Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần

Chương 161



“Gia lão đầu, chờ đã!”

Nghe thấy lão bằng hữu phe mình can ngăn, Gia Lão lúc này mới đắc dĩ lui lại, chỉ là đôi mắt âm lãnh ngập trán sát khí vẫn nhìn chằm chằm Viêm Lợi đang co quắp tê liệt ngồi dưới đất không rời.

“Quả nhiên là ngươi, Pháp Mã!” - Tạm thời giữ được tính mạng, Viêm Lợi rốt cuộc có đủ thời gian và khoảng trống để vừa ói ra một ngụm máu tươi xen lẫn nước bọt, vừa âm độc nói.

Trong phòng bỗng nhiên nổi lên một cơn gió nhẹ thoáng qua, bóng dáng Pháp Mã không biết từ lúc nào đã xuất hiện bên cạnh Gia Lão, ánh mắt băng hàn nhìn Viêm Lợi.

“Bị hắn nhận ra rồi, tốt nhất là cứ giết đi bớt đêm dài lắm mộng?” - Gia Lão cau mày.

Đừng xem lão giả này toàn thân quần áo cũ, trên mặt lúc nào cũng tươi cười ôn hòa, thậm chí chẳng ngại hạ thấp tư thái gọi một người trẻ tuổi như Tiêu Thiên là đại nhân mà lầm. Lại hiền cũng là siêu cường giả Đấu Hoàng đấy! Một khi đã xuất thủ, lại không cần quan tâm thân phận và chênh lệch đẳng cấp với đối phương thì đơn giản chính là trực tiếp lấy tính mạng nha.

Pháp Mã thở dài lắc đầu, lý do vì sao… trước đó hắn đã nói với Gia Lão rồi. Thân là Phó hội trưởng Luyện Dược Sư công hội của Xuất Vân Đế Quốc, Viêm Lợi đã dám đơn thương độc mã đến Đế Đô của Gia Mã Đế Quốc, đương nhiên đã sớm chuẩn bị tâm lý bị vạch trần thân phận. Cho nên, khả năng hắn có hậu chiêu là rất cao. Nếu thực sự giết người tại đây, sợ rằng sẽ rơi vào trong bẫy của đối phương mất.


“Hắc hắc, vẫn là Pháp Mã hội trưởng nhìn xa trông rộng.” - Lung la lung lay đứng dậy, nhưng Viêm Lợi lại… cười trong lúc nói: “Ta nói cho các ngươi biết, chỉ cần các ngươi dám động thủ giết ta, ngày mai tin tức Luyện Dược Sư công hội Gia Mã Đế Quốc vì thao túng giải quán quân đại hội mà vô duyên vô cớ sát hại thí sinh tiềm năng sẽ nhanh chóng được lan truyền ra các đế quốc xung quanh. Đến lúc đó, ta xem công hội này của ngươi còn có thể duy trì bao lâu?”

“Ngươi nói như vậy chính là như vậy sao?” - Gia Lão nhìn không quen kẻ khác đắc ý trước mặt mình, lúc này trầm giọng phản bác.

“Lời ta đặt ở đây, các ngươi tin cũng được, không tin thì càng tốt.” - Cười lạnh, ánh mắt oán độc của Viêm Lợi liếc sang Pháp Mã đầy tiếu ý: “Nếu ngươi đủ can đảm đem danh dự Luyện Dược Sư công hội ra làm tiền đặt cược, vậy cứ thử một ván xem sao.”

“Ngươi ngụy trang thân phận tham gia Đại hội Luyện Dược Sư công hội tại Gia Mã Đế Quốc ta vốn đã là làm trái điều kiện tham gia thi đấu.” - Pháp Mã cố giữ cho giọng nói và vẻ mình thật thản nhiên đáp: “Dựa theo quy định, công hội chúng ta có quyền xử trí ngươi.”

“Ngụy trang!? Ha ha ha, mượn lời lão già này, ngươi nói ngụy trang thì là ngụy trang sao?” - Viêm Lợi bỗng nhiên ngửa đầu cười lớn một trận, cùng lúc đó bàn tay khẽ lật, ba viên đan dược màu đỏ nhạt xuất hiện tại đầu ngón tay, nhưng nháy mắt liền bị ngọn lửa màu vàng óng bùng lên đốt cháy thành hư vô: “Lấy kiến thức của Pháp Mã ngươi, chắc hẳn cũng từng nghe nói qua cái tên Phục Dung đan chứ? Không sai! Ta biến thành được bộ dáng thiếu niên lúc chiều chính là do nó.”

“Thứ ngươi vừa tiêu hủy vốn không phải Phục Dung Đan!”

“Chính xác! Nhưng nó lại là một sản phẩm đặc chế của công hội chúng ta, có thể cho ta biến trở về dung mạo cũ mười lăm phút. Sau mười lăm phút, ta sẽ một lần nữa khôi phục bộ dạng thiếu niên. Vừa rồi là ba viên cuối cùng đều đã bị ta phá hủy.

Hay nói cách khác, chỉ ít phút nữa thôi ta sẽ lại là một thiếu niên Luyện Dược Sư đang tham gia đại hội đấy!

×

— QUẢNG CÁO —

Ngươi cho rằng lấy bộ dạng thiếu niên như vậy xuất hiện, ai sẽ tin ta là Phó hội trưởng Luyện Dược Sư công hội Xuất Vân Đế Quốc đây? Mọi người sẽ chỉ biết rằng Pháp Mã ngươi sợ hãi ta, sợ hãi một người của Xuất Vân Đế Quốc sẽ đoạt được giải quán quân sẽ khiến cho công hội các ngươi mất thể diện nên đã âm thầm hạ sát thủ a!”

Lập tức, sắc mặt Pháp Mã trở nên âm trầm, hàn quang liên tục lóe lên trong đôi mắt đã đục ngầu vì già nua. Hắn đang phải gồng mình lên để nhịn xuống cảm giác muốn đánh chết lão cẩu đang đắc ý trước mặt mình lắm.

Đối diện, dù trên mặt vẫn luôn duy trì nét cười lạnh trước biểu hiện âm tình bất định của Pháp Mã, nhưng thực ra trong lòng Viêm Lợi cũng đang cuồn cuộn những bất an.

Nói giỡn, đối phương thế nhưng mà là hai gã siêu cường giả Đấu Hoàng, còn nơi này được gọi là Gia Mã Đế Đô đấy. Loại tình huống này, muốn đánh chết hắn cũng chỉ đơn giản như chuyện trở cái bàn tay không hơn không kém mà thôi.


Đương nhiên, những lời Viêm Lợi nói cũng không phải là giả, bởi vì chỉ cần hắn chết đi, đồng bọn của hắn thực sự sẽ bắt đầu lan truyền ra đại lượng lời đồn như đã nói nhằm mục đích đánh sập uy tín Luyện Dược Sư công hộ Gia Mã Đế Quốc với các nước láng giềng.

Chỉ là trên đời này làm gì có ai không sợ chết, huống hồ Viêm Lợi hắn cũng chẳng phải phần tử nhiệt huyết gì cho cam. Nếu không phải vì vị trí Hội Trưởng sắp tới kỳ bầu mới, trong bối cảnh quê nhà còn có mấy đối thủ đủ sức cạnh tranh, hắn mới chẳng thèm mạo hiểm lớn như vậy đi làm loại chuyện cửu tử nhất sinh này để tăng lên danh vọng chính mình trong giới Luyện Dược Sư tại Xuất Vân Đế Quốc đâu.

“Chỉ cần lần này có thể thành công trở về, vị trí Hội Trưởng công hội chắc chắn sẽ thuộc về ta. Không có nỗ lực, lấy đâu ra hồi báo? Cũng may là dù sở hữu thực lực mạnh mẽ, nhưng Pháp Mã lại quá quan tâm đến công hội, khả năng hắn làm việc theo cảm tính sẽ khó xảy ra.”

Trước khi đến đây, Viêm Lợi đã có những tìm hiểu, phân tích và suy đoán rất chi tiết về tính tình, cũng như phong cách làm việc của Pháp Mã. Đây chính là một trong những cơ sở để hắn quyết định liều chuyến này. Nhưng có câu “người tính không bằng trời tính”, phân tích suy cho cùng cũng chỉ là phân tích mà thôi, đến lúc chuyện thực sự xảy ra lại không may xuất hiện biến cố ngoài ý muốn gì đó, vậy thì hắn chỉ còn nước xong đời.

“Haiz!” - Dưới bầu không khí đè nén và áp chế trong phòng, sau một hồi nấn ná, chần chừ, rốt cuộc Pháp Mã cũng… thở ra một hơi: “Không giết ngươi cũng được, chỉ là bằng chút bản lĩnh quèn của ngươi muốn lấy được quán quân đại hội, sợ rằng còn không dễ dàng như vậy đâu!”

“Hắc hắc, cái này không cần ngươi quan tâm!” - Trong lòng lặng lẽ thở phào một hơi, ngoài mặt Viêm Lợi vẫn cười lạnh nói: “Lần đại hội này, ngoại trừ nữ nhân họ Mộc kia ra, những kẻ còn lại đều chỉ là món khai vị. Nếu ngay cả bọn tiểu bối đều đấu không lại, ta còn tranh đoạt chức vị Hội Trưởng công hội làm gì?”

“Vậy thì chờ xem.” - Khóe miệng khẽ nhếch, Pháp Mã lạnh lùng đáp: “Mà, dù sao cũng là chỗ quen biết cũ với nhau, ta… rất hy vọng ngươi có thể thuận lợi quay về Xuất Vân Đế Quốc tranh đoạt vị trí Hội Trưởng đấy, hừ!”

Phất tay áo bào như phủi ruồi về phía đối phương, Pháp Mã khẽ hừ một tiếng, cả người cứ thế hóa thành bóng đen lướt ra khỏi căn phòng trước vẻ mặt khó coi của Viêm Lợi.

Gia Lão bất đắc dĩ đuổi theo, đương nhiên là sau khi để lại một cái trừng mắt đầy cảnh cáo.

“Con mẹ nó! Lão cẩu này vậy mà dám uy hiếp ta!” - Cắn răng, Viêm Lợi gằn giọng: “Chỉ cần giành được chức vô địch, cả thiên hạ đều sẽ chú ý đến ta. Ta cũng không tin đến lúc đó ngươi dám ra tay với đương kim quán quân đâu.”

×

— QUẢNG CÁO —

Bưng lấy chén trà húp một ngụm, chỉ là, chẳng hiểu vì sao cánh tay của hắn lại không ngừng run rẩy một cách rất mất tự chủ. Sống đến nay đã nửa đời người, đương nhiên Viêm Lợi đủ khôn ngoan để hiểu rằng giành được quán quân bản thân sẽ có một tầng bảo hiểm, nhưng nếu như chẳng may bị người khác chiếm mất, vậy thì dưới sự đuổi giết của hai gã siêu cường giả Đấu Hoàng, hắn sẽ thực sự là… lên trời không đường, xuống đất có cửa a!

. . .


Không lâu sau khi rời khỏi phòng Viêm Lợi, Gia Lão và Pháp Mã đã cùng nhau có mặt tại tầng cao nhất của tòa tháp Luyện Dược Sư công hội.

“Lãng phí thời gian cả đêm ăn gió nằm sương, ngươi cứ vậy chấp nhận tay không trở về sao?” - Gia Lão vẫn là nuốt không trôi cục tức vừa rồi, lúc này hậm hực lên tiếng trước,

“Tay không là thế nào!?” - Gia Lão cười lắc đầu đáp: “Thân phận và động cơ của tên kia đã bị chúng ta điều tra ra được rồi đấy thôi.”

“Biết được chuyện đó có tác dụng gì!? Ngày mai hắn không tham gia đại hội sao? Lấy thực lực Luyện Dược Sư cấp bốn của hắn, cộng thêm kinh nghiệm luyện đan nhiều năm, ai tranh chức quán quân lại lão cẩu kia bây giờ?” Gia Lão nhíu mày nói: “Đừng nói ta không cảnh báo ngươi, nhưng một khi chức quán quân bị hắn giành được, lập tức rất nhiều người và thế lực sẽ để ý đến một “Luyện Dược Sư cấp hai thiên tài vô địch Đại hội Luyện Dược Sư”. Tới lúc đó có muốn giết người cũng chẳng dễ như hôm nay nữa đâu.”

“Ta biết chứ! Nhưng chính ngươi cũng đã nói, tất cả phía sau sẽ chỉ xảy ra nếu tên kia giành được chức quán quân sao?”

“Ý ngươi là…” - Lời này của Pháp Mã vừa ra, Gia Lão lập tức nhướng mày: “...ngươi có cách rồi hả!?”

“Ta thì không có, nhưng người khác có!” - Khẽ nhấp một ngụm trà, ánh mắt Pháp Mã hiện lên vẻ quyết tuyệt: “Luyện Dược Sư công hội của Gia Mã Đế Quốc đã truyền thừa nhiều năm như vậy, ta đương nhiên không thể để nó bại hoại danh dự trong tay ta được.”

Nhìn thấy thái độ này từ ông bạn già nhiều năm của mình, Gia Lão…

“Hóa ra là đã sớm có phương án a!”

...rốt cuộc cũng thở phào được một hơi.




Bình Luận (0)
Comment