Ninh Ninh không ngờ rằng Lâm Tầm sẽ đồng ý đi ngắm trăng cùng cô, vì dù sao Lâm Tầm cũng mới gia nhập sư môn không lâu, quan hệ giữa hai người bọn họ mới chỉ dừng lại ở mức đồng môn gặp qua vài lần, đến nói chuyện cũng chưa nói một câu nào.
Trong nguyên tác, nguyên chủ mới vừa chạm vào tay hắn đã bị hắn gạt ra không một chút do dự.
Nào giống bây giờ, tiểu bạch long không những không phản cảm việc cô chạm vào người hắn mà còn đồng ý đi ngắm trăng cùng cô.
Ninh Ninh hơi hơi hiểu ra vì sao lại có bao nhiêu kẻ tranh nhau sứt đầu mẻ trán tham gia vào đại hội thi xem "Ai thảm hơn tôi" phiên bản Trung Quốc rồi.
"Nhưng mà tiểu sư tỷ, khoan nói đến việc ra ngoài ngắm trăng, có phải chúng ta nên..."
Lâm Tầm ngập ngừng một lúc, hàng mi dài rủ xuống che khuất đôi mắt đẹp.
Đến khi hắn mở lời một lần nữa, giọng nói lại trọng trẻo mềm mại như một cục bột trắng: "....!dọn dẹp lại phòng của tỷ một chút không?"
Hắn vừa nói vừa cúi đầu, vì thế Ninh Ninh có thể quang minh chính đại mà đánh giá vị tiểu sư đệ này.
Trong nguyên tác tiểu bạch long cũng được coi như một nhân vật quan trọng, bởi vì hắn bản tính thiện lương, lại có quan hệ rất tốt với Bùi Tịch luôn độc lai độc vãng, suất diễn cũng vì vậy mà nhiều lên.
So sánh với đại ma đầu Bùi Tịch cả người lệ khí, tâm tình bất định, thiết lập nhân vật của bông sen trắng nhỏ Lâm Tầm có vẻ thuận mắt được lòng người hơn rất nhiều.
Thiếu niên phong nhã, như lan như ngọc.
Ánh đèn trường minh róc rách như nước chảy, từng giọt từng giọt nhuộm dần ra khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp.
Hắn còn nhỏ tuổi, mặt mày vẫn còn vương nét trẻ con.
Một đôi mắt long lanh tràn ngập bóng đêm dịu dàng, hàng mi dài khẽ run rẩy như cánh bướm hắt xuống một cái bóng mờ mờ ảo ảo.
Tà áo trắng mỏng manh tôn lên thân hình thon gầy của thiếu niên, ở trong màn đêm tĩnh mịch trông giống hệt như một thanh trường kiếm sắc bén.
Nhưng nhìn ánh mắt né tránh của hắn và vành tai đang dần đỏ ửng lên, so với thiên tài kiếm đạo ngàn năm khó gặp, trông hắn lại càng giống em trai nhà bên nhút nhát hướng nội hay thẹn thùng hơn.
Ninh Ninh nhìn hắn rồi lại nhìn bức tường đen sì như da người châu Phi phía sau, hỏi với vẻ không chắc chắn: "Đệ muốn quét dọn phòng cùng ta sao?"
Lâm Tầm không ngẩng đầu cũng không nói gì, chỉ nhẹ nhàng gật đầu một cái.
Sự thật chứng minh, Lâm Tầm thật sự không giống loại con cháu hoàng gia được nuông chiều từ bé.
Trong lúc Đương Ninh Ninh còn đang đấu tranh nội tâm với đống mảnh vỡ bắn tung tóe của lò luyện đan, hắn đã dọn dẹp xong cái bàn bị gãy chân, cái ghế bị thổi bay cùng với một đống thư tịch rơi tán loạn trên mặt đất.
Hắn làm việc thật sự quá thành thạo, thành thạo đến mức Ninh Ninh không kìm được mà hỏi: "Lúc ở nhà đệ thường hay làm mấy việc như thế này sao?"
"Sau khi vào núi đệ mới bắt đầu học."
Lâm Tầm ngượng ngùng cười cười: "Sư tôn nói với đệ, đây là đạo pháp mà kiếm tu bắt buộc phải học."
Hắn mới vừa đến đây chưa được bao lâu, nhìn xem đứa trẻ này đã bị ép đến mức nào rồi kìa.
Ninh Ninh thốt ra một thống thiết từ tận đáy lòng: "Chúng ta kiếm tiền vất vả biết bao nhiêu, tại sao bọn họ kiếm tiền của chúng ta lại dễ dàng như vậy?"
"Tiểu sư tỷ." Lâm Tần đang còng lưng thu dọn giúp cô nghe thế thì dừng lại, hơi chần chừ một chút rồi nói tiếp: "Một người bạn của đệ đã dạy cho đệ một ít mánh kiếm tiền.
Đây chỉ là cách của bạn đệ, đệ, đệ chưa từng làm thử bao giờ!"
Thấy tầm mắt của Ninh Ninh nhìn về phía bên này, tiểu bạch long hơi hốt hoảng, hơi thở cũng rối loạn: "Đại khái là...!nếu môn phục bị rách thì không cần mua mới, chỉ cần tìm một mảnh vải trắng khâu đè lên, sau đó dùng chỉ màu vàng mô phỏng lại hoa văn trên đó là được."
Ninh Ninh dùng ánh mắt hoảng sợ mà nhìn ống tay áo của hắn.
Hoa văn ánh vàng xiêu xiêu vẹo vẹo như người bị bệnh Parkinson, nơi vốn nên thêu giao long nay lại biến thành một con cá chạch chân to hơn đầu đang nhe răng trợn mắt.
"Còn nữa..." Lâm Tầm cúi đầu bổ sung: "Ngày nào trời mưa thì nhất định không được lãng phí nước, có thể đun lên để tắm rửa, còn sạch sẽ hơn cả nước hồ; sau khi ăn dưa hấu, bí đỏ thì không được vứt vỏ đi, giữ lại để làm rau xào, như vậy là lại có thêm một món ăn rồi."
Ninh Ninh kinh ngạc.
Cô thật sự rất muốn hỏi hắn, người bạn kia của đệ có phải chính là đệ không? Nhưng mà chuyện này vô cùng tế nhị, sợ làm tổn thương lòng tự trọng của tiểu hoàng tử, cô cố nhịn không hỏi.
Trời định cho người nào trách nhiệm lớn lao, ắt trước tiên làm cho khốn khó tâm trí, nhọc nhằn gân cốt, thân xác bị đói khát, chịu nỗi khổ sở nghèo túng, làm việc gì cũng không thuận lợi*.
Đây chính là đại kiếm tông đệ nhất thiên hạ sao?
(*nguyên văn: 天将降大任于斯人也,必先苦其心志,劳其筋骨,饿其体肤,空乏其身,行拂乱其所为,所以动心忍性,曾益其所不能。"Trời định cho người nào trách nhiệm lớn lao, ắt trước tiên làm cho khốn khó tâm trí, nhọc nhằn gân cốt, thân xác bị đói khát, chịu nỗi khổ sở nghèo túng, làm việc gì cũng không thuận lợi.
Như thế là để lay động tâm trí người ấy, để tính tình người ấy trở nên kiên nhẫn, để tăng thêm tài năng cho người ấy." Đây là một câu nói nổi tiếng của Mạnh Tử.)
Cùng dạy kiếm thuật giống các môn phái khác nhưng phong cách dạy học của phái Huyền Hư lại vô cùng mới mẻ độc đáo.
Nếu in ra thành sách giáo khoa, có lẽ đại khái sẽ là kiểu: Môn học bắt buộc thứ nhất: "Luận bàn về quá trình tu dưỡng tự thân của những của những kẻ bần hàn".
Môn học bắt buộc thứ hai: "Việc nhà và việc chăm sóc ngỗng mẹ sau sinh".
Môn học bắt buộc thứ ba: "Người bạn đạo cô của tôi: Vài điều tâm đắc khi bạn nghèo rớt phải đi trộm rau".
Tuyệt vời, tất cả đều là chỉ nam thăng tiến của những thanh niên không một xu dính túi.
"Đúng rồi tiểu sư tỷ."
Lâm Tầm thấy sắc mặt cô càng ngày càng trắng liền nghĩ rằng Ninh Ninh vẫn còn chưa vượt qua được cú sốc phá sản.
Hắn cẩn thận bước đến gần cô, móc từ trong người ra một viên trân châu màu trắng hào quang b ắn ra bốn phía: "Lần này rời khỏi Đông Hải đệ không mang bao nhiêu tiền, chỉ có viên dạ minh châu này xem như có chút giá trị.
Nếu tỷ không chê thì hãy cầm nó đi đổi lấy một ít linh thạch đi."
Nhìn hắn có chỗ nào có vẻ là "không mang bao nhiêu tiền" à?
Lâm Tầm quả thật là hai bàn tay trắng mà bước ra khỏi nhà, đơn giản là vì sư tôn đã nói với hắn, kiếm tiên không để ý những thứ vật ngoài thân.
Sau đó hắn lại phát hiện ra chính sư tôn cũng ăn vỏ dưa hấu xào, thậm chí còn sáng tạo ra một món mới tên là "hoa rơi tỏa trăm hương" - chính là cánh hoa xào với lá cây.
Viên dạ minh châu này là vật có giá trị nhất trên người của hắn, vốn nên cất giữ cẩn thận, nhưng mà...
Tiểu bạch long chưa biết mùi đời liếc mắt một cái đã trông thấy Ninh Ninh sắc mặt trắng bệch bèn lấy hết can đảm, âm thầm hạ quyết tâm.
Hắn là một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất cơ mà! Cùng lắm thì hắn cũng chỉ phải đi uống sương sớm, ăn lá cây, nhưng nếu tiểu sư tỷ phát điên thì cả đời này của tỷ ấy coi như xong.
Tâm trạng của Ninh Ninh vô cùng phức tạp.
Trong nguyên tác, giả thiết nhân vật của Lâm Tầm là một kẻ không chút mưu toan, hoàn toàn là một bông sen trắng nhỏ hay mềm lòng.
Khi gặp chuyện bất bình, hắn cho dù thẹn thùng đến mức mặt mũi đỏ bừng, nói năng lắp bắp cũng phải bước lên phân rõ phải trái đúng sai cho kỳ được.
Có độc giả vừa nhìn tháy đã chỉ ra, sở dĩ tác giả gán cho hắn cái giả thiết này là vì muốn làm nổi bật sự sát phạt quyết đoán, liều mạng bất chấp của nam chính Bùi Tịch.
Thành thật mà nói, nhìn từ góc độ của thượng đế khi đọc cuốn tiểu thuyết này, Ninh Ninh cũng từng cảm thấy vô cùng thương hại vị tiểu hoàng tử này.
Nhưng đến khi cô biến thành kẻ được hắn thương hại thì...
Hắn rõ ràng là một thiên thần mà hu hu hu! Bản thân hắn đã nghèo như vậy rồi mà còn đem tài sản cuối cùng của mình cho cô! Tiêu chuẩn kép thì thế nào? Lâm Tần hắn thật sự quá tốt!
"Không không không, ta không cần đâu."
Ninh Ninh xua tay lia lịa: "Không phải đệ cũng chẳng còn bao nhiêu linh thạch ư?"
Cô nói vòng vo, cố ý bỏ qua chuyện Lâm Tần ăn vỏ dưa tắm nước mưa để bảo vệ lòng tự trọng của người bạn nhỏ đơn thuần này.
Không ngờ rằng tên ngốc này còn cười hì hì: "Không sao, lần trước đại sư tỷ đưa đệ đến Vạn Kiếm tông trộm rất nhiều dưa, vỏ dưa đủ để ăn được mấy..."
Nói còn chưa dứt lời, Lâm Tầm đột nhiên im bặt.
Lòng tự trọng của hắn rất lớn, lại còn hay ngại ngùng.
Hồi nãy hắn cố tình che giấu thân phận của mình, nói dối rằng những việc đó đều là do "một người bạn" làm.
Giờ hắn lại lỡ miệng nói ra những lời này...!Không phải là đang rêu rao tuyên bố, người bạn kia chính là bản thân hắn sao?
Mặt đất bốc lên hơi nóng, khuôn mặt trắng như ngọc thoắt cái đỏ bừng giống như một vết mực rơi càng lau càng nhòe, chẳng mấy chốc đã lan khắp cả khuôn mặt.
Mất mặt quá.
Hắn vốn muốn lưu lại một ấn tượng tốt trước mặt tiểu sư tỷ.
Từ nhỏ hắn đã không hay giỏi giao tiếp với người khác, mấy lần trước gặp tiểu sư tỷ đều ngại ngùng không nói được lời nào.
Hôm nay nghe thấy trong phòng tiểu sư tỷ có tiếng động lạ, hắn không kịp nghĩ nhiều đã lao vào trong sân, không ngờ rằng lại để lộ ra chuyện xấu hổ như vậy.
Lâm Tầm ấp úng nói không nên lời, chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng.
Đang hoảng hốt hắn bỗng nghe thấy giọng nói của Ninh Ninh, ngữ khí không khác gì so với lúc nãy: "Dưa mang về đủ ăn được mấy ngày? Đệ với đại sư tỷ đã trộm được bao nhiêu quả dưa rồi? Vạn Kiếm Tông không bắt được hai người sao?"
Lúc nãy hắn nói là "vỏ dưa", chẳng lẽ sư tỷ nghe nhầm rồi?
Hắn đang lo lắng bồn chồn, sắc mặt tiểu sư tỷ lại vô cùng bình thường, có lẽ là thật sự không nghe rõ, cũng không phát hiện ra "người bạn" kia chính là hắn.
Lâm Tầm mím môi cười, mặt bớt đỏ đi một chút: "Rất nhiều.
Tiểu sư tỷ có muốn nghe chuyện trộm dưa của bọn đệ không?"
Ninh Ninh: "Đệ kể đi."
Vì thế đề tài đã thành công chuyển hướng về phía đại sư tỷ và ruộng dưa của Vạn Kiếm Tông.
Nghe nói sư tỷ từng bảo: "Trộm dưa không thể gọi là trộm được, chuyện mà kiếm tu làm có thể coi là trộm được sao?"
Lâm Tầm kể chuyện vô cùng nghiêm túc, còn thuận tay quét sạch đống lộn xộn trên sàn nhà, hoàn toàn không chú ý tới Ninh Ninh bên cạnh đang lén thở hắt ra như vừa trút được gánh nặng.
Phù, nguy hiểm thật.
Lúc nãy tiểu bạch long kia hốc mắt đỏ bừng, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, may mà cô phản ứng nhanh, giả bộ lãng tai, không thì hắn sẽ thật sự khóc luôn mất.
***
Ngày thứ hai, Ninh Ninh bị hệ thống đánh thức.
May mà giường của cô cách lò luyện đan khá xa, không bị ảnh hưởng nhiều.
Sau khi tạm biệt Lâm Tầm, cô cũng thấy mệt mỏi, vừa nằm xuống đã ngủ ngay.
Ngày hôm sau cô mới vừa mở mắt ra đã thấy vài chữ to đùng lơ lửng trong đầu.
"Đinh! Tuyên bố nhiệm vụ! Trận so tài của Kiếm tông đang diễn ra, cô ghi hận chuyện hôm qua thua dưới tay của Bùi Tịch nên thề phải dạy cho hắn một bài học.
Mời cô lập tức đi đến đài tỉ thí võ âm thầm đánh lén Bùi Tịch."
Cuối cùng cũng đến tình tiết này.
Ninh Ninh từ trên giường mơ mơ màng màng ngồi dậy, xoa xoa cái đầu rối bù.
Đây là bước đầu tiên trong quá trình nghịch tập của Bùi Tịch, là một tình tiết trong nguyên tác gây được ấn tượng vô cùng sâu sắc.
Cuộc so tài trong nội bộ Huyền Hư Kiếm Phái áp dụng quy tắc đào thải.
Hôm qua Bùi Tịch thắng Ninh Ninh, hôm nay vẫn phải tỷ thí cùng với một đệ tử khác.
Không biết nên nói rằng hắn may mắn hay là xui xẻo, đối thủ lần này là một đệ tử thân truyền cấp bậc Kim Đan Kỳ.
Vị kia đệ tử tên là Trần Chiêu, là môn hạ của Thanh Hư chân nhân, thực lực vô cùng cao.
Hôm qua sau khi chứng kiến Bùi Tịch và Ninh Ninh tỷ thí, hắn tự biết mình không thể khinh địch.
Để phòng ngừa vạn nhất, hắn còn dùng đến cả ám khí.
Tỷ thí trong Kiếm Tông, ám khí đương nhiên là vật bị cấm.
Nhưng đinh nhiếp hồn của hắn chỉ nhỏ như con muỗi, một khi b ắn ra sẽ không bị linh lực phát hiện.
Lại thêm đài tỷ thí và nơi quan sát cách nhau khá xa, bởi vậy mà sau đó dù cho Bùi Tịch có bị thương nặng cũng không một ai phát hiện ra điều gì kỳ lạ.
Ngoại trừ tên này ở giữa gây khó dễ, nguyên chủ cũng đang tận tâm tận lực nhảy vào góp thêm một chân.
Bộ kiếm pháp mà nàng đang tu luyện gọi là "Tinh La", chú trọng vào việc xuất kiếm như gió, kiếm thế như ánh sao, nói tóm lại là mau lẹ tàn nhẫn, vô ảnh vô hình mà đánh úp khiến kẻ địch trở tay không kịp.
Không sai, nguyên chủ đã hy sinh thân mình chứng minh cho mọi người thấy được cái gì gọi là làm khùng làm điên không có biên giới, chính là nhân lúc Bùi Tịch đang tỷ thí với Trần Chiêu mà đánh lén hắn.
Ám khí và kiếm quyết cùng lúc lao tới, Bùi Tịch không có chỗ nào có thể trốn.
Hắn đã định là sẽ bị thương nặng đến mức chỉ còn thở thoi thóp, nhưng mà thân lâm tuyệt cảnh lại chính là thời cơ tuyệt diệu để trùng sinh.
Đọc đến chỗ này, Ninh Ninh nhanh chóng xuống giường mặc quần áo, rửa mặt.
Khi cầm Tinh Ngân lên, cô không khỏi nghĩ, phản diện quả nhiên đều là bia đỡ đạn để tăng kinh nghiệm cho vai chính.
Nhờ thuật ngự kiếm phi hành, cô nhanh chóng đến được đài tỷ thí ở Khai Dương Phong.
Lúc này trận tỷ thí của Bùi Tịch và Trần Chiêu đang bước vào giai đoạn quyết liệt, trên đài tỷ thí đao quang kiếm ảnh trùng trùng điệp điệp.
Sáng sớm, đỉnh Khai Dương ráng mây uốn lượn, ánh nắng xuyên qua tầng tầng sương trắng mà rơi xuống, giống như ngàn vạn bóng kiếm, hữu hình vô ngân.
Núi to núi nhỏ chất chồng lên nhau, mây cuộn mây tan, giống như một bức họa ngàn dặm vừa uyển chuyển vừa phóng khoáng.
Người bình thường đứng xem chỉ có thể nhìn thấy chút tàn ảnh trong giây phút hai người trên đài lướt qua nhau.
Đường kiếm sắc bén phản chiếu ánh sáng lóe lên như ánh tuyết dưới mặt trời.
Hai lưỡi kiếm va chạm với nhau, cắt qua sương mù, giống như sương tuyết lơ lửng trên bầu trời, như sấm chớp xé mây lao thẳng xuống.
Bùi Tịch mặc một bộ quần áo đen, mặt mày bình thản.
Dù hắn chỉ là một đệ tử ngoại môn vô danh thế nhưng tỷ thí chưa bao giờ rơi vào thế hạ phong.
Mắt thấy Trần Chiêu sắp bị dồn vào đường cùng, Ninh Ninh biết rằng đã đến lúc cô phải ra tay.
Cô có thể nhìn thấy rõ động tác của hai người đứng trên đài, vậy nên đương nhiên biết lúc nào là thời điểm thích hợp.
Trong màn sương trắng bốc lên, Ninh Ninh một tay niệm quyết, vững vàng đánh về phía sau lưng Bùi Tịch.
Vũ Đả Phi Hoa quyết ập tới nhanh như gió, vô ảnh vô tung.
Kiếm thế vô hình thuận thế đánh úp lại, nhưng Ninh Ninh còn chưa kịp mỉm cười tỏ vẻ: "Bia đỡ đạn chỉ có thể giúp anh đến thế này mà thôi!" thì khóe miệng đã cứng đờ.
Hầy.
Chiêu này cô dùng không thạo lắm, đường kiếm kia...
Hình như lệch rồi.
*
Bùi Tịch đột nhiên cảm nhận được một trận kiếm phong đang ập về phía mình.
Không mang theo sát ý dày đặc như đường kiếm của Trần Chiêu, đợt kiếm phong này linh động uyển chuyển, nếu không để ý cơ hồ sẽ không thể phát hiện ra.
Hắn cảm thấy cảm giác này rất quen thuộc, chính là cảm giác khi tỷ thí với nữ đệ tử hôm qua.
Một giọng nam khàn khàn tục tằng vang lên trong đầu hắn, làm hắn hơi hơi nhíu mày theo bản năng: "Không hay rồi, có người đánh lén!"
Giọng nói này đã ở trong tâm thức của hắn từ khi hắn được sinh ra, ngoại trừ Bùi Tịch không còn một người nào có thể nghe được.
Giọng nói kia bảo rằng nó đã từng là một thanh kiếm, nhưng tên của nó là gì, hay chủ nhân trước kia của nó tên gì, tất cả đều là một ẩn số.
Nó bị mất trí nhớ.
Nếu Ninh Ninh nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ, nhất định cô sẽ điềm nhiên nói một câu: "À, thì ra đây là giọng của Thừa Ảnh."
Cô đương nhiên biết giọng nói này.
Bùi Tịch là kiếm thần thượng cổ chuyển thế, bội kiếm Thừa Ảnh cũng theo đó mà ở trong cơ thể của hắn.
Chẳng qua thời gian trôi qua đã lâu, giờ hắn cũng không có cách nào để khống chế thần kiếm, tất cả ký ức và sức mạnh của Thừa Ảnh đều bị phong ấn, chỉ có thể làm một đại thúc trung nhiên cả ngày lải nhải ở trong đầu nam chính.
"Kiếm khí này...!đúng là của nữ tu hôm qua!"
Thừa Ảnh hậm hực thì thào: "Ta biết là nàng ta không tốt đẹp gì mà, nàng ta làm sao có thể cam tâm được chứ!"
Kiếm khí của Ninh Ninh mau lẹ như sấm chớp, mang theo sát khí không thể chống đỡ mà ập đến, Bùi Tịch đang bận ứng phó với Trần Chiêu, chỉ có thể nghiêng người né tránh.
Không ngờ rằng mới chỉ lộ ra một chút sơ hở như vậy, Trần Chiêu thoáng nhìn rồi lạnh lùng cười, đầu ngón tay hơi cử động.
Khi đinh nhiếp hồn nhỏ bé khó phát hiện lặng lẽ đến gần hắn, Bùi Tịch chợt cảm thấy trong lòng lạnh lẽo.
Phía trước có hổ phía sau có sói, lại thêm Trần Chiêu đã dự đoán được hành động của hắn, Bùi Tịch đã không còn chỗ thối lui.
Hôm nay hắn tất sẽ trúng một kích này.
Thừa Ảnh đã không thể nhịn được nữa, điên cuồng kêu gào: "Nữ nhân kia thật đáng chết! Xem ta xử lý ngươi..."
Lời còn chưa dứt, biến cố đã phát sinh.
Quỹ đạo của Vũ Đả Phi Hoa quyết không phải là một đường thẳng tắp mà lại lệch một chút so với phương hướng ban đầu của Bùi Tịch, giống như ngày từ đầu thiếu nữ kia không phải đang nhắm thẳng vào hắn mà thật ra là đang muốn nhắm vào vị trí này.
Đinh nhiếp hồn ào ào lao tới, kiếm quyết như gió mây luân chuyển, trong chớp mắt cứ thế mà...!vừa vặn đâm vào nhau.
Hai lực lượng va chạm trong vô hình, giống như sóng ngầm cuồn cuộn dưới đáy đại dương mãnh liệt làm mặt biển điên cuồng chao đảo.
Quyết tan, đinh cũng thành bụi.
Thừa Ảnh:...
Thừa Ảnh kinh ngạc.
Nữ nhân kia...!nữ nhân kia làm sao có thể biết được đường đi của đinh nhiếp hồn! Lực đạo vừa đủ này, khoảnh khắc va chạm được định sẵn này, tất cả đều vừa vặn biến đống ám khí kia thành một đám bụi phấn!!
Chẳng lẽ tất cả đều nằm trong tầm kiểm soát của nàng??!!
Nó vô cùng kinh hãi mà dùng thần thức liếc một cái lên khán đài, không tốn chút sức lực nào đã có thể nhìn thấy tà váy trắng của thiếu nữ và cả nụ cười còn chưa kịp biến mất trên gương mặt nàng.
Nàng đang cười.
Nói cách khác, chẳng lẽ nàng thật sự...!cố tình làm vậy sao?
Đầu tiên là phát hiện ra ý đồ đánh lén bằng ám khí của Trần Chiêu, sau đó dùng kiếm quyết ép Bùi Tịch nghiêng người né tránh, lúc này Trần Chiêu nhất định sẽ phán đoán được động tác của hắn, bắn đinh nhiếp hồn ra.
Nhưng Trần Chiêu kia ngàn vạn sẽ không ngờ được rằng, nàng lại đoán được cả phán đoán của hắn!
Thủ pháp này, tâm cơ này, còn có tấm lòng toàn tâm toàn ý suy nghĩ vì Bùi Tịch...
Nàng ấy chắc chắn là tiên nữ!
"Ta biết rồi!"
Thừa Ảnh lập tức sửa miệng, nuốt toàn bộ mấy chữ "nữ nhân đáng chết" vào bụng, giọng nói cũng run lên vì phấn khích:
"Vị tiên nữ kia không chỉ đang âm thầm giúp ngươi..."
"Nàng còn là một cao thủ tuyệt đỉnh nữa!"
____________________
Tác giả có lời muốn nói:
Ninh Ninh: Ngươi nói gì cơ?
Thừa Ảnh: Đấu trí đấu dũng cùng không khí.