Trên chiếc giường lớn đặt ngay tại trung tâm căn phòng rộng rãi và thoáng đãng, một ông lão thoạt nhìn đã rất già nua, gầy gò, ốm yếu đang được một đám thị nữ không ngừng chạy đi chạy lại chăm sóc.
Kéttt…
Tiếng mở cửa rất khẽ vang lên, kéo theo đó là ánh sáng từ bên ngoài tràn vào khiến các thị nữ đang bận bịu kia nhịn không được quay đầu sang nhìn. Chỉ là ngay khi nhận ra người đến là Đại tiểu thư Nạp Lan Yên Nhiên nhà họ, mọi người lại lẳng lặng tiếp tục công việc đang dở dang trên tay mình. Không có cúi chào, cũng chẳng mở miệng hỏi thăm bởi vì bọn họ sớm đã được lệnh là không cần làm như vậy tại đây.
Theo Nạp Lan Yên Nhiên và Mộc Ánh Tuyết bước lại gần, tình huống cụ thể của ông lão đang nằm trên giường cũng dần trở nên rõ ràng hơn.
Tay chân héo úa, gầy guộc; râu, tóc đã rụng gần hết, chỉ còn lại lưa thưa những sợi bạc trắng mong manh; gương mặt xanh xao; hơi thở suy yếu; hai hàng lông mày tối đen tử khí chốc chốc lại khẽ nhăn vì đau đớn dù đang hôn mê sâu. Không thể thể nhận ra một “Sư Tâm Nguyên Soái” Nạp Lan Kiệt đã từng quát tháo phong vân khiến các nước lân cận sợ mất mật ngày nào nữa, hiện tại chỉ còn nằm đây một ông lão gần đất xa trời, từng giây từng phút phải chịu Lạc Độc dày vò nhưng lại không thể chết đi bởi vì gia tộc còn cần hắn sống để chống đỡ.
Chân chân chính chính sống không bằng chết, mà muốn sống thì không được, muốn chết lại không xong a!
“Các ngươi ra ngoài trước đi, có việc ta sẽ gọi sau.”
“Vâng, Đại tiểu thư.”
Một lời xuống và căn phòng nhanh chóng chỉ còn một người nằm giữa, hai người đứng xung quanh đầy tĩnh lặng. Mãi cho đến khi…
“Mộc cô nương, ngươi xem… hức…”
...tịch mịch bị phá vỡ bởi những nức nở của Nạp Lan Yên Nhiên khi còn chưa kịp nói hết câu.
Ở bên ngoài lạnh nhạt với đời, cao cao tại thượng với người, thiên phú ngạo nghễ với thiên hạ, nhưng về tới nhà, đứng trong căn phòng nồng nặc mùi thuốc, trước mặt người ông nội đã từng là tượng đài khổng lồ, đã từng hiền hòa gần gũi, đã từng hết mực cưng chiều đứa cháu gái nhỏ này, nàng chỉ có thể khóc.
Rốt cuộc thì… tiền tài, địa vị, nhan sắc, thực lực có tác dụng gì không, khi mà đến cuối cùng vẫn chỉ có thể trơ mắt nhìn thân nhân, bạn bè những người mình yêu thương, quý mến ngày ngày chịu giày vò trong đau khổ mà chẳng thể làm được gì chứ!
Có thể Mộc Ánh Tuyết hiểu và đồng cảm với Nạp Lan Yên Nhiên, cũng có thể không. Nhưng dù thế nào thì nàng vẫn chẳng có biểu lộ gì ra mặt cả, bởi vì đối với nàng mà nói, chỉ có mệnh lệnh của Tiêu Thiên là tuyệt đối mà thôi. Nên là…
Soạt! Soạt!
...trước vén cái mũ trên đầu xuống cho tiện quan sát, sau lại xắn tay áo lên để dễ bề làm việc, cuối cùng mới…
Vụt! Vụt! Vụt! Vụt! Vụt!
...liên tục hạ châm bằng một tốc độ mà dù đang bi thương gần chết, Nạp Lan Yên Nhiên cũng không thể không há hốc mồm khi nhìn chứng kiến tận mắt.
Cái gì gọi là hồ điệp xuyên toa, cái gì gọi là bát phương quỷ ảnh? - Đây chính là a!
Chỉ thấy hai cánh tay nhỏ nhắn, trắng tinh như tuyết, nõn nà như sen không ngừng đan xen vào nhau để liên tục rút từng cây ngân châm dài bằng ngón tay người trưởng thành ra khỏi cuộn vải ghim đầy ngân châm và đâm vào huyệt đạo xung quanh trái tim Nạp Lan Kiệt.
×
— QUẢNG CÁO —
Bỏ qua chuyện cái cuộn châm kia được lấy ra từ đâu và lúc nào, thì phải biết vùng ngực nhân loại, đặc biệt là ngực trái, từ xưa đến nay vẫn luôn được biết đến như là một trong những vị trí có nhiều tử huyệt nhất trên thân thể đấy. Một châm xuống sai lầm là thần tiên hiện thế cũng cứu không được đâu.
Mộc Ánh Tuyết thì tốt rồi, cứ thế xuống châm như cái máy khâu theo đúng nghĩa đen!
Đáng nói là, nếu nói một kẻ ngoại đạo như Nạp Lan Yên Nhiên nhìn thấy thủ pháp của nàng liền sợ hãi và khâm phục một, thì người trong nghề sợ rằng sẽ phải kinh ngạc tới mười ấy.
Để cho rõ ràng thì thủ pháp dùng châm Mộc Ánh Tuyết đang sử dụng gọi “Thông Pháp”, một trong Quỷ Châm Bát Pháp của Chân Thiên Cung.
Về cơ bản, Thông Pháp là một loại thủ đoạn dùng châm đâm vào hai, hoặc nhiều huyệt đạo khác nhau để tạm thời cô lập, cũng như khóa cứng đoạn kinh mạch ở giữa, sau đó mới truyền Độc đấu khí vào trong thông qua thân châm để tiến hành đả thông tắc nghẽn.
Trăm hay không bằng tay quen, người mới tốt nhất chỉ nên thử hai châm một lần, kinh nghiệm hơn thì cứ thế tăng lên, còn đến trình độ cỡ Mộc Ánh Tuyết hiện tại… một lần duy nhất châm toàn bộ 365 huyệt đạo trên cơ thể người đều không thành vấn đề.
Đáng tiếc, hạ được châm là một chuyện, có đủ đấu khí để kích hoạt chúng cùng lúc hay không lại là một câu chuyện khác.
Muốn đồng thời kích hoạt 365 châm, người thi châm ít nhất phải có thực lực Đấu Vương trở lên để thao túng thiên địa linh khí tới trợ giúp, chứ nhân lực đơn thuần là gần như không có khả năng. Ngũ tinh Đại Đấu Sư như Mộc Ánh Tuyết tối đa cũng chỉ có thể khoanh vùng đâu đó khoảng hai mươi, tối đa là mươi huyệt đạo quanh trái tim mà thôi.
Tại sao lại là trái tim trước à? - Đơn giản thôi! Từ phản ứng rên rĩ và cau mày lâm sàng bên ngoài, có thể thấy rằng tuy đang hôn mê rất sâu, nhưng rõ ràng là Nạp Lan Kiệt vẫn còn sống, đồng thời có phản ứng với cảm giác đau trong vô thức. Hay nói cách khác, là não và hệ thống thần kinh của hắn vẫn còn đang hoạt động.
Mà đã còn ổn thì từ từ lo, chứ nếu kích thích vùng não sớm hắn sẽ tỉnh táo lại, mà bệnh nhân càng tỉnh táo thì những đau đớn phải chịu sẽ càng lớn hơn, dẫn tới việc chạy chữa sẽ phức tạp hơn nhiều. Dù sao cũng đâu phải vô duyên vô cớ mà người ta luôn phải tiến hành gây tê, gây mê, thậm chí gây ảo giác cho não trong những ca phẫu thuật mang tính sống còn đâu.
Cho nên kích tim trước để tăng cường sinh mệnh lực cục bộ đã, sau đó tới nội tạng, tứ chi, cuối cùng mới là phần đầu. Vừa tăng tỉ lệ chạy chữa thành công, vừa đảm bảo y đức và tính nhân văn với bệnh nhân và người nhà.
Mộc Ánh Tuyết đầu nhập toàn bộ tâm thần vào việc chạy chữa, còn Nạp Lan Yên Nhiên thì im lặng nhìn. Cả căn phòng chỉ còn những âm thanh sột soạt của quần áo ma sát và tiếng thở thật khẽ mà thôi.
Bỗng nhiên…
Bụp! Bụp! Bụp! Bụp! Bụp!
...theo hai ngón tay Mộc Ánh Tuyết hợp thành kiếm chỉ không ngừng điểm liên tục vào xung quanh vùng ngực trái đã bị ghim chi chít ngân châm của Nạp Lạp Kiệt, hơn hai mươi cây kim đang dựng đứng như lông nhím kia vậy mà bắt đầu không ngừng rung lắc với tần suất cực cao, thân kim mơ hồ còn phát ra ánh sáng màu xanh lục yêu dị.
Nạp Lan Yên Nhiên cắn răng, siết chặt nắm đấm, hai mắt trợn tròn mắt nhìn thật kỹ thân thể cũng đang co giật từng cơn của Nạp Lan Kiệt. Nàng đau lòng ông nội mình, nhưng hiện tại chính là thời khắc mấu chốt, lần khu độc này thành hay bại sẽ được định đoạt ngay trong một sát na tiếp theo mà thôi.
Rất nhanh, kết quả cuối cùng đi ra. Chỉ thấy…
Bịch!
Vút! Vút! Vút! Vút! Vút!
Phụt! Xììììì...
×
— QUẢNG CÁO —
...sau một chưởng không lấy gì làm thân yêu lắm từ Mộc Ánh Tuyết vào giữa ngực Nạp Lan Kiệt, cả đám ngân châm kia vậy mà đồng loạt bắn mạnh ra khỏi thân thể hắn, sau đó hóa thành một vệt lục quang cắm thẳng lên tận trần nhà, kéo theo phía sau chúng hàng loạt tia máu đen thui tanh hôi cũng phun ra như vòi sen tăng áp.
Khỏi nói cũng biết là máu độc a!
Đáng nói là, những máu độc kia mặc dù phun ra rất cao, rất mạnh và tán loạn thành nhiều hướng trên không trung, nhưng cũng gần như ngay lập tức chúng lại bị một lực lượng thần kỳ dẫn dắt, từng giọt giống như những đứa con ngoan gặp cha mẹ, cứ thế quy quy củ củ… lơ lửng quanh người Mộc Ánh Tuyết.
Nhưng mà từng đó vẫn chưa xong.
Ngay khi Nạp Lan Yên Nhiên còn chưa kịp tỉnh hồn trước những gì đang xảy ra trước mắt thì Mộc Anh Tuyết đã lần nữa hạ kiếm chỉ khiến máu ngừng phun, sau đó bàn tay phải bọc bên ngoài bàn tay trái đang nắm hờ trước ngực, đầu hơi cúi, hai mắt khẽ nhắm đầy thành kính.
Cầu nguyện à!? - Không có đâu. Là niệm chú đấy!
Chỉ thấy...
“Huyền Tịnh Chú”
Choang! Vù! Vù! Vuuù...
...lấy vị Nữ Thần này làm tâm, từng vòng ánh sáng màu xanh lam nhu hòa không ngừng tỏa ra xung quanh. Nơi ánh sáng xanh lam kia đi qua, những máu độc đang lơ lửng trên không vậy mà bắt đầu dùng tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy được trở nên đỏ tươi như máu mới, thậm chí đến mùi tanh hôi đầy phòng do chúng tỏa ra cũng bị tịnh hóa đi cực kỳ nhanh.
“Chuyện này…”
Trước là khả năng thao khống đấu khí cao đến đỉnh tiêm, sau lại tới màn tịnh hóa độc tố đậm chất huyền ảo, kỳ huyễn của Mộc Ánh Tuyết khiến một tu luyện giả từng thấy người ta bay trên trời, ngủ dưới nước, thậm chí xé rách hư không mà đi như Nạp Lan Yên Nhiên đều nhịn không được ngẩn ngơ.
Quá hoa mỹ, quá huyền diệu, quá… đỉnh của chóp đi!
“Tốt rồi, tư liệu về chất độc đã được thu thập xong. Ngày mai sẽ bắt đầu trị liệu.”
Dứt lời, Mộc Ánh Tuyết khoát tay phải như phủi ruồi đem những máu tươi lơ lửng bên người nàng trả ngược trở về thân thể Nạp Lan Kiệt qua những lỗ châm trước đó, lại giơ tay trái lên trần nhà hút ngâm châm của mình xuống, cuối cùng mới trùm mũ lên đầu và đi thẳng ra cửa, để lại phía sau một Nạp Lan Yên Nhiên… phong trung lăng loàn*.
“Nãy giờ… mới là thu thập tư liệu a!”