Đang lúc Tiêu Thiên cảm khái cho quyết tâm của Mỹ Đỗ Toa nói riêng, và sự khó khăn của tộc Xà Nhân nói chung, thì…
“Nữ vương bệ hạ triệu kiến, các ngươi đi theo ta.”
...giọng nói vừa trầm, vừa ồm ồm, cộng thêm cái thân hình hộ pháp “sát phong cảnh tới cực điểm” của Hoa Xà Nhi bất thình lình xuất hiện chen ngang.
“Chúng ta đi thôi.”
Khẽ lắc đầu đem những suy nghĩ lung tung gác lại phía sau, Tiêu Thiên hít sâu một hơi ổn định tâm tình, sau đó sải bước đi theo sau lưng Hoa Xà Nhi. Đương nhiên hắn cũng sẽ không quên gọi hai Nữ Thần đi cùng.
“Vâng, chủ nhân.”
Theo tiếng đồng thanh của Mộc Ánh Tuyết và Medusa vang lên, cùng với cánh cổng lớn nặng trĩu dần khép lại sau lưng, Tiêu Thiên đã chính thức bước vào Mỹ Đỗ Toa Thần Điện thành công, đánh dấu giai đoạn thứ nhất của kế hoạch tranh giành Thanh Liên Địa Tâm Hỏa kết thúc.
Tiếp theo sẽ là bắt đầu của bước thứ hai nguy hiểm hơn, gian nan hơn và đương nhiên là không kém phần đặc sắc hơn nữa.
. . .
Trong đại điện xa hoa và rộng rãi, một bóng hình xinh đẹp vương chút mệt mỏi trên khuôn mặt mỹ miều đang nhẹ nhàng dựa lưng vào ghế, bàn tay tuyết trắng không ngừng xoa nắn hai bên thái dương đầy âu lo. Nàng chính là Nguyệt Mị, đương nhiệm thống lĩnh của tộc Mị Xà.
Đáng nói là, lúc này chiếc ghế nơi Nguyệt Mị đang ngồi chỉ là một trong tám chiếc ghế giống nhau được đặt ngang hàng bên dưới sảnh lớn của đại điện. Còn trên đài cao nằm giữa trung tâm của mọi ánh nhìn, lại sừng sững ở đó một chiếc thủy tinh vương tọa màu tím.
Dùng Tử Tinh Thạch làm ghế ngồi đúng là rất xinh đẹp, rất xa hoa, rất xứng đáng với ba chữ “đại thủ bút”. Đáng tiếc, từng đó chưa là gì so với chủ nhân của thân thể mềm mại với những đường cong uyển chuyển đang ngồi trên nó.
Nàng mặc một thân cẩm bào màu tím dịu nhẹ, nửa che nửa hở thân thể mềm mại, đầy đặn, lả lướt bên dưới. Gương mặt thành thục giống như mật đào, thẩm thấu ra nhàn nhạt vũ mị. Mái tóc dài thướt tha, đen nhánh được thả xuống tùy ý từ bả vai. Vòng eo mảnh khảnh trắng như bông bưởi, được tô điểm bởi điểm lỗ rốn tinh xảo cùng một đoạn đuôi rắn màu tím lấp ló không chỉ không làm mọi thứ mất đi vẻ đẹp của nó, mà ngược lại, càng khiến ánh mắt người nhìn có chút nóng lên.
Mặc dù chưa có chính thức bước vào đại điện, nhưng từ đằng xa nhìn lại đã thấy thân thể gần như hoàn mỹ cùng khuôn mặt diễm lệ kia, rốt cuộc Tiêu Thiên cũng hiểu được vì sao người ta luôn nói sắc đẹp của nữ vương Mỹ Đỗ Toa đủ sức sánh vai cùng hung danh của nàng.
Là danh phù kỳ thực theo đúng nghĩa đen a!
Mà, từ xa nhìn tới đã như thế, còn theo hắn càng lúc càng bước lại gần vị nữ vương siêu cấp cường giả này hơn, Tiêu Thiên mới dần định hình được cái gì gọi là vưu vật.
Không chỉ xinh đẹp bởi ngoại hình, mà quan trọng là khác biệt từ khí chất, sự ung dung của kẻ bề trên và cao quý như một nữ hoàng mới là thứ khiến cho Mỹ Đỗ Toa hôm nay, tương tự với Vân Vận ngày đó, trở nên khác biệt với những người cũng được xem là mỹ nhân khác, đơn cử như… Nguyệt Mị đây chẳng hạn.
×
— QUẢNG CÁO —
Nói thế nào nhỉ, là đẹp thôi chưa đủ, còn phải sang kèm theo chút chảnh nữa!
“Nữ vương bệ hạ, người đã được dẫn tới.” - Hoa Xà Nhi hơi khom người, đầu cúi thấp, cả giọng nói lẫn thái độ đều nhất mực cung kính.
Nếu trên đời này tồn tại một người khiến cô nàng nữ The Rock này tin phục, thì đó chắc chắn sẽ chỉ có thể là nữ vương Mỹ Đỗ Toa mà thôi.
“Rất tốt, ngươi ra ngoài trước đi, tiểu Hoa.” - Môi đỏ khẽ hé, nữ vương Mỹ Đỗ Toa hơi khoát tay: “Còn nữa, ngươi thay ta canh gác bên ngoài, nếu là các thống lĩnh đến thì mới cho vào, ngoài ra không tiếp bất kỳ ai hay tin tức nào khác.”
“Thuộc hạ tuân lệnh!”
“Tiểu Hoa” không nói hai lời lập tức trườn ra ngoài cửa chính, đóng sập chúng lại rồi một mặt hung thần ác sát chặn ngay phía ngoài, một bộ “muốn vào trong phải bước qua xác ta trước” vô cùng chuyên tâm.
Tạm gác chuyện của cô nàng Xà Nữ có ngoại hình và tính tình cùng hai chữ “tiểu Hoa” không hề có chút liên quan nào kia, thì ngay lúc này trong đại điện, nữ vương Mỹ Đỗ Toa và Nguyệt Mị đang ngồi, còn Tiêu Thiên, Mộc Ánh Tuyết cùng Medusa lại đứng, năm đôi mắt nhìn nhau chằm chằm không ai nói chuyện làm cho không khí quái dị đến cực điểm.
Mãi cho đến khi…
“Ngươi chính là Medusa sao?”
...nữ vương Mỹ Đỗ Toa bỗng nhiên mở miệng phá vỡ yên lặng.
Nhưng vấn đề đáng nói ở đây là nàng vậy mà chẳng quan tâm tới Tiêu Thiên nhân vật chính của câu chuyện đang đứng trước mặt, hay những cường giả nhân tộc ngoài kia, thậm chí ngay cả tình báo được đóng mác “nguy cơ diệt vong” cũng chẳng khiến vị siêu cường giả Đấu Hoàng này mảy may để ý, mà ngược lại, một Xà Nữ chỉ mới thất tinh Đấu Sư như Medusa lại được hỏi thăm trước tiên.
Nguyệt Mị bất ngờ. Đến ngay cả chính Tiêu Thiên cũng bất ngờ. Về phần Mộc Ánh Tuyết… thôi được rồi, không nói cũng được.
“Nữ vương đại nhân hỏi chuyện, ngươi trả lời nàng đi, Medusa.” - Bất ngờ thì bất ngờ, “người chơi hệ logic” như Tiêu Thiên vẫn biết mình nên làm gì lúc này.
“Vâng, chủ nhân.” - Medusa đáp lời Tiêu Thiên trước, sau đó mới vén phần mũ của tấm áo choàng lớn xuống để lộ ra mái tóc rắn trứ danh của nàng: “Ta chính là Medusa.”
Híttttt…
Vừa nhìn thấy cánh tay, gương mặt và đặc biệt là mái tóc của Medusa, nữ vương Mỹ Đỗ Toa lập tức nhịn không được hít vào một ngụm khí lạnh.
×
— QUẢNG CÁO —
Không giống như Nguyệt Mị, Ngọc Mị hay Hoa Xà Nhi và vô số những Xà Nhân khác ngoài kia có một nửa huyết mạch là Nhân, nửa còn lại là Xà. Bản thể của nữ vương Mỹ Đỗ Toa thực chất là một con ma thú cấp sáu Tử U Viêm Xà, mà quan trọng hơn nữa là trong huyết quản nàng chảy xuôi một tia huyết mạch của Thất Thải Thôn Thiên Mãng, một loại viễn cổ dị thú có thực lực thậm chí đạt tới cấp Đấu Thánh.
Và như một thường thức mọi người đều biết thì yêu thú, ma thú, thần thú, tiên thú v.v. các loại thú tộc nói chung đều chia sẻ một phương pháp cách giáo dục con cháu giống nhau, đó là truyền thừa thẳng những kinh nghiệm sống, tu luyện, cũng như chiến đấu thẳng vào trong huyết mạch của chúng.
Thế thì, bởi vì thực lực nữ vương Mỹ Đỗ Toa cao hơn, lại mang trong mình huyết mạch viễn cổ dị thú, dù mỏng manh tới mức có thể quên đi, nhưng nói thì thế nào thì nó cũng tồn tại ở đó không thể phủ nhận được, cộng thêm cái gọi là “đứng càng cao, thấy càng xa”, nên cảm giác của nàng về Medusa có những khác biệt rất lớn các Xà Nhân khác.
Đó là uy áp từ huyết mạch, trấn áp trên số mệnh, nhưng hơn hết, là từ đâu đó trong sâu xa linh hồn của nàng vang vọng những âm thanh như muốn nói cho nàng biết rằng, hai người… có một mối liên hệ vô cùng mật thiết.
Nếu Tiêu Thiên bằng cách nào đó hiểu được cảm giác của nữ vương Mỹ Đỗ Toa lúc này, hẳn là hắn sẽ giải thích được mọi chuyện, rằng cái cảm giác kỳ dị kia sinh ra là bởi Mỹ Đỗ Toa vốn được người ta “sáng tác” dựa trên nguyên mẫu của Medusa, hiện tại phiên bản “đồng nhân” gặp phiên bản “nguyên tác”, cảm thấy có liên hệ, có áp lực là tất nhiên rồi.
Đáng tiếc, không ai giải thích, cũng chẳng ai hiểu được những gì nữ vương Mỹ Đỗ Toa đang phải trải qua trong đầu, trong người, trong huyết mạch nàng, cho nên… không khí cứ im lặng một cách kỳ quái như thế khi những gì hai phe đang làm vẫn chỉ là mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau.
“Rất đặc biệt, đúng như những gì Nguyệt Mị mô tả.” - Sau ít phút cố gắng trấn tĩnh chính mình, rốt cuộc nữ vương Mỹ Đỗ Toa cũng kiềm chế được những khó hiểu trong lòng để lần đầu tiên nàng đem ánh mắt chuyển sang Tiêu Thiên: “Ngươi… tên là gì?”
Một giọng nói và thái độ lạnh lùng, xa lạ, còn xen lẫn chút ghét bỏ, hoàn toàn khác với khi nói chuyện với Medusa!
“Khách đến nhà ngươi trước không mời ngồi, sau không trà nước cũng thôi đi, bây giờ lại còn nói chuyện với ta bằng cái giọng đó.” - Tiêu Thiên híp híp mắt, khóe miệng cong lên nụ cười lạnh: “Là bởi vì nhìn ta giống một kẻ quen bị khi dễ, hay là tộc Xà Nhân các ngươi có tự tin chống được cường địch bên ngoài nên thẳng tay đẩy đi cái cơ hội cuối cùng của mình đây?”
Một Đấu Giả thái điểu dám ăn nói như thế trước mặt một Đấu Hoàng đỉnh phong, trong bối cảnh cả hậu trường, lẫn thủ đoạn đều không có bất kỳ đảm bảo nào, hoa mỹ thì gọi là dũng cảm, tự tin, nhưng thẳng thắn thì… ngu dốt đến cực điểm!
Tuy nhiên, thua người thì được, chứ thua khí thế thì không!
Hai đời đã ăn hết ngót nghét năm mươi nồi bánh chưng, Tiêu Thiên có đủ thông minh và vốn sống để hiểu rằng một khi hắn tỏ ra yếu thế trước mặt nữ vương Mỹ Đỗ Toa, dù chỉ là chút xíu thôi, thì cuộc nói chuyện này, và cả hành trình của hắn tại Đấu Khí đại lục nữa, xem như đã kết thúc sớm rồi.
Người ta là cường giả siêu cấp, vẫn là một nữ vương cao cao tại thượng, ngươi muốn nói chuyện hợp tác thì tệ lắm cũng phải tỏ ra là mình có tư cách làm điều đó trước cái đã. Chứ chưa nói câu thứ hai đã tỏ ra khúm núm, sợ sệt như vô vàn những nô tài và kẻ yếu nhược ngoài kia thì ăn thua gì.
Cho nên, nhất định phải cường thế. Thật cũng được, giả ra cũng không quna trọng, nhất định cứ phải cứng chỗ đó trước thì mới có chỗ đứng được.