Trong phòng khách.
“Ngươi đến rồi đấy à!”
“À! Ta…”
Vừa bước nửa bước vào phòng liền nghe thấy âm thanh theo thời gian đã dần trở nên quen thuộc của Mỹ Đỗ Toa, Tiêu Thiên như một thói quen muốn đáp lời nàng. Chỉ là khi ngẩng đầu lên để nhìn rõ cảnh tượng trước mắt, những lời hắn muốn nói lập tức… bay biến đi đâu mất, chỉ còn lại sự ngỡ ngàng tới há hốc mồm và sững sờ không nói nên lời mà thôi.
Da trắng môi hồng, mắt hạnh mày liễu, ngũ quan tinh xảo, suối tóc như mây, đồi núi trập trùng, eo thon không tì vết và phần đuôi rắn bảy màu long lanh dưới nắng mai. Mỹ Đỗ Toa rõ ràng là đã cố tình ăn diện một phen cho bữa tiệc này a.
“Ngẩn ngơ cái gì!? Chưa bao giờ thấy mỹ nhân hả?” - Bĩu môi khinh thường, ánh mắt khinh bỉ, nhưng giọng nói lại không che giấu được sự đắc ý: “Còn tưởng thế nào, hóa ra cũng chỉ bình thường như bao kẻ bình thường khác mà thôi.”
Vốn còn cho rằng sẽ được dịp nhìn thấy Tiêu Thiên xấu mặt vì thằng nhỏ không chịu nghe lời thằng lớn, hay ít nhất hắn sẽ phải cuống cuồng giải thích cho sự thất thố của mình. Ai ngờ đâu…
“Thứ nhất, ta chưa bao giờ nói là mình phi thường, cũng sẽ chẳng bao giờ thừa nhận mình bất bình thường. Ngươi nói ta bình thường là đúng, nhưng giọng điệu kia lại sai rồi.
Thứ hai, phàm là sinh vật có trí khôn, đều sẽ yêu thích cái đẹp. Ngươi đẹp thì ta nhìn, thiên kinh địa nghĩa, không có gì sai, chẳng có gì lỗi. Chừng nào mà ngươi lung linh đến thế này mà ta đều không thèm nhìn, lúc đó mới là có vấn đề ấy.
Thứ ba… ừm, không có thứ ba, hai lý do là đủ rồi.”
“Ngươi… đầu gỗ!”
...chỉ sau vài giây ngỡ ngàng, hàng này lại một bộ lạnh nhạt như chưa từng khiến trong lòng Mỹ Đỗ Toa nhịn không được sinh ra cảm giác “một quyền đấm vào bông, mình mới là kẻ ngốc”.
Tức tới giậm chân… không, là tức tới giậm đuôi a!
Mà, ngoài mặt lạnh nhạt vậy thôi, chứ trong lòng gồng gánh vất vả như thế nào, chỉ bản thân Tiêu Thiên là người rõ hơn ai hết. Nói thế nào thì thân thể này vẫn còn trẻ, vẫn mê sinh - giỏi lý lắm. Gặp Mỹ Đỗ Toa mị lực cuồn cuộn, ngon nước ngọt xương như thế kia, bảo không động tâm thì quá mức giả trân rồi.
“Muốn mạng già a!” - Lại nhìn sợ rằng sẽ thực sự phải xấu mặt, nhất là khi biểu hiện phụng phịu đầy hờn dỗi của Mỹ Đỗ Toa càng làm cho nàng trở nên phong tình vạn chủng, Tiêu Thiên buộc phải tranh thủ đem sự chú ý của mình đặt lại lên chính sự: “Khụ… gác chuyện đó qua một bên, ta có một yêu cầu nhỏ với ngươi trước khi lên đường đây”
“Yêu cầu!?” - Giọng nghi hoặc, mày liễu Mỹ Đỗ Toa khẽ nhướng lên: “Ngươi nói đi, ta đang nghe đây.”
“Cũng không có gì đặc biệt, chỉ là… ta cần ngươi nghe lời làm việc một cách tuyệt đối, bất kể ngươi nghe thấy gì, nhìn thấy gì, hay đoán ra, nhận ra, hiểu ra chuyện gì tại Mặc Gia, đều không có ngoại lệ. Ngươi làm được không?”
×
— QUẢNG CÁO —
Lời này của Tiêu Thiên vừa ra, vẻ mặt Mỹ Đỗ Toa lập tức biến nghiêm trọng.
Vốn tưởng rằng hắn mang theo nàng đến tiệc sinh nhật Mặc Gia ngoài mặt là vì ngôi nhà và cuộc sống hiện tại của mọi người tại Diêm Thành, sau lưng lại vì nể mặt Vân Lam Tông, cụ thể hơn là “người bạn cũ” Vân Vận. Thế nhưng từ thái độ dặn dò kia đến xem, có vẻ như mọi chuyện không đơn giản như vậy rồi.
“Ngươi đây là… lo lắng ta giận quá mất khôn sao?” - Không vội trả lời Tiêu Thiên, Mỹ Đỗ Toa hỏi ngược lại bằng giọng đầy nghi ngờ: “Chẳng lẽ Mặc Gia kia có bí mật kinh khủng gì đó liên quan tới tộc Xà Nhân chúng ta?”
Hơn ai hết, bản thân Mỹ Đỗ Toa hiểu rõ sức mạnh của mình lớn đến nhường nào. Nói rằng “một phút nóng giận, đồ sát toàn thành” cũng chẳng phải ngoa đâu. Đem so sánh với tình hình thực tế một cái, không khó để đoán ra mục đích của thái độ rào trước, đón sau này từ Tiêu Thiên khả năng cao là để ngăn nàng “lỡ tay” làm ra việc gì đó đáng tiếc.
“Ta đúng là sợ ngươi máu nóng lên đầu, làm chuyện không đâu nên phải căn dặn trước đấy. Về phần lý do…” - Tiêu Thiên gật đầu, nhưng lại ngay lập tức lại lắc đầu: “...không cách nào giải thích rõ được bằng lời, chỉ có tự nhìn thấy ngươi mới hiểu.”
“Tch!”
Càng trả lời càng khiến người ta nghi hoặc, nhưng Mỹ Đỗ Toa sớm đã quen với cái kiểu nói chuyện và làm việc thần thần bí bí này từ Tiêu Thiên nên nàng cũng chẳng buồn gặng hỏi thêm, dù sao kết quả cũng sẽ chẳng khác gì nhau cả. Lại nói, hắn muốn nàng bình tĩnh thôi chứ cũng chẳng cấm cản gì, thế thì chờ khi sự việc xảy ra cố gắng kiềm chế bản thân một chút là được rồi.
Mỹ Đỗ Toa không hỏi, Tiêu Thiên mặc định xem như nàng đã hiểu và đồng ý với dặn dò của mình. Hai người cứ thế im lặng với những suy nghĩ của riêng bản thân cho đến khi Mộc Ánh Tuyết xuất hiện trong trang phục… áo bào đen quen thuộc, ba người mới cùng nhau lên đường.
. . .
Mặc Gia phủ đệ.
Không khí náo nhiệt và vui mừng ngập tràn trong đại sảnh Mặc Gia, nơi từng chiếc ghế riêng biệt được bố trí thành hàng dành cho người đại diện hoặc thủ lĩnh các thế lực cường đại nhất phía đông Gia Mã Đế Quốc giờ đã tập trung không ít người.
Tuy rằng trong lòng ai cũng hận không thể tự mình kéo Mặc Gia sớm sụp đổ, nhưng người dưới mái hiên không thể không cúi đầu. Đến đây thì dễ rồi, còn muốn sống trở về thì ít nhất biểu hiện ra ngoài mặt vẫn đúng lễ, đúng phép mới được.
Dưới sảnh là thế, còn tại ghế thủ vị trên đài cao, một lão giả tóc hoa râm toàn thân hoa phục quý giá đang khách sáo hướng về phía tân khách lui tới ôm quyền hành lễ. Không khó để nhận ra hắn rất hưởng thụ loại ánh mắt vừa đố kỵ, vừa ghen ghét, nhưng lại nể sợ này từ mọi người nhìn về phía mình. Bởi vậy vẻ vui mừng pha lẫn tươi cười đắc ý trên khuôn mặt già nua chưa từng gián đoạn qua.
Lão giả này chính là Mặc Thừa - Đại trưởng lão, đồng thời cũng là trụ cột chống đỡ Mặc gia đạt đến địa vị như ngày hôm nay!
Ngồi trên đài cao nhìn đại sảnh chật đầy khách quý, ý cười trên mặt Mặc Thừa ngày càng đậm. Hôm nay thấp từ gia chủ, trưởng lão tiểu gia tộc trong thành, cao lên tới Bác Nhĩ - Thành chủ Diêm Thành và Diệp Tùng - Gia chủ Diệp Gia, một trong Tam Đại Gia Tộc phía đông Đế Quốc đều xuất hiện. Nói không phải ngoa chứ trừ bỏ Mặc Gia nhà hắn ra thì phía đông này làm gì còn thế lực thứ hai nào có sức hiệu triệu lớn được như thế này nữa đâu.
Đang lúc trong lòng cười đắc ý, ngoài mặt… cũng cười đắc ý, thì một gia nhân bỗng nhiên tiến đến thì thầm gì đó vào tai Mặc Thừa khiến hắn ngay lập tức đứng phắt dậy rồi tự mình xuống đài để bước nhanh ra cửa lớn.
×
— QUẢNG CÁO —
Làm nhân vật tiêu điểm toàn trường, cử động của Mặc Thừa đương nhiên là bị mọi người chú ý. Để hắn tự mình đi ra tận cửa đón, người như thế tại phía đông này không nhiều. Phải biết, ngay cả quan chức địa phương như Thành chủ Diêm Thành cũng chưa có vinh dự đó đâu.
Dưới sự chú ý và thấp giọng bàn luận của quan khách trong sảnh, cùng với bóng lưng ngóng trông của Mặc Thừa, một vị nữ tử thân mặc nguyệt bào* chậm rãi bước đến cửa lớn, trên dung nhan xinh đẹp động lòng người mang nụ cười nhàn nhạt để những người nhận ra thân phận nàng không kìm được thần tình kinh ngạc.
“Haha, không nghĩ tới hôm nay Nạp Lan chất nữ* lại tự mình đến đây. Thực sự là cho trên dưới Mặc Gia được dịp vẻ vang a.” - Nhìn nguyệt bào nữ tử tuổi còn trẻ kia, Mặc Thừa xưng hô thân mật cười to.
“Dĩ nhiên là đệ tử thân truyền của Tông chủ Vân Lam Tông, Nạp Lan Yên Nhiên! Chẳng trách Mặc Thừa hưng phấn như vậy.”
“Rồi không biết lão gia hỏa này về sau còn muốn khoe khoang việc này bao lâu.”
“Xem ra Vân Lam Tông đối với Mặc Gia đúng là càng ngày càng coi trọng a. Tông chủ kế nhiệm đều đến chúc mừng sinh nhật Mặc Thừa thì còn gì để nghi ngờ nữa.”
"…"
Nhận ra thân phận của nguyệt bào nữ tử, mọi người trong đại sảnh đều nhịn không được đố kỵ ra mặt, nhưng trong lòng lại chỉ biết âm thầm thở dài một hơi.
Vân Lam Tông tại Gia Mã Đế Quốc là thế lực khổng lồ không thể bàn cãi, thậm chí nếu không phải khác nhau về bản chất, có khi ngày đẹp trời nào đó Gia Mã Đế Quốc bỗng nhiên bị đổi tên thành Vân Lam Đế Quốc chưa biết chừng. Mà Mặc Gia có thể cùng bọn họ quan hệ thân thiết đến mức độ này thực sự là khiến không biết bao nhiêu người ghen ghét đến đỏ cả mắt lên.
“Mặc Thừa trưởng lão khách khí, Yên Nhiên cũng chỉ phụng mệnh sư phụ mà thôi.” - Ánh mắt quét vội một vòng đại sảnh, Nạp Lan Yên Nhiên ngạc nhiên phát hiện nơi này vậy mà đã có mặt mười bảy, mười tám thủ lĩnh thế lực lớn phía đông. Thực sự là đáng nể a.
“Haha, Nạp Lan chất nữ, Cát Diệp trưởng lão, mời!” - Quay về Nạp Lan Yên Nhiên và Cát Diệp phía sau cười to một tiếng, Mặc Thừa xoay người tự mình đi trước dẫn đường đem hai người đến vị trí thủ vị, sau đó mới tìm một chỗ tại bên cạnh ngồi xuống.
Cả thái độ lẫn ý tứ đều thể hiện sự nịnh nọt khéo léo đến cực điểm, không hổ với cái biệt danh “Quái Tử” của hắn chút nào!