Giằng co cứng ngắc vẫn đang tiếp tục, cửa phòng lúc này lại bị người thô lỗ đẩy ra, nương theo thanh âm thất thố của Lý Tiến: “Tam hoàng tử, ngài không thể vào a.” Vừa dứt lời, thân ảnh Âu Dương Khâm đã ở trong tầm mắt, Tô Nhan không dự đoán được hắn sẽ đến, lại còn có mang theo vẻ mặt vô cìng vội vàng.
Người tiếp theo tiến vào chính là Âu Dương Vân, theo sau hắn là hai người Âu Dương Phong và Tiếu Dụ.
“Nhi thần tham kiến phụ hoàng.”
“Vi thần tham kiến Hoàng Thượng.”
Mấy người cứ thế mà vấn an, Âu Dương Khâm vốn thiếu kiên nhẫn lập tức thiết nhập chính đề: “Nhi thần nghe nói phụ thân triệu kiến Tô Nhan, không biết có liên quan đến chuyện của Lục đệ hay không?”
Âu Dương Quân thay đổi tầm mắt, nhìn về phía hắn nhưng không nói chuyện.
“Phụ hoàng thân thể ôm bệnh nhẹ, giờ phút này nên nằm trên giường nghỉ ngơi mới tốt.” Vẫn là Âu Dương Vân cẩn thận nhất, nhìn ra Âu Dương Quân đang mệt mỏi, vội tiến lên nâng lại bị Âu Dương Quân giơ tay ngăn lại, chỉ thấy ông ta thật sâu nhìn thoáng qua Âu Dương Vân, lại nhìn nhìn thẳng qua Tô Nhan đang quỳ trên mặt đất, hướng ra ngoài cửa nói: “Người đâu, đem Tô Nhan nhốt vào thiên lao, chờ ngày xử lý.”
“Phụ hoàng!”
“Xin Hoàng Thượng bớt giận!”
Thanh âm Âu Dương Khâm cùng Tiếu Dụ đồng thời vang lên.
“Mong phụ hoàng nghĩ lại, Tô Nhan đi chung với Lục đệ, vì sao phải tìm thích khách tới giết chính mình đâu? Thỉnh phụ hoàng nhìn rõ mọi việc, đừng giết lầm người tốt.”
Tô Nhan trước sau cúi đầu, không biết suy nghĩ cái gì, giờ phút này nghe thấy Âu Dương Khâm nói như thế, mới chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn về phía thượng vị vua của một nước: “Hoàng Thượng cho rằng giết Tô Nhan thì có thể thay Lục hoàng tử báo thù sao? Nếu thật là như thế, thì giết đi.”
Lời nói thản nhiên như vậy cũng làm Âu Dương Quân khó tránh khỏi kinh ngạc một phen.
Lúc này Âu Dương Vân cũng chậm rãi quỳ gối bên cạnh Âu Dương Khâm: “Phụ hoàng, hiện tại sự việc cấp bách là điều tra rõ hung phạm, còn chuyện Tô Nhan về sau lại giết cũng không muộn.”
“Nhị hoàng tử nói rất đúng, thỉnh Hoàng Thượng nghĩ lại.” Tiếu Dụ vội ở một bên phụ họa nói, trên mặt một mảnh cầu xin bi thống, Âu Dương Phong thấy hắn mang dáng vẻ này khẽ nhíu nhíu mày, ngay sau đó quỳ xuống, thanh âm như cũ nhỏ bé yếu ớt mà ôn nhu: “Hai vị ca ca nói đúng, phụ hoàng chớ để cho ‘thân giả thống cừu giả khoái’*.”
* Người thân đau đớn còn kẻ địch thì khoái trái, ý chỉ bên ta hại nhau còn bên địch thì vui vẻ hưởng lợi ích, hàm ý tương tự như câu ‘Trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi’.Vô luận bọn họ cầu tình thế nào, biểu tình trên mặt Âu Dương Quân trước sau chưa từng buông lỏng.
Âu Dương Khâm thấy vậy cắn răng một cái, nói: “Nhi thần nguyện lấy cái đầu trên cổ đảm bảo, Lục đệ chết không liên quan đến Tô Nhan, nếu thật là do Tô Nhan làm, nhi thần chắc chắn sẽ tự vận tạ tội.”
Lời này vừa nói ra, tẩm cung tức thì trở nên im ắng.
Thật lâu sau, mới nghe thấy Âu Dương Quân như có như không thở dài một cái, thanh âm cũng tựa một ông lão tuổi đã xế chiều: “Đều ra ngoài hết đi, để trẫm yên lặng một chút.”
Cửa tẩm cung lại đóng lần nữa, Tô Nhan nhịn không được quay đầu lại, xuyên qua khe cửa dần dần thu nhỏ tựa hồ thấy trên chủ vị, khuôn mặt Âu Dương Quân cực kỳ bi thương.
Cho dù ông ta là thiên tử nắng mưa thất thường, cho dù ông ta có được toàn bộ thiên hạ, đến cuối cùng bất quá cũng chỉ là một phụ thân tưởng niệm về nhi tử lâm nạn của mình.
Ông ta kỳ thật cũng chỉ là một người bình thường, chỉ là bởi vì thời đại bất đồng mà trở nên phi phàm.
Cửa gỗ đỏ sậm khắc hoa trước mắt dần dần khép lại, Tô Nhan thu về tầm mắt, nhìn về phía Âu Dương Khâm: “Tam hoàng tử hà tất vì Tô Nhan làm ra hứa hẹn hệ trọng như vậy?”
Lúc trước, Âu Dương Khâm đối với Tô Nhan có cổ thưởng thức khó kể, hôm qua biết được y cùng Lục đệ sớm đã tâm ý tương thông đã lập tức xem y thành người của Âu Dương gia. Hôm nay nghe phụ hoàng triệu kiến Tô Nhan, cho dù hắn ngày thường không quan tâm chuyện triều chính nhưng cũng biết Tô Nhan tiến cung lần này lành ít dữ nhiều. Cho nên, vô luận thế nào hắn nhất định phải hộ Tô Nhan chu toàn, Lục đệ đã không còn nữa, hắn há có thể để cho người Lục đệ thâm ái lâm vào hiểm cảnh.
“Phụ hoàng chỉ là nổi nóng, nếu ta không đem nói trọng điểm, sao ông ấy có thể không làm khó ngươi?” Âu Dương Khâm cười cười, duỗi tay vỗ vỗ vai Tô Nhan, trong mắt hình như có vô số cảm xúc chớp động, cuối cùng chỉ than nhẹ một tiếng: “Tô Nhan, nhân sinh còn rất dài, đừng từ bỏ nó, coi như là vì Lục đệ, ngươi cũng nên hảo hảo tồn tại.”
Nghe vậy, thân mình Tô Nhan chấn động, ngay sau đó hơi hơi mỉm cười: “Ân.”
Âu Dương Vân đang đi phía trước, Tô Nhan nhìn bóng dáng hắn, sâu kín nói: “Không dự đoán được, Nhị hoàng tử thế nhưng cũng chạy đến.” Âu Dương Vân xuất hiện, rồi thay y cầu tình, đích thật là bất ngờ.
Âu Dương Khâm nhìn thân ảnh Nhị ca, ngẩn người, ngay sau đó nói: “Nhị ca thích Lục đệ việc này ngươi hẳn đã sớm sẽ biết đi?”
Tuy là đã biết, nhưng nghe được điều này từ miệng Âu Dương Khâm làm cho Tô Nhan cảm thấy kinh ngạc, lại nghe Âu Dương Khâm nói: “Phụ hoàng đại khái cũng đã biết rồi.”
Tô Nhan sửng sốt, bỗng nhiên nhớ tới kiếp trước, bộ dáng khi Âu Dương Vân bị ban chết, tuyệt vọng như vậy, bất đắc dĩ như vậy, trong mắt tựa đều hàm chứa vô tận thê lương.
Thì ra là thế, bất quá là đang bi ai chính mình cùng người trong lòng đều là người trong hoàng gia, đều là một phụ sở sinh, bất quá chỉ như vậy thôi.
Nghĩ đến chỗ này, Tô Nhan không khỏi than nhẹ một tiếng, màu đen trong mắt hình như có vô số phong hoa lưu động, nháy mắt, lại khôi phục thành một mảnh yên tĩnh.
Âu Dương khâm lại nói đến nói đi, phần lớn là an ủi y, sau đó mới cáo từ rời đi. Tô Nhan đứng ở chỗ cũ, nhìn thân ảnh hắn dần dần đi xa, lại không hề dự triệu nhớ tới Âu Dương Lam bóng dáng đĩnh bạt, ngón tay thon dài, dung nhan như họa cùng đôi môi hơi giơ lên. Hiện giờ nhớ tới, vẫn làm nỗi lòng y kích động, hận không thể lập tức đi xuống bồi hắn. Không biết đứng bao lâu, Tô Nhan chậm rãi quay đầu lại lập tức bắt gặp Tiếu Dụ mang vẻ mặt lo lắng: “Ngươi gầy.”
Tiếu Dụ đem y kéo đến một góc Ngự Hoa Viên, đau lòng sờ sờ mặt.
Tô Nhan cười: “Tạm thời không chết được.”
“Phi phi phi, đồng ngôn không cố kỵ đồng ngôn không cố kỵ, Bồ Tát ngươi không nghe được không nghe được không nghe được.”
Tô Nhan thấy hắn nghiêm túc nói chuyện với không trung như vậy, không khỏi cười rộ lên: “Ở đâu ra Bồ Tát.”
“Loại sự tình này ngươi tin mới có, không tin thì không có,” Tiếu Dụ thu lại đôi tay chậm rãi buông, “Ta tin trên ba thước có thần linh, cho nên cái người hại chết Lục hoàng tử nhất định sẽ bị trời phạt.”
“Vậy sao?” Tô Nhan nhàn nhạt hỏi lại, đôi mắt nhìn Âu Dương Phong cách đó không xa.
Hắn vẫn bộ dáng yếu đuối mong manh, sắc mặt cùng một lần nhìn thấy kia giống nhau tái nhợt đến gần như trong suốt, chỉ có cặp mắt đen bóng đến hoặc nhân, thân mình nhu nhược bị khóa lại dưới trường bào màu vàng nhạt, đứng trong gió đặc biệt có một cổ ưu nhã khác biệt. Tô Nhan giương mắt nhìn hắn, hỏi Tiếu Dụ: “Thất hoàng tử bệnh khá hơn không?”
Tiếu Dụ vừa nghe vấn đề này, lập tức liễm mi nói: “Thái y nói chỉ có thể dùng dược cầm cự, trừ việc đó ra không còn biện pháp khác.”
“Tiếu Dụ, ngươi sớm thích hắn đi à nha?” Tô Nhan nhàn nhạt hỏi, đôi mắt trước sau chưa rời đi Âu Dương Phong.
Tiếu Dụ khó được đỏ mặt, trong mắt tựa hàm chứa nhàn nhạt hơi nước, động lòng người vô cùng: “Ân, đời này, ta chỉ thích một mình hắn.” Hắn nói rất kiên định, Tô Nhan lại cảm thấy trong lòng đột nhiên nhảy một chút, sau đó lại nghe hắn nói tiếp: “A Tô, trên đời này thực sự có chuyện như vậy, chỉ liếc mắt một cái liền thích một người. Ta chính là như vậy, ngươi còn có nhớ lần đầu chúng ta tiến cung không, ở Lan Khê Các, từ rất xa thấy hắn, ta liền cảm thấy tim đập đến lợi hại, sau đó ta mới biết được, nguyên lai đây là thích.”
Tô Nhan thấy hắn vẻ mặt say mê, không đành lòng đánh gãy, chỉ an tĩnh ngồi, bất giác thất thần.
Này trong cung có quá nhiều nơi ẩn chứa bóng dáng Âu Dương Lam, mỗi một chỗ đều hình như có phần hồn hắn dừng lại, gió thổi qua lại biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Thẳng đến bả vai bị Tiếu Dụ vỗ vỗ, Tô Nhan mới hồi phục tinh thần. Tiếu Dụ nhìn thấy biểu tình thất hồn lạc phách kia, trong mắt hiện lên một tia ám quang, sau đó thật cẩn thận hỏi: “A Tô, Lục hoàng tử đi, ngươi có tính toán gì không?”
Tô Nhan duỗi tay xoa xoa tóc mái trên trán, về sau cười cười: “Đương nhiên là thay hắn trông coi phủ hoàng tử.” Trả lời đến vô cùng tự nhiên, thế nhưng làm Tiếu Dụ bất giác ngẩn ra, sau đó mới gắt gao bắt lấy tay Tô Nhan, hỏi: “Hay là…… Ngươi…… Ngươi cùng Lục hoàng tử……”
Tiếu Dụ căn bản nói không nên lời một câu hoàn chỉnh, trong lòng bị suy đoán chính mình làm cho bất ổn, liền thấy bên cạnh Tô Nhan gật gật đầu, khóe môi còn mang theo mỏng manh tươi cười, tuy rằng sắc mặt tái nhợt, cặp mắt kia lại vẫn là sáng ngời, sáng ngời đến…… Làm người thấy bất giác trong lòng cả kinh.
“Tiếu Dụ, quý trọng người trước mắt.” Tô Nhan nhìn hắn, nhẹ nhàng phun ra một câu, thanh âm dường như thấm vô số sương mù, hơi hơi nhược nhược gọi người đau lòng.
Tiếu Dụ càng nắm chặt tay y, trong mắt trồi lên một đạo bạc nhược hơi nước: “A Tô, vậy ngươi về sau nên làm cái gì bây giờ?”
Tô Nhan cười, đôi mắt nhìn Âu Dương Phong cách đó không xa, hắn vẫn đứng ở tại chỗ đang cúi đầu nhìn một đóa may mắn được hắn trong lúc vô ý bắt gặp, chỉ có thể nhìn thấy một bên sườn mặt, tuy là như thế cũng làm người ngay ánh mắt đầu tiên liền vì hắn sở mê, thân mình nhỏ yếu như vậy, tính cách dịu dàng giữa hoàng cung, chân chính làm người lo lắng.
Từ trong cung trở về, còn chưa đến gần phủ hoàng tử đã thấy trước cửa đứng vài đạo bóng người.
Tô Nhan trong lòng không khỏi vừa động, bước chân nhanh hơn.
Đến gần, lại bỗng nhiên thả chậm tốc độ.
Vừa trong nháy mắt, y cho rằng, Âu Dương Lam cũng ở trong đó.
Y nhớ không rõ lần đó Âu Dương Lam rốt cuộc chờ đợi mình trở về bao lâu, chỉ nhớ rõ trên mặt người nọ biểu tình vĩnh viễn đều là phẫn nộ mà nôn nóng, chén trà vỡ nát, cái bàn chia năm xẻ bảy, tất cả đều thành tiểu quỷ xui xẻo vô tội.
Tô Nhan nhớ rõ ngày ấy mình từ chỗ Tiêu Tuyệt trở về, thời điểm từ cửa sau đi vào đã thấy Âu Dương Lam vẻ mặt bình thường đứng ở hậu viện, một đôi mắt bình tĩnh nhìn mình, tựa muốn đem mình nhìn thấu, sau đó, Âu Dương Lam liền hôn mình.
Khiếp sợ, thất thố, vui sướng, ngọt ngào.
Một cái chớp mắt kia, trong lòng y trăm mối cảm xúc ngổn ngang, lại làm bộ đạm nhiên xoay người rời đi.
Tô Nhan hối hận.
Nếu sớm biết thời gian của bọn họ không nhiều, y nhất định mỗi ngày bồi bên cạnh người nọ, chỉ vì một lát gần nhau.
Vừa nhớ tới Âu Dương Lam thoáng nhìn mình cười, lòng Tô Nhan liền không chịu được đi chùng xuống, thần sắc trên mặt lại bắt đầu trở nên trầm tĩnh mà khắc nghiệt, nắm tay bên cạnh sớm đã nắm chặt, rồi nới lỏng, lặp lại như thế, người đã đến trước cửa phủ hoàng tử.
Mấy người Hoa Lân thấy y an toàn trở về, tất nhiên là nhẹ nhàng thở ra.
“Hoàng Thượng không làm khó ngươi chứ?” Nam Cẩm tiến lên, cau mày hỏi.
Tô Nhan cười: “Hoàng Thượng bất quá mất con sốt ruột, tìm ta đến hỏi chuyện, không có việc gì.”
Nói như thế, bọn Hoa Lân mới chân chính thả lỏng, vây quanh Tô Nhan cùng vào cửa. Vừa mới tới sảnh ngoài, Tô Nhan lại đột nhiên dừng lại, nhìn chiếc ghế chủ vị làm bằng gỗ đàn kia, nhẹ giọng nói: “Đông Hồ, người ngươi phái đi tìm đã có tin tức chưa?”
Nghe vậy, mấy người bọn họ đều cả kinh, đã nhiều ngày Tô Nhan chưa từng nhắc tới, còn tưởng rằng y sớm đã quên, giờ phút này lại nghe y nhắc tới, tuy là vững vàng như Đông Hồ cũng phải sửng sốt, sau đó mới trả lời: “Vẫn chưa có tin tức.”
Tô Nhan nghe xong, câu môi cười, đôi mắt nhìn qua cái ghế dựa kia, phảng phất muốn đem kia ghế dựa nhìn thấu: “Tiếp tục tăng số người đi tìm.”
“Sống phải thấy người, chết…… phải thấy xác.”
Tám chữ quả thật là gian nan, nói vừa xong, liền không cho bất luận kẻ nào có cơ hội mở miệng, lập tức trở về nội viện.