúng ta đi theo để hầu hạ.”
Tô Nhan trong lòng cả kinh: “Sao bệnh thành như vậy?”
Không nói tới Tạ Nhiễm có thật sự muốn lấy mạng Âu Dương Lam không, trong phủ Lục hoàng tử không thiếu người tài, nếu thật sự bệnh tình nguy kịch, hà tất lấy xa bỏ gần huy động cả một đám thái y qua đó, hắn chỉ cần Tiêu Tuyệt là đủ rồi.
Tô Nhan ngẫm lại mới nhớ ra Tiêu Tuyệt hiện tại cũng bất quá mới mười bốn mười lăm tuổi, Âu Dương Lam căn bản còn chưa biết hắn.
“Đúng vậy a, hai ngày trước còn tốt lắm mà sáng nay lúc Hoàng Thượng nghỉ ngơi thì nghe người ở phủ Lục hoàng tử tới báo là Lục hoàng tử tay chân lạnh lẽo sắc mặt tái nhợt, thần trí không rõ ràng. Làm sao bây giờ, Hoàng Thượng sủng ái Lục hoàng tử nhất, nếu ngài ấy……” Lý Tiến không nói thêm nữa, thấy sắc Tô Nhan đột nhiên tái nhợt đến dọa người: “Tô Lục công tử, ngươi không sao chứ?”
Tô Nhan lắc đầu: “Không có gì. Lý Công công, ngươi có việc thì đi trước đi.” Tô Nhan nói xong định bước đi, nào ngờ Lý Tiến đột nhiên nói: “Dù sao hôm nay vốn định mang Tô Lục công tử đi gặp Lục hoàng tử, sẵn tiện gặp rồi thì cùng đi chung đi, cũng đến xem thử tình trạng của Lục hoàng tử ra sao, để biết mà tính toán.”
Nghe vậy Tô Nhan sửng sốt, ngước nhìn Lý Tiến phát hiện hắn chỉ chăm chăm nhìn về phía trước như chưa từng nói những lời vừa rồi.
“Tô Lục công tử, chúng ta đi ngay đi, sợ là Hoàng Thượng sắp tới phủ Lục hoàng tử rồi.”
Lý Tiến thúc giục một tiếng Tô Nhan mới bừng tỉnh, cũng không đợi Lý Tiến dẫn đường lập tức hướng phủ Lục hoàng tử mà đi.
Âu Dương Lam là người không coi trọng những lễ nghi phiền phức trong cung nên Hoàng Thượng cực kỳ sủng ái hắn đương nhiên sẽ không phản đối. Tuy vậy ngôi vị hoàng đế là một miếng mồi ngon đầy dụ hoặc, người này cuối cùng cũng không tránh được bị quyền lợi cám dỗ cùng hun đúc.
Phủ Lục hoàng tử tọa lạc ở phía bắc kinh thành, lúc Tô Nhan cùng Lý Tiến chạy tới đã thấy trước cửa sớm loạn thành một đoàn.
Tô Nhan đứng ngây người nhìn nơi mình từng sinh sống mười năm, nhưng dường như đã ở đây từ mấy đời mấy kiếp.
Tô Nhan thong thả bước vào đại môn, vòng qua sảnh ngoài, nửa đường kéo một tên hạ nhân hỏi vài câu, hạ nhân kia vẻ mặt kinh nghi nhìn nhìn Tô Nhan, sau đó liền theo lời đổi hướng khác mà đi. Một lát sau, Tô Nhan vào hậu viện. So với sảnh ngoài hỗn độn, hậu viện là nơi an tĩnh hơn rất nhiều, tẩm cung Âu Dương Lam không ngừng có người ra ra vào vào, nha hoàn người hầu quỳ đầy đất, mấy lão thái y cũng không thể may mắn thoát khỏi.
Trên giường gỗ chạm khắc tinh xảo, xuyên qua màn lụa chỉ có thể nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ. Tô Nhan đứng ở cửa, nghe thấy thanh âm Hà thái y run rẩy đối một nam nhân mà nói: “Hoàng…… Hoàng Thượng, Lục hoàng tử…… Thứ thần tài hèn học ít, bất lực.”
“Hỗn trướng! Ngay cả cốt nhục của trẫm sao còn không cứu được, trẫm làm sao trông cậy ngươi cứu người trong thiên hạ!” Thanh âm nam nhân như chuông đồng, sắc mặt không giận mà tự uy, huống chi hiện giờ đang nổi trận lôi đình, đám người nửa quỳ dưới giường sợ tới chân cẳng nhũn ra, ồ ạt nằm rạp xuống đất, hô to Hoàng Thượng thứ tội.
Tô Nhan nhìn Âu Dương Quân trên mặt đều là biểu tình bi phẫn, bất giác nhớ lại người này lúc ban chết cho toàn gia Tô gia cũng là gương mặt cương nghị quyết tuyệt này.
Tô gia từ một khắc Tô Nguyên Tu quyết định mưu phản, đã định sẽ diệt vong.
Cho dù biết rõ sự thật nhưng khi thấy người nam nhân này, đáy lòng Tô Nhan vẫn dâng lên một chút phẫn uất. Tô Nhan biết người kia cùng Tô gia không can hệ, chỉ là một chút không cam lòng thôi.
Người này tuy là vua của một nước hô mưa gọi gió, hiện giờ cũng như bất kỳ phụ thân nào khác.
“Ngoài cửa là người phương nào?” Tô Nhan đang chìm trong suy nghĩ, liền nghe thanh âm Âu Dương Quân vang lên.
Tô Nhan hơi hơi cúi đầu, thanh âm không nhanh không chậm nói: “Lục tử Tô gia Tô Nhan, bái kiến Hoàng Thượng.” Nói xong Tô Nhan vẫn đứng đó tựa hồ không tính quỳ xuống bái kiến. Thái độ Tô Nhan quá mức thong dong làm Âu Dương Quân không khỏi nheo mắt lại, nhìn hài tử này bất quá chỉ mười ba mười bốn tuổi, trầm giọng nói: “Nguyên lai là hài tử củaTô khanh gia, không có việc gì liền lui ra đi.”
“Không biết hiện tại bệnh tình Lục hoàng tử thế nào? Có thể để Tô Nhan nhìn chút không.”
“Làm càn! Lục hoàng tử há để ngươi nói nhìn là nhìn!” Âu Dương Quân lời còn chưa nói, nữ nhân mỹ lệ đứng bên cạnh đã mở miệng. Thanh âm kia nghe cực mỹ, lại mang theo vô vàn bất mãn từ trong vọng ra. Tô Nhan không dao động, chỉ là ngẩng đầu lên, đôi mắt nhìn Âu Dương Quân: “Hoàng Thượng nếu muốn Lục hoàng tử hết bệnh, sao không thử một lần?”
* ở đoạn này mình nghĩ cửa để mở nên tác giả không nói tới việc mở cửa cho Tô Nhan vàoNữ nhân bên cạnh Âu Dương Quân còn muốn nói lại bị bàn tay to của hắn chắn lại, Âu Dương Quân nhìn Tô Nhan trong ánh mắt ngưng trọng không thể che dấu: “Tô Nhan, ngươi tốt nhất có biện pháp.”
Tô Nhan nhấc chân vào phòng, một cổ thảo dược cay đắng trong nháy mắt liền ập vào mặt chui vào trong mũi. Tô Nhan nhíu nhíu mày, ba bước thành hai bước tới mép giường.
Duỗi tay đẩy màn lụa mềm mại thấy một người nằm nghiêng trên giường, đứng ở góc độ của Tô Nhan chỉ có thể nhìn thấy một nửa gương mặt.
Tuy rằng chỉ có một nửa gương mặt, đây cũng là khuôn mặt Tô Nhan phi thường quen thuộc. Khóe mắt cong cong, mũi thẳng cao vút cùng đôi môi mỏng. Tuy đôi mắt lúc này vô lực nhắm lại sắc mặt cũng tái nhợt, nhưng vẫn không làm mất đi vẻ phong thần tuấn lãng, phong tư ưu dương.
Đây là người từ trên xuống dưới không ai không biết, Lục hoàng tử.
Cho dù hiện giờ là dáng vẻ này, giữa mày như điêu khắc vẫn nhìn ra vài phần sắc sảo cùng bén nhọn.
Nếu không phải ngực trái đang quấn lấy lụa trắng, còn tưởng rằng người này chỉ đang ngủ.